Lưu Quế Lan đã một tháng không gặp cháu gái, bản thân bà còn đang suy nghĩ đã lâu không gặp không biết con bé ở đó sống có tốt không, có bỏ bữa ăn nào không.
Trên đường trở về nhà Hứa Hoan Ngôn đã mang thịt giấu đi dù sao đối với người dân trong đại đội lúc này mà nói có người mang thịt về để ăn quả thực là một chuyện kỳ quái.
Thời tiết có chút lạnh, người dân tụ tập bên ngoài để tán gẫu cũng không nhiều.Cô đi bộ cũng nhanh chẳng mấy chốc đã về tới nhà.
Tháng này không chỉ có mỗi Hứa Hoan Ngôn có tiền lương, Hứa Vệ Lâm cũng nhận được. Nhưng ông chỉ trở về nhà đưa ít tiền rồi lấy thêm một ít đồ ăn liền quay lại nhà máy ngay.
Ba mươi hai tệ năm mươi xu một tháng kỳ thật không đủ sinh hoạt. Hứa Vệ Lâm giữ cho mình mười lăm tệ dù sao ông ấy cũng làm việc ở nhà máy rất vất vả cũng cần tiền đi căng tin ăn cơm.
Số tiền còn lại phải để dành đóng học phí cho 4 người cộng thêm chi phí phụ khác.
Đối với chi phí ăn uống thông thường đều là lấy một xu bẻ làm hai mà dùng.
Ngoài tiền ra còn có một số phiếu thực phẩm khác, mấy đứa trẻ trong nhà đều đang lớn, phiếu thực phẩm đều cần nếu không đủ lại phải dùng tiền đổi phiếu, không nói đâu xa xôi có trụ nỗi tới lúc đó hay không cũng là chuyện khó nói. Hứa Cao Gia đang học cấp 2 cũng cần phải chi tiền đi học phải mang theo đồ ăn.
Khi Hứa Hoan Ngôn về đến nhà, Lưu Quế Lan và Chu Linh Mẫn đang xem xét nên sử dụng số tiền này như thế nào.
“Mẹ nghĩ rồi, phải cho Hoan Ngôn đi học, nó là đứa con duy nhất trong nhà không đi học. Nếu không đi mẹ sợ vợ chồng thằng hai nửa đêm báo mộng lấy tay chỉ mũi mẹ mà mắng tới."
Chu Linh Mẫn nhìn mẹ chồng rồi thở dài. Bà cảm thấy mình không phải là người tốt gì cho cam nhưng bà làm người thì phải có lương tâm.
Lưu Quế Lan cũng nghĩ tới nhưng chỉ thở dài.
"Hoan Ngôn ấy à, không thích nói chuyện nhưng con bé từ nhỏ đã có chính kiến của riêng mình nói gì cũng vô dụng."
Bà hy vọng cháu gái mình sẽ không hiểu chuyện như vậy. Quá hiểu chuyện người chịu thiệt luôn là mình.
Buổi sáng Hứa Hoan Ngôn đi chợ đen nên đến trưa mới về tới nhà. Cô đi mất mấy canh giờ tới nơi cũng đã ba bốn giờ chiều.
Khi nhìn thấy cửa nhà quen thuộc Hứa Hoan Ngôn cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều.
"Bà nội, con về rồi."
Lưu Quế Lan nghe được âm thanh trong phòng chính, lập tức đứng dậy đi ra ngoài mà không suy nghĩ gì cả.
Chu Linh Mẫn cũng vui vẻ bà nhanh chóng thu dọn tiền và phiếu trên bàn rồi đi ra ngoài.
Lưu Quế Lan đã kéo Hứa Hoan Ngôn vào trong sân xem một vòng.
"Bà nội nhìn xem, ừm không bị sút cân còn tăng cân một chút, khuôn mặt trông cũng có thịt hơn rồi."
Bà cẩn thận xem xét Hứa Hoan Ngôn từ đầu đến chân rồi đưa ra lời nói chắc chắn.
Hứa Hoan Ngôn có thể không thay đổi và khỏe hơn sao? Cô làm việc trong một tiện cơm quốc doanh và ăn đồ ăn ngon một ngày ba bữa không thiếu bữa nào.
Lúc Chu Linh Mẫn ra ngoài nghe thấy vậy cũng liền nhìn qua.
"Mẹ, mẹ nói đúng, Hoan Ngôn nhà mình thật sự không sụt cân chút nào."
Lưu Quế Lan vội vàng cầm tay cô kéo vào trong phòng.
"Cao Hưng và Hoan Thịnh đâu rồi, tại sao lại không ở nhà vậy bà nội?" Hứa Hoan Ngôn hỏi.
"Mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi cả rồi con không cần lo lắng cho chúng nó. Mau lại kể cho nội nghe con sống ở đó như thế nào? Có ai ăn hiếp con không?"
Lưu Quế Lan nói chuyện cũng không buông tay Hứa Hoan Ngôn.
Ba người ngồi trên băng ghế trong phòng chính cùng tán gẫu.
Hứa Hoan Ngôn kể lại những chuyện đã xảy ra ở huyện thành. Nghe xong Lưu Quế Lan không giấu được vẻ vui mừng khi biết cháu mình có thể ăn đủ bữa trong tiệm cơm quốc doanh.
"Thật sao? Đúng là một công việc tốt. Hôm khác bà nội sẽ cảm ơn bà Vu một cách đàng hoàng."
Chu Linh Mẫn cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Thời buổi này không gì quý hơn một bữa ăn no.
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy nói chuyện cũng đủ rồi liền lấy thịt trong túi ra.
"Bà ơi, cái này được tiệm cơm của chúng con chia cho, bà nhớ giữ bí mật nhé, không thể để người khác biết được."
Lưu Quế Lan kinh ngạc mà nhìn miếng thịt. Năm ngoái bà từng ăn qua bốn cái sủi cảo nhân thịt còn năm nay quả thật chưa được ăn lần nào.
Chu Linh Mẫn thấy vậy cũng rất ngạc nhiên.
" Đây là thật sự sao Hoan Ngôn như này sẽ không có việc gì chứ?”
Hứa Hoàn Nhan lắc đầu.
"Bà nội, bác đừng lo lắng. Con nấu ăn cũng khá giỏi đúng chứ? Đầu bếp Dư ở tiệm cơm rất tốt với con. Ông ấy thấy con có tay nghề giỏi nên chia cho con.Nhưng không phải lần nào cũng như vậy. Cả tháng có khi còn chả có, con chỉ là may mắn liền có được thôi."
Thịt của cô nhất định phải có nguồn gốc rõ ràng. Cũng may bà nội và bác dâu cả không có cách nào gặp được đầu bếp Dư không thể gặp nhau nên không có chuyện bị phát hiện.
Lưu Quế Lan biết Hoan Ngôn của bà là một đứa cháu ngoan.
"Ồ, vậy thì chúng ta phải cảm ơn ông ấy cho tốt. Ông ấy là một đầu bếp giỏi trong huyện thành còn thiếu cái gì đây chứ?"
Lưu Quế Lan là người thực tế bà không thể lấy đồ của người khác miễn phí.
Hứa Hoan Ngôn nghe vậy liền thở dài.
"Bà ơi, không cần đâu, con chỉ cần nấu thêm vài bữa cho đầu bếp Dư là được.
Ông ấy thích đồ ăn con nấu nhất hơn nữa mình lấy đồ vật mang tới cảm ơn thì những người khác trong cửa hàng sẽ phát hiện. Như thế thì không ổn lúc đó còn có bà nôin Vu, cậu và mợ đều biết thì càng không hay, bà thấy con nói có đúng không?Đợi con công việc ở tiệm cơm quốc doanh kết thúc, lúc đó chúng ta cảm ơn đầu bếp Dư cũng không muộn. "
Cô đã nói ra kế hoạch mà mình đã chuẩn bị sẵn trong lòng đương nhiên cũng theo đó mà thực hiện.
Lưu Quế Lan nghe xong cũng nghĩ như vậy.
"Vậy con nấu cơm thêm nhiều bữa một chút để cảm tạ người ta đã giúp đỡ mình. Nhà ta cũng không phải người vô ơn."
Chu Linh Mẫn nghe được cháu gái lớn nói liền cảm thấy nói đúng.
Nói chuyện xong cũng là lúc xử lý miếng thịt này.
“Mẹ ơi, chúng ta nên làm gì với miếng thịt này?”
Lưu Quế Lan nhìn miếng thịt liền đưa ra chủ ý.
"Làm như vậy đi. Ngày mai Cao Gia sẽ về. Lúc đó cùng ta sẽ làm rồi cùng nhau ăn."
Hứa Hoan Ngôn đương nhiên không ý kiến. Người anh họ cả này trong trí nhớ thì đối với nguyên chủ rất tốt. Hứa Cao Gia biết nguyên chủ không đi học lại rất thích đọc sách, mỗi lần về đều sẽ dạy cô học. Là một người anh lớn rất tốt.
" Vốn nghĩ rằng bác trai con mang phiếu thịt cầm về sẽ đi đổi lấy miếng thịt ăn không ngờ con lại mang thịt về."
Trước đây Chu Linh Mẫn từng nói mua thịt cho Hứa Hoan Ngôn nhưng cuối cùng lại ăn thịt mà cháu gái lớn mang về, khiến bà có chút xấu hổ.
Hứa Hoan Ngôn biết bác dâu cả mình đang nghĩ gì.
"Bác à, chúng ta là một gia đình sao có thể nói là của riêng ai chứ."
Chu Linh Mẫn nghe vậy thở dài, đứa trẻ này tựa hồ đã lớn lên rất nhiều.
Hứa Hoan Ngôn trở về phòng một chuyến. Cô ở lại một lúc mới chuẩn bị ra ngoài đi dạo, đây là một huyện nằm ở phía Bắc, mùa đông nơi đây rất lạnh cây cối đều không sống được, con người muốn tìm thức ăn cũng là điều hiếm thấy chứ đừng nói đến động vật.
Cho nên động vật đều sẽ xuống dưới núi để tìm kiếm thức ăn bên dưới, nếu may mắn có thể gặp được gà rừng và thỏ.
Khi Hứa Hoan Ngôn đi ra ngoài, cô lấy một chiếc khăn quàng cổ trong nhà quấn quanh đầu và cổ chỉ lộ ra đôi mắt, nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không ai nhận ra được Hứa Hoan Ngôn.
Toàn bộ Đại Đội Thượng Liễu đều dựa vào núi cứ đi thẳng về phía sau thôn sẽ vào thẳng trong núi.
Hứa Hứa Hoan Ngôn bởi vì lạnh mà đi khá nhanh may mắn là không có gió nếu không sẽ càng lạnh hơn.
Khi đến chân đồi, cô bắt gặp một người đang lén lút làm gì đó.Người đó cũng quấn đầu giống như Hứa Hoa Ngôn mặc dù gánh gùi trên lưng nhưng bước đi rất nhanh.
Hứa Hoan Ngôn thấy người này rất quen thuộc liền nhíu mày nhìn kĩ.
Đối phương tựa hồ nhận ra cô bước đi càng nhanh hơn, khi đi ngang qua cô thậm chí còn mang theo một cơn gió lạnh.
Hứa Hoan Ngôn nhìn thấy trong gùi có thứ gì đó nhưng khi cô đang định quay người quay lại nhìn thì đối phương trượt chân ngã xuống, đồ đạc trong gùi cũng rơi ra ngoài.
Thì ra là một con gà rừng còn sống.
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy đối phương thật sự là may mắn, tuy rằng đây là thời kỳ đặc biệt nếu gặp phải loại người như thế này thì phải báo cho đại đội biết nhưng cuộc sống bây giờ chẳng phải khó khăn sao? Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc như thế chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp thôi.
Vì thế đành cùng đối phương xấu hổ nhìn nhau một cái.
Hứa Hoan Ngôn khụ khụ hai tiếng xong xoay người rời đi.
Đáng tiếc cô còn chưa đi được hai bước, đã bị đối phương đuổi kịp.
Không nói một lời kéo Hứa Hoan Ngôn ra sau một thân cây rậm rạp.
Cô có chút kinh ngạc nhưng cũng không lên tiếng liền thấy bên kia cởi khăn quàng cổ của mình ra.
Lúc này Hứa Hoan Ngôn mới biết người này là ai.
"Hứa Hoan Ngôn ngươi đã nhìn thấy được cái gì?"
Trong mắt Bạch Văn Văn hiện lên một tia đe dọa.
Sắc mặt của cô đột nhiên liền khó coi khi nhớ đến chuyện xảy ra khi cô mới xuyên đến đây.
"Ta nhìn thấy thì sao."
Bạch Văn Văn nhìn Hứa Hoan Ngôn, cảm thấy cô đã thay đổi bắt đầu từ ngày hôm đó tỉnh lại đã khác biệt.
“ Ta cấm ngươi không được phép báo cáo.”
Hứa Hoan Ngôn lùi lại một bước nhìn cô ta lần nữa.
"Bạch Văn Văn, ngày đó vì cái gì ngươi đẩy ta xuống?"
Bạch Văn Văn không ngờ Hứa Hoan Ngôn lại trực tiếp đổi đề tài hỏi chuyện khác.
Hứa Hoan Ngôn đúng là cố ý làm như vậy, cô biết thời đại này có rất nhiều người làm chuyện giống như Bạch Văn Văn nhưng cô không muốn chuyện bé xé to, cũng không thích có người xen vào việc của mình.
Chuyện này một khi bị vạch trần, gia đình sẽ bị phạt nằng nề cũng gánh cho cái danh xấu cuộc sống đương nhiên sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Cô biết Bạch Văn Văn sẽ sợ hãi.
"Ngươi nói cho ta biết sự thật là gì ta sẽ không vạch trần ngươi."
Bạch Văn Văn cứ nhìn Hứa Hoan Ngôn bằng ánh mắt nghi ngờ.
" Thật sự, không lừa ta?"
Hứa Hoan Ngôn hừ một tiếng.
" Ngươi tốt nhất đừng có nói dối."
Ánh mắt Bạch Văn Văn có chút lảng tránh, cô ta chỉ muốn bịa ra một lý do tùy tiện nào đó nhưng xem ra rõ ràng là không thể.
“Hôm đó ta nghe thấy bà Vu nói với người thân trên đường rằng tiệm cơm quốc doanh cần người thay thế, lúc đó bà ấy đã nhắc đến tên ngươi.”
Hứa Hoàn Nhan nghe xong trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
“Vậy ngươi có biết nếu rơi xuống sông vào ngày lạnh giá như vậy thì sẽ chết không?”
Ánh mắt cô có chút sắc bén.
Bạch Văn Văn cảm nhận được áp lực đến từ Hứa Hoan Ngôn.
"Ta không ngờ đến chuyện này. Ta chỉ muốn người bị cảm và sốt thôi. Ta đương nhiên sẽ không để ngươi chết thật đâu."
Giọng nói của cô ta còn có chút không phục.
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy không còn gì để nói liền là nắm lấy Bạch Văn Văn tay lôi đi.
"Được, vậy đi tìm đại đội trưởng và nói về những gì ngươi đã làm."
Bạch Văn Văn không ngờ Hứa Hoan Ngôn lại kéo cô đi thật, tay kia cô ta sống chết ôm lấy cái cây không buông.
"Hứa Hoan Ngôn ngươi điên rồi sao? Ta sẽ không đi nơi đó, cũng sẽ không nói gì hết."
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy có lỗi với nguyên chủ, tại sao lại gặp được người bạn như vậy?
"Được rồi, nếu ngươi không muốn nói chuyện này hoặc không thừa nhận, vậy chúng ta nói về con gà trong gùi của ngươi đi, ngươi tính xem muốn làm gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT