Cái lý do này hình như không thể thuyết phục được Diệp Gia.
Đào Địch đi qua kéo Diệp Gia: “Được rồi mà, đi thôi.”
“Xảy ra chuyện gì rồi à?” Diệp Gia bất động, trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Gϊếŧ người rồi chạy trốn?”
Đào Địch tát một cái chào hỏi vào sau đầu Diệp Gia: “Khùng à, chạy đến thủ đô trốn sau khi gϊếŧ người?”
Diệp Gia lầu bầu, che cái gáy của mình.
“Được rồi.” Đào Địch nói: “Chị dự định qua đó ở lại mấy ngày, coi thử có cơ hội phát triển không, nếu như được thì chị sẽ ở lại, em cũng biết là chị luôn muốn trở thành minh tinh mà.”
“Không phải là đi du lịch...chị tính ở lại thủ đô?” Diệp Gia kinh ngạc nhìn cô ấy, không biết nên nói cái gì: “Không...không trở về nữa?”
“Là đi du lịch.” Đào Địch kéo cô đi xếp hàng để đổi thẻ lên máy bay: “Còn trở về mà, chỉ là đến đó...thăm dò tình hình, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đi xa nhà.”
Vẫn luôn bị Trần Mục Sơn giam cầm bên người, chưa bao giờ rời khỏi Lộc Châu, mọi thứ sắp xảy ra trong tương lai đều không thể dự đoán trước, nhưng Đào Địch vẫn muốn thử trốn khỏi ông ta và bắt đầu cuộc sống mới.
-
“Thập Tam Lăng, Di Hòa Viên, Tử Cấm Thành, Vạn Lý Trường Thành...”
“Thập Tam Lăng, Di Hòa Viên, Tử Cấm Thành, Vạn Lý Trường Thành...”
Đào Địch túm lấy khăn trải giường trùm kín đầu, bịt chặt lỗ tai lại: “Bà nội của tôi ơi...em đừng có lải nhải bên tai chị nữa được không, có thôi đi chưa, cứ vo ve như muỗi kêu, phiền chết đi được!”
Diệp Gia ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt oán hận, nhìn tuyết bay phấp phới ngoài cửa sổ khách sạn.
“Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo, đồ lừa đảo...”
Đào Địch rốt cuộc cũng bùng nổ, vùng đôi tay ra hét lên một tiếng: “Bà đây thực sự muốn điên rồi!”
“Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo, đồ lừa đảo...” Diệp Gia không chịu tha cho.
Đến thủ đô đã được hai ngày, ban ngày Đào Địch kéo Diệp Gia đi khắp nơi tìm phòng, buổi tối thì lưu luyến trong các quán bar và hộp đêm tìm xem thử có nơi nào tuyển ca sĩ không, ngay cả khi không có việc gì làm liền lấy ipad lên mạng tìm kiếm thông tin thuê nhà và việc làm thêm, Diệp Gia nghiêm trọng cảm thấy rằng bản thân đã bị lừa một vố đau!
Đào Địch đặt ipad xuống, chồm qua bịt miệng Diệp Gia lại: “Dạ dạ dạ dạ, sợ mày quá rồi, ngày mai chị dẫn mày đi chơi.”
Sắc mặt của Diệp Gia thay đổi 180 độ, vẻ mặt vui mừng: “Em muốn đi Tử Cấm thành! Em muốn xem cung điện phủ tuyết trắng.”
“Cái đó...ở Tử Cấm Thành hẳn là đông người, chúng ta qua đó thì cũng chỉ nhìn thấy đầu người ta, chẳng thú vị gì cả, hay là để chị dẫn em đi biển chơi nhé.”
“Được ạ được ạ!”
-
Trong công viên Thập Sát Hải, trên đầu của Diệp Gia toàn là vạch đen, oán giận càng sâu.
“Nơi này là biển* mà chị muốn dẫn em đến đây à?”
(* hán việt của chữ biển = hải, nên đây là chị Địch đang chơi chữ)
“Chị đâu biết đâu, con mẹ nó lấy cái tên này đặt cho cái hồ, đây không là lừa người à?” Đào Địch vỗ vào lan can trên mặt hồ, giả bộ mắng: “Lừa gạt du khách! Đáng ghét! Đánh giá một sao!”
Thập Sát Hải là điểm du lịch văn hóa lịch sử ở thủ đô, cảnh đẹp, dễ chịu, mùa hè gió ấm thổi, hàng liễu xanh rợp bóng, hoa nở ven hồ, có bàn ghế, ghế dài, uống trà để trốn nóng, đó là một phong cảnh tốt. Chỉ là vào mùa đông, mặt hồ đóng băng, cây liễu trơ trụi nhe nanh múa vuốt mà rủ xuống, Diệp Gia và Đào Địch đứng ở mép lan can, gió bắc thổi qua, cả hai lạnh đến run run.
Đào Địch xấu hổ mà nâng khóe miệng cười một cái với Diệp Gia, rồi chỉ vào mặt hồ đóng băng: “Đi trượt băng hì.”
“.....”
Trượt cái đầu chị.
Trong những năm gần đây, lượng khách du lịch đến Thập Sát Hải đã tăng nhiều, dọc bờ hồ đã mở một dãy cửa hàng văn hóa cổ, bao gồm quán bar, còn có phố ăn vặt gì đó.
Mặc dù đang là mùa đông, nhưng dãy phố văn hóa rất sôi động, nhiều du khách dừng chân chụp ảnh và ăn uống, mang đến sự ấm áp sôi động cho mùa đông. Diệp Gia và Đào Địch đi dạo không bao lâu thì Đào Địch nói: "Chị thấy trên mạng ở đây có mấy quán bar đang tuyển ca sĩ, hay là em tự nướng xiên thịt cừu ăn trước đi, chị sẽ quay lại ngay. "
Diệp Gia đã hiểu ra rồi, Đào Địch căn bản là muốn đến đây tìm việc chứ không phải đến đây chơi!
“Đồ lừa đảo.” Diệp Gia trợn mắt..
“Ngoan nhé!” Đào Địch vuốt vuốt tóc mái của cô, rồi lại thắt khăn quàng cổ cho cô: “Đừng nháo, chị gái sẽ quay lại nhanh thôi.”
Diệp Gia một mình lang thang khắp Thập Sát Hải, trong lòng suy nghĩ, có nên gửi tin nhắn cho Phó Tri Duyên? Nói mình đến thủ đô rồi, nhưng mà nghĩ lại, hôm nay là 29 tết rồi, chắc là anh đang ở nhà cùng với người thân, với lại bản thân tự dưng chạy đến thủ đô mà không nói trước cho anh biết, lỡ anh không vui thì biết làm sao.
Haiz, vẫn là...bỏ đi.
Đột nhiên nhớ tới “Nhật ký ẩm thực bốn phương” của bố có viết rằng, ở Thập Sát Hải có một tiệm ăn tên là Hội Tiên Đường, hương vị đặc trưng, hễ đến thủ đô là bố cô đều ghé qua đây ăn.
Diệp Gia tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy tiệm ăn ở bên bờ ao sen đóng băng, diện tích không lớn, nhưng rất đông khách, buôn bán rất tốt, sôi động hẳn lên, trong tiệm chật ních thực khách, trong đó có nhiều là khách du lịch, nghe danh mà đến, còn có những vị khách cũ được sắp xếp ngồi ở chỗ bên cửa sổ tao nhã và thanh tịnh hơn.
Diệp Gia tìm một chiếc bàn nhỏ cho một người ngồi xuống, gọi vài món ăn kèm nổi tiếng, bao gồm thịt hấp lá sen và giò heo xắt lát mà cô đã học cách nấu trước đây, nhưng vì bây giờ đang là mùa đông nên đá bào thập cẩm không bán nữa, Diệp Gia cũng cảm thấy tiếc nuối, giò heo xắt lát được bưng lên trước, màu sắc tươi, mềm, độ dày vừa phải, Diệp Gia lấy đũa gắp lớp da trên cùng, bỏ vào miệng ăn thử, mềm sựt sựt, không có dầu mỡ, đặc biệt ngon, Diệp Gia vừa nếm thử vừa lấy ra một cuốn sổ từ trong balo và bắt đầu ghi lại cảm nhận khi ăn, cũng như một số món phụ có thể nhìn thấy ở trong bát..
Thịt hấp lá sen cũng đã được bưng ra, mùi vị hơi khác so với lần trước Diệp Gia nấu, có lẽ là vì dùng lá sen khác nhau, hiện tại đang là mùa đông, lá sen khan hiếm, lá sen được sử dụng ở đây có thể là lá sen đã phơi khô, nên thịt hấp được nấu ra có tư vị hơi khác.
Nói chung thì chuyến đi này không tệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT