Sắc mặt Nghi Vân Phỉ rất khó nhìn.

Sau khi trọng sinh thì cô ta luôn được xuôi gió xuôi nước, vừa đoạt tài nguyên vừa đoạt chồng của Quý Thanh Dữu, cô ta cảm thấy mình sẽ luôn tiếp tục thuận lợi như thế.

Ai biết được bây giờ lại gặp nguy cơ lớn đến vậy.

Cô ta biết, nếu như mình không 'tẩy trắng' cho sạch thì cô ta cũng đừng nghĩ sẽ lăn lộn tiếp trong giới giải trí nữa.

Cô ta hỏi: "Mẹ, vậy mẹ nói xem con sẽ 'tẩy trắng' như thế nào?"

Lỗ Quỳnh Ảnh đã sớm nghĩ tới, "Chuyện này còn phải xem bên Giang Hựu sẽ lựa chọn thế nào."

"Mẹ đoán hoặc là bọn họ sẽ trực tiếp công khai chuyện tình với con và dùng xin lỗi để 'tẩy trắng'."

"Hoặc là không trả lời gì, cho Giang Hựu ra nước ngoài một đoạn thời gian, chờ chuyện này lắng xuống sẽ quay trở lại sau."

Nghi Vân Phỉ cắn cắn môi, "Vậy mẹ nói xem anh ấy sẽ chọn loại nào?"

Nếu là chọn loại thứ hai, không phải là đại biểu Giang Hựu muốn từ bỏ cô ta? Vậy cô ta nên làm cái gì đây?

Cô ta đều nghĩ qua, nếu thật sự không có cách nào làm trong ngành giải trí nữa thì cô ta muốn mau chóng gả cho Giang Hựu làm phu nhân hào môn.

Lỗ Quỳnh Ảnh vỗ tay của cô ta trấn an, "Không cần sợ, với tính tình của Giang Hựu, còn có cách xử lý có lợi nhất thì chắc là cậu ta sẽ chọn công khai tình cảm với con."

"Sau đó hai người các con tranh thủ tẩy trắng trong chương trình trực tiếp kì tới."

Nghe được lời mẹ nói, Nghi Vân Phỉ mới tỉnh táo lại.

Cô ta nhịn không được ôm lấy Lỗ Quỳnh Ảnh, "Thật may là còn có mẹ."

Nếu không đổi thành mình, cô ta thật không biết nên làm như thế nào.

Lỗ Quỳnh Ảnh suy nghĩ một chút nói: "Con đừng có chủ động liên hệ trước với Giang Hựu, như vậy quá có vẻ chỉ vì cái trước mắt, chờ cậu ta liên hệ con trước."

"Nếu cậu ta nói đến chuyện công khai quan hệ thì con đừng có đồng ý ngay, lấy lui làm tiến mới là có lợi nhất với con."


Nghi Vân Phỉ nghe xong liền đã hiểu, "Được!"

Cô ta lại rất khó chịu hỏi: "Vậy cứ buông tha Quý Thanh Dữu như thế sao?"

Nếu không phải tại con khốn đó thì cô ta làm sao có thể rơi vào tình trạng này.

Lỗ Quỳnh Ảnh nhíu mày, "Tính tình con quá nóng nảy rồi đó, hiện tại cứ để nó được như ý một thời gian cũng không có gì, trọng điểm bây giờ của con là 'tẩy trắng' và bắt lấy Giang Hựu."

Nghi Vân Phỉ vẫn tương đối sợ mẹ của mình, thế là cô ta ngượng ngùng gật đầu, "Ừm, con nghe theo mẹ."

Sắc mặt Lỗ Quỳnh Ảnh mới hoãn lại, "Yên tâm, mẹ có biện pháp thu thập nó."

Bà ta lại thở dài, "Vốn là mẹ không muốn ác như vậy, nhưng đây đều là do nó bức chúng ta."

Nghi Vân Phỉ hiếu kì hỏi: "Mẹ, mẹ muốn đối phó với nó như thế nào?"

Lỗ Quỳnh Ảnh tiến đến bên tai cô ta nói nhỏ vài câu.

Nghi Vân Phỉ trừng to đôi mắt hiển nhiên không nghĩ tới, tiếp đến trên mặt cô ta lộ ra hưng phấn, "Vẫn là mẹ có cách hay, nếu như thành công, cô ta sẽ không thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta."

Lỗ Quỳnh Ảnh gật gật đầu, "Hi vọng đi."

Bởi vì Quý Thanh Dữu đã thay đổi nên bà ta cũng không còn tự tin như lúc đầu.

Nghi Vân Phỉ nghĩ nghĩ hỏi: "Vậy hôm nay chúng ta sẽ dọn ra khỏi nhà họ Quý, để Quý Thanh Dữu trở về?"

Lỗ Quỳnh Ảnh nói: "Không được, như thế quá rõ ràng."

"Với tính tình hiện tại của nó, chẳng những ngừng thẻ của chúng ta, còn cố ý trước mặt mọi người vạch mặt chúng ta, mẹ đoán nó sẽ nhanh chóng làm chúng ta dọn ra ngoài."

" "Chờ nó có động tác, chúng ta lại dọn đi, như thế mới không khiến nó hoài nghi."

Nghi Vân Phỉ tưởng tượng thấy cũng đúng, hiện tại Quý Thanh Dữu khôn khéo như vậy, nếu như bọn họ đột nhiên chủ động dọn ra ngoài, nói không chừng nó sẽ hoài nghi.

"Vẫn là mẹ cân nhắc chu đáo."

Gừng càng già càng cay, kiếp này cô ta chẳng những trọng sinh, còn giữ lại được mẹ của mình, cô ta cũng không tin mình không giẫm chết được Quý Thanh Dữu.

Một bên khác.

Hoắc Tinh Thần lôi kéo Thanh Dữu lên xe bảo mẫu của mình, người đại diện rất thức thời ngồi vào ghế phụ.

Hai người ngồi ở phía sau cùng nhau xem hot search gần đây, xem cả những phản ứng của người xem và người thường đối với chương trình trực tiếp.

Đến cổng nhà cũ của họ Quý.

Hoắc Tinh Thần cười nói: "Dữu Dữu, hôm nay chị nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai em sẽ gửi xe thể thao của chị tới, chúng ta sẽ đi Thịnh Hoàng để nói chuyện gia nhập công ty của chị."

Thanh Dữu gật đầu: "Được thôi!"

Cô nghĩ nghĩ hỏi: "Hai người có muốn đi nhà chị ngồi một chút không?"

Hoắc Tinh Thần chính là chờ câu này, "Có được hay không? Em có chút khát nước muốn vào uống chén nước."



Người đại diện ngồi ghế phụ muốn trợn trắng mắt, trên xe có nước khoáng với đồ uống đầy đủ mà.

Ý đồ của tên này quá là rõ ràng.

Người đại diện đều có thể nhìn ra, Thanh Dữu sao lại nhìn không ra chứ.

Nhưng mà cô không có phản cảm chút mưu mô công khai này của Hoắc Tinh Thần, "Được chứ, vào đi thôi."

Thế là Hoắc Tinh Thần vui vẻ xuống xe, mặt mày sáng lạn, tươi cười đi theo Thanh Dữu nghênh ngang vào nhà.

Người đại diện thấy thế mắt kính muốn rớt xuống đất, anh ta đi theo Hoắc Tinh Thần nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mặt mới này của tên đó.

Thật không muốn thấy mà.

A, tên đàn ông rơi vào bể tình!

Đi vào biệt thự, hai người làm nhìn thấy Thanh Dữu thì ngẩn người.

Sau đó bọn họ phản ứng rất nhanh, chủ động tới chào hỏi, "Tiểu thư, cô về đến rồi!"

Thanh Dữu lãnh đạm gật đầu với họ, "Ừm."

Sau đó cô phân phó, "Mang lên cho khách hai chén trà!"

Hai người này đã sớm bị Lỗ Quỳnh Ảnh mua chuộc.

Nguyên thân bị chứng hậm hực nặng như vậy, ngoại trừ việc bị 'bạo hành lạnh' ra, còn đã từng ăn không ít món bị bỏ thuốc, để bác sĩ tâm lý thuận lợi ám chỉ cô.

Cuối cùng nguyên thân mới có thể mơ mơ màng màng ký tên chuyển nhượng tất cả tài sản.

Cô không định đuổi việc hai người đó ngay lập tức, với phân tích của cô đối với tính tình Lỗ Quỳnh Ảnh, tám chín phần mười đối phương sẽ đi theo đường cũ ra tay với cô, nghĩ muốn tiếp tục khống chế cô.

Hai tên người làm trao đổi ánh mắt, cười ha hả nói: "Vâng!"

Thanh Dữu để hành lý xuống đất, dẫn theo hai người Hoắc Tinh Thần đi vào phòng khách.

Hai người làm bưng trà tới rất nhanh.

Thanh Dữu nói với người phụ nữ trung niên trong nhóm: "Bà gọi điện thoại thông báo cho hai mẹ con Lỗ Quỳnh Ảnh, nói họ trong vòng hai ngày phải chuyển ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ để người ta đem đồ vật của bọn họ đều ném ra bên ngoài."

Người đàn bà này làm việc trong nhà họ Quý đã vài chục năm, cầm tiền lương nhà họ Quý lại bán đứng chủ nhà, cô đương nhiên sẽ không cho qua dễ dàng như vậy.

Bà người làm ngẩn người, "Tiểu thư tại sao muốn đuổi bọn họ ra khỏi nhà chứ?"

Sắc mặt Thanh Dữu lạnh xuống, "Chuyện này có quan hệ gì tới bà hay sao? Sao tôi cần phải giải thích với bà?"

Cô lại nói tiếp: "Nếu bà luyến tiếc bọn họ, vậy bà cũng đi theo bọn họ nhé!"

Sắc mặt người làm biến đổi, trong lòng không thoải mái.

Trên mặt bà ta lại ngượng ngùng cười cười, "Tại vì tôi nghĩ mọi người đã từng có quan hệ tốt như vậy, đột nhiên nghe tiểu thư nói thế nên mới hơi ngạc nhiên."

"Tôi với bọn họ cũng không có quan hệ tốt lắm nên đương nhiên không có chuyện không nỡ họ rồi."



Tiền lương ở nhà họ Quý cao, còn bao ăn bao ở, Quý Thanh Dữu lại thường xuyên không ở nhà, công việc của bọn họ rất ít, bà ta không nỡ từ bỏ phần công tác này.

Thế là bà ta lại nói: "Chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho bọn họ."

Thanh Dữu khoát khoát tay, "Được rồi, hai người đi ra ngoài trước đi, tự tôi sẽ chiêu đãi khách."

Bà ta cầu còn không được, "Vâng, nếu có chuyện gì tiểu thư lại gọi chúng tôi."

Sau khi hai người đó rời khỏi, Hoắc Tinh Thần nhìn Thanh Dữu nói: "Hai người này em cảm giác không đáng tin cậy, hay là chị sa thải bọn họ rồi tuyển chọn người khác."

Thanh Dữu cười cười ý vị thâm trường với anh ấy, "Hai người đó còn hữu dụng đối với chị."

"Được." Hoắc Tinh Thần cũng không phải bé thỏ trắng ngây thơ, sau khi nghe xong anh ấy đã hiểu đại khái.

Hoắc Tinh Thần cùng người đại diện uống xong vài chén trà, lúc này anh ấy mới lưu luyến không rời mà nhìn Thanh Dữu, "Em có thể thường xuyên đến nhà tìm chị được không?"

Thanh Dữu dở khóc dở cười, "Đương nhiên có thể."

Môi Hoắc Tinh Thần vẽ lên một độ cong lớn, "Em biết ngay Dữu Dữu cưng chiều em nhất mà."

Người đại diện: "..."

Anh ta không kịp đề phòng đã bị nhét một ngụm 'cẩu lương' vào miệng, cái tên này sao lại không biết xấu hổ như vậy.

Sau khi trở về xe, vẻ mặt tươi cười sáng lạn của Hoắc Tinh Thần lập tức thu liễm lại.

Trong con ngươi anh ấy cũng thêm một tầng lạnh lẽo, anh ấy nói với người đại diện: "Anh đi thăm dò quá khứ của hai mẹ con Lỗ Quỳnh Ảnh giúp tôi."

Người đại diện hỏi: "Vậy từ thời kỳ nào?"

Hoắc Tinh Thần nói: "Từ lúc Lỗ Quỳnh Ảnh tốt nghiệp đại học và khi bọn họ đã đến kinh đô đến giờ."

"Đặc biệt là tình huống của bà ta ở quê quán, còn có những người mà hai mẹ con họ quen biết trong vòng hai năm qua, đều trọng điểm điều tra một chút."

Người đại diện gật gật đầu, "Được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play