Có thể nhìn ra, quan hệ giữa ba vị này vô cùng tốt. Đừng nhìn bọn họ không ngừng chế giễu nhau, nhưng nếu người khác dám măng bọn họ như vậy, chỉ sợ sẽ bị bọn họ hợp sức tấn công.
Sau đó, bọn họ đi vào biệt uyển, bên trong trang trí cũng không quá sang trọng, nhưng lại cho người ta cảm giác yên tĩnh tự nhiên.
Trần Triệu Dương vừa nhìn đã phát hiện biệt uyển này có dấu vết của trận pháp. Dùng mắt nhìn xuyên thấu đảo qua, anh phát hiện, trận pháp của biệt uyển này không phải mới được dựng mà đã tồn tại rất nhiều năm rồi.
Trần Triệu Dương lấy làm lạ, lúc đó ở Kỳ Môn Sơn đã từng thấy dấu vết của trận pháp, không ngờ tới đây cũng gặp được, điều này khiến Trần Triệu Dương càng chắc. chắn suy đoán trong lòng mình hơn.
Tuy nhiên, mức độ nguyên vẹn của trận pháp này tốt hơn trận pháp ở Kỳ Môn Sơn nhiều. Nhưng mà sợ rằng nó cũng không tồn tại được bao lâu nữa.
“Nào, uống trà”, Tạ Đồ tự mình pha một bình trà. Mặc dù là mùa hè, nhưng trong khoảng sân này vô cùng mát mẻ, nên mọi người cùng ngồi bên bàn đá dưới tán cây bạch quả trong sân.
“Trà này rất ngon, cậu bạn nhỏ Trần Triệu Dương, cậu nếm thử đi”, Điền Đại Hà mời Trần Triệu Dương uống trà, mà ông ta cũng cầm một ly lên, uống một hơi cạn sạch.
“Ai da, đúng là phí của trời! Ông uống như trâu thế? Không biết thưởng thức trà gì cả. Tôi không nên rót trà cho ông uống mới đúng, quá lãng phí!”, thấy Điền Đại Hà uống một ngụm đã cạn sạch, Tạ Đồ vỗ đùi, chán nản nói.
“Thưởng thức trà gì chứ? Lão Điền tôi chỉ là người thô kệch, không biết thưởng thức trà. Không phải uống trà để giải khát sao? Đúng là phiền toái”, Điền Đại Hà nghe xong, nói to.
Nghe Điền Đại Hà nói vậy, Tạ Đồ bất đắc dĩ, hiển nhiên ông ta rất hiểu tính Đại Hà, cũng chỉ oán trách một câu rồi không nói gì nữa.
"Cái này là lấy từ cây Chu Mẫu xuống sao?", Trần Triệu Dương nâng ly trà lên, nhìn nước trà, lại đặt trước mũi ngửi, nhẹ nhàng uống một ngụm, ngậm trong miệng thưởng thức rồi mới nuốt xuống. Sau đó, đột nhiên anh mở mắt ra nói.
“A...Cậu cũng biết trà này sao? Trước kia từng uống rồi?", nghe Trần Triệu Dương nói, Tạ Đồ lập tức mở to. mắt, có chút tò mò nhìn anh.
“Từng uống trong một thời ngắn, có ấn tượng rất sâu với hương vị của loại trà này, không ngờ hôm nay lại có thể uống lần nữa”, Trần Triệu Dương lau miệng, vừa nhớ lại hương vị vừa trả lời.
“Cậu từng uống loại trà này thì cũng biết trà này hằng năm chỉ cho sản lượng mười mấy cân thôi, căn bản không có nhiều hàng dự trữ, tôi chỉ có hai lạng thôi.
Cậu lại từng uống một thời gian, cậu uống ở đâu chứ?”, Tạ Đồ mở mắt thật to, ông ta không ngờ Trần Triệu Dương lại nói như vậy.
“Quý vậy sao? Tôi thường uống ở chỗ lão già, mỗi năm ông ấy đều có một hũ lớn”, nghe Tạ Đồ nói vậy, Trần Triệu Dương hơi sửng sốt.
Nhưng nhìn bộ dạng của ông ta, anh không dám nói mình từng mang loại trà này làm trứng luộc nước trà. Nếu nói ra, sợ là sẽ bị đánh chết.
“Cái gì? Một hũ lớn?”, nghe vậy, Tạ Đồ vừa uống vào một hớp trà đã phun ra ngoài, cũng may anh phản ứng nhanh, nghiêng đầu tránh qua một bên.
“Ha ha...Lão Tạ ơi lão Tạ, ông còn phí của trời hơn tôi đấy! Mặc dù tôi uống như trâu nhưng ông lại phun ra, vậy chẳng phải lãng phí hơn sao?”, nhưng Điền Đại Hà bên cạnh lại vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cũng tìm được lỗi để phản kích ông ta.
“Ông đừng có nói leo”, Tạ Đồ trừng mắt nhìn Điền Đại Hà rồi quay lại nhìn Trần Triệu Dương: “Lão già mà cậu nói là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT