Phó Tri Duyên và Mục Sâm vừa từ trường học đi ra, chuẩn bị đi kiếm gì đó ăn khuya rồi về cục cảnh sát, kết quả vừa mới đến ngã tư liền nghe thấy tiếng khóc la hét của phụ nữ, lúc này mới theo tiếng khóc chạy qua đây.
“Đi ngang qua mà thôi.”
Diệp Gia gật đầu: “Vậy em về nhà trước đây.” Nói xong thì cầm lấy xe điện trong tay Phó Tri Duyên rồi xoay người đi.
Cô không cảm thấy vui sướиɠ gì sau khi được anh cứu giúp, gặp phải loại chuyện này khiến lòng cô rất loạn và tồi tệ, chỉ muốn nhanh chóng về nhà mà tắm rửa sạch sẽ.
“Đẩy bộ về?” Anh đột nhiên hỏi.
“Vâng.” Diệp Gia chần chừ một lát, mới giải thích nói: “Thật ra có thể khóa nó lại rồi để ở bên đường, ngày mai quay lại lấy, chỉ là... sợ bị trộm mất cái bình điện.”
Phó Tri Duyên nhìn nhìn bầu trời đầy sao, trầm mặc một lúc, mới nói: “Đi theo tôi.”
Không đợi cô trả lời, anh đã đi phía trước cô.
Diệp Gia chần chờ vài giây rồi cũng đi theo anh.
“Muộn như thế này rồi mà Phó tiên sinh vẫn chưa về nhà ạ?” Diệp Gia đuổi theo bước chân anh rồi thấp giọng hỏi thăm.
Anh “ừm” một tiếng, một điều rất hiển nhiên, nếu như anh về nhà rồi thì bây giờ còn có thể ở đây sao?
Giữa người với người, trong cuộc nói chuyện thì 80% lời nói đều là những lời nhảm nhí, nhưng chính vì những lời nói nhảm này mới tạo thành cái phố phường muôn màu muôn vẻ.
Nhiệm vụ của anh là cần phải bảo vệ mọi thứ, đây không phải là anh đang bảo vệ dân thường trong phố phường sao?
Ngay khi Diệp Gia nghĩ rằng anh sẽ không nói chuyện với cô nữa thì Phó Tri Duyên đột ngột giải thích nói: “Gần đây có vụ án, muộn một tí nữa tôi còn phải trở về cục cảnh sát.”
“Khuya như vậy rồi mà vẫn làm việc ạ?”
“Ừm.” Anh lại trả lời một tiếng rồi thuận tay đón lấy bình điện xe trong tay Diệp Gia.
Cô ngơ ngẩn đi bên cạnh anh, anh đang đẩy xe, đêm trăng tối nay đặc biệt rõ ràng, một đêm như này, đường phố như này, thật giống như một đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt, nghĩ đến điều này trái tim cô dâng lên chút ngọt ngào không thể giải thích được.
Ngoài cổng số 3 trường đại học S, Phó Tri Duyên đậu xe đạp điện ở ngoài cửa phòng bảo vệ, chú bảo vệ vừa nhìn thấy Phó Tri Duyên thì vội vàng ra đón, khách khí mà chào hỏi: “Giáo sư Phó, thầy đến rồi à?”
“Chú Lưu, có một việc muốn nhờ chú chút ạ.” Phó Tri Duyên vỗ vỗ chiếc xe đạp điện trong tay: “Chiếc xe này có thể gửi trong phòng bảo vệ của chú một đêm được không ạ, ngày mai con quay lại lấy.”
“Được thôi!” Chú Lưu nhiệt tình đồng ý: “Dắt vào đi, tôi giữ giúp thầy, không mất được đâu.”
“Cảm ơn chú.” Phó Tri Duyên gật gật đầu với chú ấy, dắt xe vào trong phòng bảo vệ rồi quay đầu vẫy vẫy tay với Diệp Gia: “Lại đây.”
Diệp Gia nhanh chóng đi tới, Phó Tri Duyên dẫn cô đến trước mặt chú Lưu: “Chú nhớ mặt cô ấy nhé, ngày mai cô ấy sẽ qua đây lấy xe.”
“Con chào chú Lưu!” Diệp Gia cười ngọt ngào nhìn chú Lưu: “Con tên là Diệp Gia ạ.”
“Chú biết con bé này! Thường xuyên tới đây giao đồ ăn nhỉ! Chú Lưu nở nụ cười hiền hậu, liếc nhìn áo khoác trên người cô, ánh mắt có chút thâm ý: “Thì ra là bạn gái của giáo sư Phó à.”
Nghe được hai chữ “bạn gái”, lỗ tai Diệp Gia có chút nóng lên, chú Lưu đã hiểu lầm rồi lại không cho bọn họ cơ hội giải thích, liền phất phất tay tạm biệt, lúc này Phó Tri Duyên càng khó mở miệng để giải thích, kìm nén, trên mặt thoáng hiện lên tầng ửng hồng, may mà trong đêm tối không thấy rõ được.
Sau khi ra khỏi cổng số 3, Phó Tri Duyên lái xe đưa Diệp Gia về.
Diệp Gia loay hoay một hồi biết được cách sử dụng bản điều khiển âm thanh trên xe hơi của anh, nên chủ động vặn núm chỉnh nhạc điều chỉnh âm lượng mở mức vừa phải, đoạn nhạc này là nhạc đệm “Một bước xa xôi” trong phim điện ảnh “Scent of a Woman”.
Phó Tri Duyên liếc cô một cái, cô nhóc này, năm lần bảy lượt ngồi xe của anh, bây giờ đã quen thuộc xe anh luôn rồi.
Trong giai điệu violin thăng trầm, Phó Tri Duyên hờ hững mở miệng hỏi: “Khuya như vậy rồi sao cô còn ở bên kia?”
Mỗi tối Diệp Gia đều đến sân vận động chạy đêm tập thể dục!
“Em... đi giao đồ ăn.” Diệp Gia liếc nhìn anh, ánh mắt giấu diếm.
“Ký túc xá sinh viên đã đóng cửa cấm đi đêm rồi.” Phó Tri Duyên không lưu tình chút nào mà vạch trần lời nói dối của cô: “Giao lên trên trời à?”
“Em...” Diệp Gia đang định nói thì Phó Tri Duyên đã ngắt lời cô: “Bỏ đi, tôi cũng không có hứng thú biết.”
Ồ...
Không có hứng thú thế mà còn hỏi.
Không biết là nói chuyện kiểu như vậy sẽ rất làm tổn thương người khác sao?
Diệp Gia oán thầm trong lòng, rũ đầu không nói chuyện nữa.
Xe chạy đến dưới lầu nhà cô, Diệp Gia không vội xuống xe, tay chậm chạp mở dây an toàn, gian nan nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên mở miệng nói với anh: “Thật ra, cũng không phải là đi giao đồ ăn.”
Phó Tri Duyên một tay đặt trên vô lăng, không nói gì, thậm chí cũng không nhìn cô, nhưng anh đang nghe cô nói.
Diệp Gia đỏ mặt, hít sâu một hơi, cố lấy can đảm nói: “Kỳ thực là em đến sân vận động chạy bộ...”
Anh ngước nhìn cô, ánh trăng lọt vào đôi mắt hờ hững của anh, anh phát ra tiếng "ừm" nhỏ không dễ nghe thấy.
“Thực ra, em còn gập bụng 30 cái nữa...” Diệp Gia đỏ mặt, giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, muốn một hơi đem lời nói xong, sợ nói đứt đoạn sẽ mất dũng khí để nói tiếp: “Còn làm thêm 20 cái hít đất và 10 cái hít xà, hiện tại em chưa làm được nhiều, nhưng em sẽ cố gắng ạ. Thầy Phó... cái điều kiện đó, giống nhau phải không ạ, đều áp dụng cho người ngoài trường?”
Cái kia... điều kiện có thể được tỏ tình với anh...
Ánh mắt Phó Tri Duyên hiện lên một tia khó hiểu.
“Thật ra không cần phải phiền phức như vậy.” Phó Tri Duyên quay mặt đi, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa xe, lầm bầm nói: “Bây giờ tôi có thể cho cô câu trả lời.”
Diệp Gia cắn cắn đôi môi sắp chảy máu luôn rồi, cô đương nhiên biết được câu trả lời của anh là gì...
Cô cụp mắt xuống, giọng lí nhí giống như muỗi hỏi anh: “Cho dù em có làm những thứ đó thì cũng không thay đổi được kết quả cuối cùng, có phải không?”
“Ừm.” Câu trả lời của anh đi kèm với cảnh đêm mát mẻ.
Trái tim Diệp Gia như có thứ gì đó chặn lại, ngay khi Phó Tri Duyên nhìn cô lần thứ hai và muốn nói chút gì đó thì Diệp Gia đã đẩy cửa xe ra hoảng loạn bỏ chạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT