"Quan tâm đến những chuyện đó làm gì? Võ giả chúng ta kết bạn còn cần nhìn những điều này sao? Chỉ cần tính cách hợp nhau, đều có thể trở thành bạn bè, nếu cậu không đồng ý, chính là xem thường mấy lão già chúng tôi rồi”, Tạ Đồ rất biết cách nói chuyện, lúc này liền làm phép khích tướng.

"Nếu đã như vậy, vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh”, nghe thấy ba người nói vậy, lại nhìn vẻ mặt không giống giả vờ của bọn họ, Trần Triệu Dương rơi vào. đường cùng, đành phải đồng ý.

Đương nhiên, những điều này đều ở trong dự đoán của anh, anh tin chắc, sợ rằng sau này mình ở thủ đô vô. cùng gian khổ, nếu có ba ông lão này giúp đỡ, mình sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nghe thấy Trần Triệu Dương đồng ý, ba người kia lập tức vô cùng vui vẻ.

Mà buồn bực nhất đương nhiên là Nguyên Thu, vô duyên vô cớ thấp đi một vai vế, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ thấy khó chịu.

Cũng may, vừa rồi Trần Triệu Dương đã nói như thế, anh ta cũng chỉ có thể tự an ủi mình.

"Được rồi, cũng luyện xong đan dược rồi, trả lò luyện đan này lại cho ông”, Trần Triệu Dương nói, lấy lò luyện đan từ trong phòng ra, đưa cho Thẩm Tu.

Chỉ là đây là lần đầu tiên anh được dùng lò luyện đan tốt như vậy, thật sự có chút không nỡ.

Mà quan trọng nhất là vừa rồi lúc anh luyện đan mới phát hiện ra, sau khi thực lực của anh đột phá đến võ đạo tông sư, lại có thể dùng chân khí hình thành lửa đan để luyện chế đan dược, mà lò luyện đan này rất tốt, có thể tiết kiệm được rất nhiều chân khí.

Hơn nữa, dùng lò luyện đan này, có thể làm tăng tỉ lệ thành đan, đương nhiên, còn có thể làm tăng cả phẩm  chất của đan dược, tuyệt đối là một lò luyện đan ghê gớm.

"Nguyên Thu, ở chỗ các cậu có người biết luyện chế đan dược không?", Thẩm Tu nhìn lướt qua Nguyên Thu, sau đó hỏi.

"Không cớ”, nghe được thầy hỏi, Nguyên Thu vội vàng mở miệng đáp.

"Nếu đã không có, lò luyện đan này cứ để cho sư thúc của cậu dùng trước đi, đến khi nào mà các cậu có luyện dược sư thì trả lại cho cậu cũng được”, Thẩm Tu cực kì tùy ý nói với Nguyên Thu.

"Hả...Vâng ạ, không thành vấn đề”, nghe thầy nói vậy, trong lòng Nguyên Thu vô cùng khổ sở, đây đâu phải là mượn, rõ ràng đây là dùng bánh bao thịt để đánh chó, có đi mà không có về.

Dù sao bây giờ kiếm đâu ra luyện dược sư có thể luyện chế đan dược chứ.

Nhưng mà, đó cũng là một biện pháp tốt để rút ngắn khoảng cách với Trần Triệu Dương, một luyện dược sư có giá trị quá lớn, cho dù là vì tu luyện, hay là để chữa thương cho đám võ giả bọn họ, đều không thể không có luyện dược sư.

"Anh Thu, đừng mà, lò luyện đan này quá quý giá, tôi không thể nhận được”, Trần Triệu Dương vội vàng khoát tay, mặc dù anh vô cùng yêu thích lò luyện đan này, nhưng là quân tử sẽ không đi cướp đoạt những thứ mà  người khác yêu thích, anh cũng không thể nhận lấy như thế được, dù sao ân tình này quá lớn.

"Trần Triệu Dương, không có việc gì, cứ cầm đi, cùng lắm thì đến lúc đó mấy người Nguyên Thu cần luyện chế đan dược gì, bọn họ chuẩn bị nguyên liệu, cậu luyện chế cho bọn họ là được. Hơn nữa, lò luyện đan này đặt ở chỗ bọn họ quá lãng phí, thứ này ở trong tay ai biết dùng mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất của nớ”, Thẩm Tu lại trực tiếp quyết định.

"Không sai, Trần Triệu Dương, cậu cứ cầm lấy lò luyện đan này đi, ở chỗ chúng tôi cũng chỉ để không, còn không bằng cho cậu, ít ra cậu cũng sẽ không bỏ không nớ”, lúc này một chút mâu thuẫn trong lòng Nguyên Thu cũng đã tan biến, cố gắng đề cử.

"Vậy...Vậy tôi sẽ không khách khí, về sau anh cần luyện chế đan dược gì, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ luyện chế cho anh”, Trần Triệu Dương thật sự rất thích lò luyện đan này, người ta đã nói như vậy, anh cũng không tiện từ chối.

"Quá tốt rồi”, Nguyên Thu nghe thấy Trần Triệu Dương cam đoan, lập tức vui vẻ hẳn lên, liên tục gật đầu không ngừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play