Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Editor: YingYing
Hứa Hoan Ngôn đứng một bên im lặng.
Những người đó không dám đến bắt chuyện với Lưu Quế Lan, vốn tưởng rằng nếu buổi chiều hai người về mà không thấy đồ còn tự nói lòng mình là đang giả vờ khoe mẽ nhưng bọn họ không ngờ rằng hai bà cháu Lưu Quế Lan cầm sấp vải về.
Một lúc sau người đánh xe lừa cũng tới.
Hứa Hoan Ngôn và Lưu Quế Lan mang đồ đạc lên xe ngồi.Chuyến xe trở về lần này yên tĩnh hơn nhiều.
Chỉ có Lưu Quế Lan trong xe vẫn tiếp tục nói chuyện với Hứa Hoan Ngôn về việc nên mặc quần áo gì và sử dụng như thế nào trong dịp Tết. Hứa Hoan Ngôn cũng rất hợp tác.
Những người bên cạnh đều đang ôm đồ của mình, im lặng ngồi nghe Lưu Quế Lan nói chuyện.
Đến cổng làng, Lưu Quế Lan hài lòng xuống xe.Về đến nhà, bà đi vội tới bê cốc nước, trên xe bà nói quá nhiều rồi.
Chu Linh Mẫn từ bên ngoài trở về trên khóe môi nhếch cả lên, bà nhận được công việc cho lợn ăn trong đại đội, mỗi ngày được sáu công điểm.
“Con vừa nghe người khác nói mẹ mua vải
về sao ạ?”
Lưu Quế Lan chống tay vào eo, cũng không phải bà mua, bà chỉ khoe ra cho họ thấy để bọn họ biết điều mà ngậm miệng thôi.
" Là Hoan Ngôn nhờ người để lại sấp vải này, mẹ chỉ cầm phiếu mua đồ dùng trong nhà thôi dù vẫn không đủ dùng nhưng lần này tốt hơn nhiều rồi."
Sau đó bà lại chạm vào lớp vải và tiếp tục nói chuyện với Chu Linh Mẫn.
"Con dâu cả, con cầm một ít vải qua cho cha mẹ con đi. Tuy rằng tháng này chúng ta không nhờ bọn họ giúp đỡ, làm người không thể ăn cháo đá bát đươc."
Trong lòng Lưu Quế Lan đã quyết định, phải đưa cho nhà thông gia, không ai vô duyên vô cớ mỗi tháng cho người khác mượn lương thực cả.
Chu Linh Mẫn không có gì để từ chối, bà không phải loại người thiên vị gia đình này hơn gia đình khác, hai bên đều là người thân của bà, giúp đỡ lẫn nhau là điều đúng đắn.
"Dạ, nếu con đưa cái này cho họ, họ chắc chắn sẽ rất vui."
Buổi tối, Hứa Hoan Ngôn vào bếp nấu cơm, cô làm mì sợi cho bữa tối.
Khác với tiệm cơm quốc doanh, bột mì trong nhà kém chất lượng hơn nhưng khi kéo sợi mì vẫn khá mềm. Nấu trong nồi nóng hổi, nêm nếm vừa ăn nên ăn rất ngon.
Cứ như thế một nồi mì giá đỗ lớn đã được làm xong.
Bây giờ ở nhà có đông người hơn. Thân thể Hứa Cao Gia đang phát triển dạo này làm việc vất vả nên ăn nhiều hơn, một mình ăn hết hai bát lớn.
Hứa Cao Quốc và Hứa Cao Hưng đều là một bát rưỡi.Hứa Hoan Thịnh có ít nhất, chỉ có một bát.
Ăn tối xong, Chu Linh Mẫn dọn dẹp trong bếp.
Hứa Hoan Ngôn và Lưu Quế Lan cùng vào nhà chính.
"Bà nội, bà xem xem, đây là nguyên liệu mà chị Triệu nhờ con chuẩn bị một số bánh đón năm mới. Chị ấy nói bánh do hợp tác Cung Tiêu Xã mua không ngon bằng bánh con làm."
Hôm nay cô mua rất nhiều thứ, trong đó có một số nguyên liệu làm bánh, không phải tất cả đều làm bánh nhưng có rất nhiều.
Làm bánh ở nhà, người nhà chắc chắn đều biết mặc dù cô có tiền nhưng không dùng được cô vẫn cần một công việc để hợp lý hóa số tiền mình kiếm ra.
Lưu Quế Lan nhìn đường và bột mì trên đó cũng không dám động vào.
"Dãy con nói cho nội biết trong giỏ của con có gì, con muốn làm gì đi. Cô ấy cho chúng ta nhiều vải như vậy, con hãy dùng tài nghệ nấu ăn của mình làm thật tốt để cảm ơn người ta."
Hứa Hoan Ngôn nghe xong thở phào nhẹ nhõm, Lưu Quế Lan cũng không có cố tình hỏi kỹ càng, chuyện này coi như xong.
“Dạ, ngày mai con sẽ bắt đầu làm bánh.”
Lưu Quế Lan ậm ừ, đồ ăn làm bằng loại nguyên liệu quý giá này sẽ rất ngon.
Hứa Hoan Ngôn dự định làm hai loại bánh ngọt, một là bánh đậu đỏ và một là bánh quy giòn.
Sáng sớm hôm sau, sau bữa sáng, Hứa Hoan Ngôn vào bếp bắt đầu làm hai loại bánh quy này.
Ngoại trừ Hứa Cao Gia, những người còn lại trong nhà đều đang ngồi xổm trong bếp.
Khi Hứa Cao Gia cầm xẻng chuẩn bị rời đi thì anh đi tới cửa bếp nhìn xem chút.
Hứa Cao Quốc giúp nhóm lửa trong bếp.
Hứa Hoan Ngôn cũng làm một chiếc lò nướng đơn giản trong sân.
Hứa Cao Hưng nhóm lửa cho chiếc lò nướng này.
Hứa Hoan Ngôn làm theo công thức của riêng mình. Đầu tiên cô trộn bột mì, trứng rồi nhào bột cho đến khi đều, mịn tiếp mới cho bơ vào, nhưng ở đây không có bơ nên chỉ có thể dùng dầu thực vật thay thế.
Sau đó cho vào tô và đậy lại để lên men.
Đợi bột nghỉ đủ, cô bắt đầu tạo hình dạng cho bánh quy giòn.
Hứa Hoan Ngôn đặt bánh vừa nặn vào lò nướng và bắt đầu nướng.
Trong sân lập tức có mùi thơm ngọt ngào.
Hứa Cao Quốc từ trong bếp đi ra, nhìn chằm chằm bánh ở bên trong, mặc dù hắn chưa từng nhìn qua cái gọi là lò nướng này là cái gì, nhưng nhìn rất ấn tượng mấu chốt là mùi thực sự rất thơm.
Sau khi Hứa Hoàn Nhan nướng xong, cô cho bánh ra lò để nguội liền làm bánh đậu đỏ.
Bánh đậu đỏ phức tạp hơn, tối qua cô đã ngâm đậu đỏ sẵn.
Sau đó nấu đậu đỏ trong một chiếc nồi lớn trên lửa nhỏ. Lại thêm vào một ít muối, bột mì khuấy lỏng tạo độ cứng và dễ thành khuôn hơn, ngoài ra phải đảo đều tay cho đến khi đậu đỏ sênh lại là thành công có đậu đỏ vừa mền vừa mịn.
Tiếp tục cho đường trắng vào nồi cho thêm chút nước rồi lại đảo đều tay.
Cuối cùng đổ ra dĩa rồi đặt ra ngoài sân cho nguội.
Hứa Hoan Ngôn kết thúc việc đã là buổi trưa, cô dự định ngày mai sẽ bán bánh, số lượng cô làm được lần này khá lớn, dù sao cô cũng mua nhiều nguyên liêu.
Lần này cô dự định mỗi người chỉ bán một phần nhỏ để có thể nhận được nhiều lời khen ngợi nhất.
Hương thơm tỏa ra trong sân nhà cô suốt buổi sáng.
Lúc Hứa Hoan Ngôn đã ăn cơm trưa xong bánh quy cũng đã nguội, đậu cũng đã có cứng lại.
Bánh quy được cho vào túi còn bánh đậu đỏ được cắt thành từng miếng nhỏ.
Hứa Hoan Thịnh đi lon ton phía sau Hứa Hoan Ngôn cả buổi không rời.
"Cho em, thử xem nó có ngon không nhé?"
Hứa Hoan Thịnh tuy rất thèm nhưng lại suy nghĩ một lúc rồi từ chối.
"Chị, bà nội nói cái này là làm cho người khác, chúng ta làm người phải trung thực không thể giấu người ta mà ăn được."
Vẻ mặt Hứa Hoan Ngôn đột nhiên cứng ngắc, lý do cô tự bịa ra giờ bị chính lý do đó vả mặt.
"Chị à, không sao đâu, đợi em lớn có thể đi làm kiếm tiền, em sẽ mua cho chị thật nhiều đồ ăn ngon."
Hứa Hoan Ngôn nhìn biểu cảm trên mặt chị gái mình tưởng rằng cô ấy đang buồn.
Hứa Hoan Ngôn không nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu cô.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hoan Ngôn dùng lý do giao hàng cầm bánh đi bán.
Lưu Quế Lan bây giờ khá yên tâm về cô cũng để cô tự mình đi.
Hứa Hoan Ngôn vẫn như cũ cầm cái giỏ nhỏ rời đi, đồ đạc của cô đã được cất vào kho bảo quản, trong giỏ chỉ là một bộ quần áo tồi tàn.
Lúc đến huyện cũng đã 11 giờ trưa.
Hứa Hoan Ngôn nhanh chóng thay quần áo và đi chợ đen.
Cô đặt tất cả bánh ngọt vào một chiếc giỏ nhỏ và trên tay cầm một túi nhỏ. Cô sẽ bán từng suất một như vậy để tránh phải cân lại cũng bán được cho nhiều người hơn và giá cả được đồng nhất.
Trên chiếc bánh đậu đỏ tối hôm qua cô đã lén vẽ hoa lên, trông rất tinh xảo và cao cấp.
Rốt cuộc, có nhiều người cần mua quà để biếu người khác trong dịp Tết Nguyên Đán.
Hứa Hoan Ngôn ở chợ đen ra bán một nửa số bánh.
Sau đó Hứa Hoan Ngôn đi đến khu kí túc xá của nhà máy thực phẩm, lúc này có rất nhiều người ra vào trước cửa khu cũng có rất nhiều người đi làm về và một số người đi mua sắm về.
Hứa Hoan Ngôn mới cầm điểm tâm dạo vòng quanh hai vòng, liền có người tiến tới hỏi.
Ở thời đại này nhà nào cũng đông con, lượng đồ ăn cần tất nhiên sẽ nhiều, không thể mua được đồ ở Cung Tiêu Xã cũng có thể đổi sang cách khác để mua, dù sao cũng không thể sống mà không ăn.
Người đầu tiên tiến tới thoạt nhìn là một người phụ nữ trung niên khôn khéo tầm bốn năm chục tuổi.
"Điểm tâm này cô làm rất tinh tế, xem ra đều rất kỳ công để làm bán trong dịp đón năm mới."
Hứa Hoan Ngôn lấy ra một miếng không đẹp mà cô đã cắt ngày hôm qua và đưa cho đối phương.
“Dì này, dì nếm thử xem."
Đối phương nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hứa Hoan Ngôn. Ở thời đại này, không ai cho nếm thử đồ ăn cả vì đây đều là những loại thực phẩm cao cấp, đắt tiền.
“Vậy tôi sẽ thử một chút.”
Người này tuy khôn khéo nhưng cũng không phải là người thích chiếm của hời của người khác nhất là khi bà cảm thấy thời buổi bây giờ không có việc gì dễ dàng.
Bà nghĩ xong liền ăn thử.
"Bánh này ngon quá là cô làm à?"
Bà quả thực kinh ngạc rồi, nói thật thì nhà bà không thiếu tiền, người trong nhà đều là công nhân. Bà cũng ăn đến ngán các loại bánh mà Cung Tiêu Xã bán.
Bánh này cắn miếng đầu tiên là cảm nhận được sự mềm mại tiếp đó vị ngọt thanh và mùi thơm trong miệng.
Hứa Hoan Ngôn không thừa nhận bánh là do mình tự làm, đây là chuyện rất mạo hiểm.
"Có người khác yêu cầu tôi bán nó."
Lần này bà ấy không hỏi thêm câu nào nữa.
"Được, tôi mua hết phần bánh còn lại này."
Hứa Hoan Ngôn có chút xấu hổ, cái cô muốn là được nhiều người khen ngợi để lấy điểm thưởng.
"Thật ngại quá, có một người bạn bảo tôi để lại một ít bánh, tôi không thể bán hết cho dì được."
Bà có chút tiếc nuối vốn dĩ bà muốn mua nhiều hơn để có thể ăn nhiều hơn để khi cháu ngoại đến có thể ăn thử.
"Vậy thì lấy cho tôi một phần."
Hứa Hoan Ngôn mỉm cười và gói một phần cho bà ấy.
Một phần bánh này có giá hai nhân dân tệ, nhưng không ai thấy nó đắt.
Toàn bộ bánh của Hứa Hoan Ngôn đã được bán xong hết trước một giờ chiều. Lần này cô kiếm được hơn 100 tệ, tương đương với hơn ba tháng lương của một công nhân bình thường nhưng tiền này cô không được để lộ ra bên ngoài, sinh hoạt trong nhà cũng không thể thay đổi.
Lúc một giờ rưỡi, cô đi đến tiệm cơm quốc doanh mang một phần bánh cho họ ăn thử.
Lúc này không phải giờ ăn cơm, bọn họ đều đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối.
Triệu Thúy Vân đang dọn dẹp cửa hàng và là người đầu tiên nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn.
" Ngươi cái con bé này, giờ mới quay lại thăm chúng ta."
Triệu Thúy Vân rất thích Hứa Hoan Ngôn, tay nghề nấu ăn rất giỏi lại thành thực hiểu chuyện.
Đầu bếp Dư nghe thấy tiếng lập tức ra khỏi bếp, nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn ông chỉ ừ một tiếng cũng không có biểu cảm gì nhưng vẫn ngồi trên băng ghế bên cạnh cô không nhúc nhích.
“Những người còn lại đâu rồi, đều không ở sao?”
Triệu Thúy Vân lôi kéo Hứa Hoan Ngôn ngồi xuống.
||||| Truyện đề cử:
Chú! Xin Ký Đơn! |||||
“Đi lãnh quà Tết đó, này không phải sắp đến Tết sao?”
Hứa Hoan Ngôn lấy từ trong giỏ ra phần bánh mà cô để dành lại.
“Đây là bánh do em tự làm, mang lại đây cho mọi người nếm thử.”
Triệu Thúy Vân ý cười trên mặt càng sâu hơn.
“Hoan Ngôn, tay nghề của em đúng là càng ngày càng khéo léo."Nói xong đưa cho đầu bếp Dư một miếng bánh.
Tự bản thân Triệu Thúy Vân cầm một miếng lên ăn.
“Ăn ngon thật, bánh ngọt mà không ngấy, so Cung Tiêu Xã ăn ngon hơn nhiều.”
Đầu bếp Dư cũng là gật đầu khẳng định, bản thân ông cũng không chắc có thể làm ra món bánh tinh xảo như thế này không.
Ông sống vài chục năm, cũng gặp qua nhiều dạng người nhưng đứa nhỏ này là lần đầu tiên khi gặp mặt cho người ta cảm giác dễ mến, sau đó ở chung mới phát hiện là một đứa nhỏ thông minh, tay nghề cũng rất tốt lại nhớ tới mấy ngày hôm trước một người bạn đã nói với ông rằng vì muốn có một công việc chính thức ở nhà máy mà tìm đủ các loại quan hệ trên dưới, nhưng cũng chẳng bằng có quan hệ với ông.
- ------------------------------------------------------------
Về các món ăn thì tác giả viết không có kỹ, khá qua loa cho nên Ying đã tự xem trên mạng cộng với hiểu biết của mình edit lại một chút cho nó sâu sắc hơn.