Buổi tối tại Diệp gia, Nam Diễm thẫn thờ đi dạo trong vườn...
Sự việc kia đến nay trôi qua cũng gần hai tháng, "Phương Kiều Kiều" và mẹ cô ta vẫn thường xuyên qua lại với Diệp phu nhân. Tuy nhiên sau lần đó Phan Khuynh Vân không muốn thân thiết với Huỳnh Thanh như trước kia nữa, bà thường tìm lý do để tránh gặp mặt bà ta.
Nam Diễm cũng không ngờ đến, Diệp gia lại tin tưởng và bảo vệ cô đến thế... cô thầm biết ơn điều đó.
Nhắc mới nhớ, cũng đã lâu rồi cô không gặp nam chính đại nhân...
Đệt.
Tào tháo đến
Thằng cha này sao linh dữ?
Nam Diễm nhìn người kia đang từ từ đi lại...
"Anh Cảnh Ninh trùng hợp quá, anh cũng đi dạo sao?" Cô mở lời.
Diệp Cảnh Ninh nhìn cô: "Không trùng hợp"
Nam Diễm: "Hã?"
"Em đang đi dạo?" Người kia hỏi
Nam Diễm gật gật đầu: "Dạ"
"Anh đi với em"
"À...hã?"
...
Nam Diễm im lặng đi bên cạnh, dáng người kia cao lớn, ánh đèn chiếu xuống, bóng hắn vừa vặn che khuất dáng người nhỏ bé của cô.
"Ừmm, chuyện ở bữa tiệc, em cảm ơn anh"
Cô là thật lòng muốn cảm ơn hắn, lần đó... cô không nghĩ người lạnh lùng, khó gần như Diệp Cảnh Ninh lại ra mặt giúp cô.
Nam Diễm dừng lại, nhìn về bóng lưng của hắn...
"Nhưng chứng cứ đã rõ ràng như thế... sao anh lại tin em? Lỡ như thật sự là em thì sao?"
Diệp Cảnh Ninh tiếp tục bước đi, không nhìn cô, thấp giọng nói: "Ừm... tin em"
Cô kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"
Diệp Cảnh Ninh dừng lại, hắn xoay người, Nam Diễm nghĩ hắn sẽ nói gì đó nhưng người kia vẫn im lìm, ánh mắt không rời khỏi cô.
Nam Diễm bị nhìn đến ngứa ngáy tay chân, hơi không tự nhiên, một lúc lâu sau cô lên tiếng: "A... hay vậy đi, để cảm ơn,... em xem bói cho anh có được không?"
Diệp Cảnh Ninh hơi kinh ngạc, hắn nhướng mày: "Xem bói?"
Nam Diễm nhanh chóng bịa ra một lý do: "Dạ, lúc trước ở cô nhi viện, có một người đã dạy em."
Cô chỉ cần nói ra vài tình tiết trong truyên, thêm mắm dặm muối là được nha.
"Ha... nếu như anh không..."
Diệp Cảnh Ninh: "Được"
Lát sau, cô và nam chính đại nhân tìm một chỗ ngồi xuống...
"Anh muốn xem về gì?"
"Tùy em"
"Vậy anh đưa tay cho em"
Diệp Cảnh Ninh nghe vậy, nhìn cô một cái rồi đưa tay qua, bàn tay hắn to lớn, da thịt mềm mại, Nam Diễm chạm vào liền thấy... thích
Khụ
"Vậy thì xem về tình duyên đi" Cô lên tiếng.
Nam Diễm bắt đầu nhập vai, chỉ dám nắm lấy đầu ngón tay của người kia xem xem xét xét, cô hắng giọng: "Ừm, người định mệnh của anh đang ở rất gần"
Cô giả vờ trầm tư suy nghĩ: "Cô gái này rất xinh đẹp, thông minh lại tài giỏi" Im lặng một lúc cô lại nói tiếp: "A... sẽ rất nhanh thôi anh sẽ gặp được cô ấy"
Nam Diễm mải mê cúi đầu nói chuyện, không chú ý đến, cô và Diệp Cảnh Ninh chỉ còn cách nhau chừng nửa gang tay, khoảng cách gần đến nỗi...có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
"Trong tên cô ấy có chữ..."
Cô vừa ngẩng đầu lên, chữ 'Kiều' chưa kịp nói đã bị nghẹn... trán của cô vô tình chạm vào môi Diệp Cảnh Ninh.
Một sự mềm mại, ấm áp bao phủ lấy, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Dưới đáy lòng, cỗ cảm xúc mãnh liệt không ngừng dâng lên, cái trán mềm mại nhẵn mịn của cô như một chất kích thích khiến Diệp Cảnh Ninh lưu luyến không muốn rời đi.
Mất một lúc lâu, Nam Diễm mới kịp phản ứng, cô vội nghiêng người tránh đi, hoảng hốt nhìn người đối diện...
"Em... em không cố ý"
Diệp Cảnh Ninh vẫn giữ tư thế cũ, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: "Lúc nãy, em nói có chữ gì?"
"Kiều... chữ Kiều" Nam Diễm lắp bắp.
Đột nhiên người kia đứng lên, hắn khom lưng tới gần, thấp giọng nói: "Bạn nhỏ, sai rồi"
Nam Diễm hơi lui ra sau, khó hiểu nhìn hắn: "Sai?"
Hắn cười một cái: "Anh không thích chữ đó"
Nam Diễm: Đờ mờ anh còn lựa chọn nữa sao? Tác giả viết như vậy, tôi biết sao giờ.
Diệp Cảnh Ninh rũ mi cụp mắt nhìn cô nhóc, hắn bất ngờ duỗi tay xoa nhẹ đầu cô, mái tóc kia mềm mại, khiến hắn muốn sờ mãi...
Nam Diễm cảm thấy nam chính đại nhân hơi kì quái, cô vờ ngáp một cái: "Ha... tối rồi, anh Cảnh Ninh ngủ ngon, tạm biệt"
Nam Diễm không để người kia kịp phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Một lát sau, Diệp Cảnh Ninh vẫn đứng đó, nhìn lên cửa sổ phòng Nam Diễm, đèn đã tắt từ lâu, đưa tay xoa nhẹ lên cánh môi, ở đó vẫn còn lưu lại hương vị kia, hắn thở hắt ra một hơi, thấp giọng: "Không vội..."
- ----------
"Nam Diễm, gần đây có quán lẩu ngon lắm, chúng ta đi ăn đi" Vừa tan học, Yên Trà liền bắt đầu rủ rê.
Như thường lệ, không chờ Nam Diễm đáp lại, Yên Trà đã nhanh tay kéo cô đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cách Một Khoảng Sân2.
Không Hẹn Mà Đến3.
Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!4.
Mơ Xanh Ngâm Đường=====================================
Quán lẩu Paradise...
"Ông chủ, một phần lẩu cho hai người, nửa con gà sốt mật ong, một phần chân gà xả tắc, sườn nướng phô mai, thêm hai phần thịt bò, 2 ly trà sữa,... cảm ơn" Yên Trà nói một hơi như cô đã thuộc lòng menu ở đây.
Đến lúc món ăn được mang ra, nhìn một bàn đầy ấp, Nam Diễm âm thầm tự bế nhưng cô phải thừa nhận đồ ăn ở đây rất ngon.
"Nam Diễm, ngoại khóa lần này cậu có đi không?" Yên Trà vừa uống trà sữa vừa hỏi.
Nam Diễm lắc đầu: "Không đi"
Yên Trà tiếc nuối: "Tại sao, nghe nói lần này được đi biển đó, cậu thật sự không đi sao?"
"Cậu đi với mình đi, được không?" Yên Trà cao giọng năn nỉ, nắm tay Nam Diễm lây lây.
"Không đi"
"Đi mà"
"Không đi"
"Đi đi mà"
"Không"
...
Yên Trà quả thật rất kiên trì, cho đến khi cả hai đã ăn xong, vẫn không ngừng ríu rít bên tai cô...
Nam Diễm giơ tay đầu hàng: "Mình đi, mình đi được rồi chứ"
Yên Trà nghe vậy liền vui vẻ: "Yeah... mình yêu cậu quá đi mất"
Nhìn cô bạn đang không ngừng cười nói bên cạnh, Nam Diễm có chút buồn cười...
Ăn xong, Yên Trà vẫn chưa có ý định về, kéo Nam Diễm đi dạo phố, khi cả hai đi ngang qua một con hẻm thì người bên cạnh đột ngột kéo tay cô: "Nam Diễm, bên kia..."
Nam Diễm theo hướng tay của Yên Trà nhìn sang, bên trong con hẻm, một cô gái xinh đẹp bị một đám đàn ông vây hãm.
- ------------
Cảm ơn mọi người đã ghé qua! NGÔI SAO của bạn là động lực của tôi
Thả sao cho tui nha các tiểu tỷ tỷ
Mọi người cũng có thể cmt ý kiến của mình dưới phần bình luận nha
Love u guys