Nghe được những lời này của Lý Minh Lâu, Nguyên Cát hơi kinh ngạc.
 Hắn vốn đã nghe được chuyện nàng bị cướp đồ trang sức hôm qua Hắn cũng thấy rằng đây là cướp chứ không phải mượn. Không ai có thể mượn đồ của Lý Minh Lâu, trừ phi nàng chủ động đưa. 
Hắn không tức giận, mà càng tỉnh táo. Hắn sẽ cho người của Lý gia một bài học. Nhưng hắn không muốn Lý Minh Lâu bị họ quấy rầy, cũng không muốn nàng khó chịu, cho nên còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào.
 Lý Minh Lâu hôm nay vẫn chưa hề nói đến chuyện này, khiến Nguyên Cát càng nghĩ mình đã suy đoán đúng. Bị tổ mẫu mình khi dễ như vậy thật thương tâm, cũng lại thật mất mặt. 
Một cô gái nhỏ, lại trong tình cảnh của Lý Minh Lâu hiện nay, sẽ không muốn người khác biết chuyện này. Cách tốt nhất là giả bộ như không có gì, nuốt cơn uất ức, để tổ mẫu vui lòng, giữ hòa khí với các chị em chung nhà. 
Nàng lúc này dù sao cũng là một đứa trẻ mồ côi, nào có phụ thân mẫu thân bên cạnh. Nguyên Cát trong lòng rất khó chịu, cũng càng quyết tâm cho Lý Gia một bài học, để cho bọn họ biết, Lý Phụng An dù chết, cũng như đang sống vậy, không ai có thể bắt nạt con hắn.
 Ai ngờ tới lúc cuối ngày, Lý Minh Lâu lại nhắc đến chuyện này, lại còn trực tiếp ra lệnh cho hắn. Thật ra đối với Lý Minh Lâu, việc tìm đại phu mới là chuyện quan trọng, còn chuyện Lý Gia chỉ là chuyện nhỏ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play