Qua một lúc, Đường Tự Lập mới quay lại, biểu cảm không tốt lắm.
“Anh không sao chứ?” Tạ Bạch Lộ hỏi.
Đường Tự Lập hỏi: “Tiểu Thạch Đầu buổi sáng đã không được ăn rồi, hơn nữa người thím họ dưới quê phụ trách chăm sóc cậu bé đó đã đi ra ngoài rồi, còn khóa cổng lại nữa, tôi cũng không có cách nào ôm thằng bé ra được.”
“Cậu bé không có người thân sao? Vì sao phải để thím họ chăm sóc?”
“Hoàn cảnh của Tiểu Thạch Đầu có chút đặc biệt, cậu bé là con duy nhất của em trai ruột của ông Lý nhà bên cạnh, cha Tiểu Thạch Đầu cưới một người phụ nữ có thành phần bất hảo, hai người đều đi nông trường cải tạo rồi. Một mình ông nội cậu bé ở nhà chăm sóc nó, nửa năm trước bị bệnh đã mất rồi, Tiểu Thạch Đầu không có ai chăm sóc, ông Lý liền đưa thằng bé về, nhưng cả nhà ông Lý rất bận, cho nên liền tìm một người họ hàng dưới quê lên để chăm sóc thằng bé.”
Tạ Bạch Lộ gật gật đầu: “Cho nên cả nhà bên cạnh chắc là căn bản không biết chuyện Tiểu Thạch Đầu ở nhà bị đói bụng, mà nhà anh là hàng xóm lại cũng không tiện nhiều chuyện?”
Đường Tự Lập nói: “Cha mẹ tôi cũng bận, anh cả thì đi lính, trong nhà chỉ có mình tôi là người rảnh rỗi, cũng chỉ có mình tôi biết chuyện này.”
“Nếu là tôi, cũng không tiện mà đi nói với nhà họ Lý.” Tạ Bạch Lộ nói: “Ngộ nhỡ bọn họ sớm đã biết chuyện Tiểu Thạch Đầu bị ngược đãi rồi, cố ý giả bộ không biết, vậy thì anh sẽ xấu hổ rồi.”
Đường Tự Lập gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng, cứ như vậy không phải là cách, cô cũng nhìn thấy rồi, Tiểu Thạch Đầu đã hơn 5 tuổi rồi, mà còn thấp bé như vậy.”
Tạ Bạch Lộ thấp giọng nói: “Vậy thì dùng tay trái viết một bức thư nặc danh, viết gửi cho ông Lý, như vậy, không có ai biết là ai nói.”
Đường Tự Lập sửng sốt: “Sao tôi lại không nghĩ tới cái này chứ?”
“Anh là quan tâm mà loạn.” Tạ Bạch Lộ lúc này có cảm tình vô cùng tốt với Đường Tự Lập, cô thực sự không nghĩ đến, anh lại là người tốt nhiệt tình lương thiện như vậy, chả trách anh đồng ý cho cô mượn sách vô điều kiện.
Đường Tự Lập cười gãi gãi sau đầu, nói: “Vậy chúng ta đi nhà ăn ăn cơm trước, tiện đem một chút về cho Tiểu Thạch Đầu.”
Tạ Bạch Lộ nói: “Lúc tôi vào bếp rót nước, thấy trong giỏ có rau và trứng gà, hay là, nấu cơm ở nhà đi.”
“Nhưng, tôi không biết nấu cơm.” Đường Tự Lập rất thản nhiên.
Tạ bạch Lộ bắt đầu giải nút thắt: “Tôi biết, tối qua anh mới nếm qua tay nghề của tôi, không phải nhanh như vậy đã quên rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT