Binh sĩ vừa lui ra, Viên Quý phi liền cho người đem vài món điểm tâm lên. Tiêu Ân còn đang định từ chối khéo để đi tìm Từ Khải Tuyên đã bị bà chặn trước.
- Ngươi cứ dùng điểm tâm đi, bổn cung đã cho người đi gọi Tấn vương đến rồi.
Nàng nghe vậy cũng ngoan ngoãn mà ngồi lại bộ dạng như đang bị mấy trưởng khoa dòm ngó.
- Nương nương, là thuộc hạ thất lễ mong người tha tội.
- Bổn cung nghe nói ngươi là nữ nhi phủ thừa tướng.
- Khởi bẩm nương nương đúng là như vậy.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi, đã có hôn ước chưa?
- Khởi bẩm nương nương thuộc hạ năm nay vừa tròn mười sáu, bên người còn nhiều trọng trách nên chưa nghĩ đến việc hôn nhân đại sự. Với lại đấy là lời của bà mai, ý của phụ mẫu vi thần không dám chuyên quyền.
Từ Khải Tuyên vừa nghe Viên Dung cho truyền hắn đã lập tức đến nơi. Hắn thấy hai người còn mãi nói chuyện nên cũng không làm phiền đứng sau lưng Tiêu Ân chờ đợi. Viên Dung thấy người đã đến bà chỉ cười nhẹ tiếp tục hỏi Tiêu Ân.
- Vậy ngươi đã có người trong lòng chưa? Nói ra đi biết đâu bổn cung có thể giúp ngươi.
Nàng nghe câu hỏi của bà cùng hơi ngẩng đầu "người trong lòng ". Tiêu Ân cẩn thận suy nghĩ một lát, người đấy hẳn là vì nàng hi sinh rất nhiều, vì nàng không quản sống chết của bản thân. Lúc này bóng dáng của Từ Khải Tuyên nhiều lần bị thương vì nàng lại vô thức hiện lên trong đầu. Tiêu Ân cũng vì thế mà buộc miệng trả lời.
- Cũng có.
Viên Dung nghe được câu trả lời hợp ý bà nên lập tức hỏi thêm.
- Là ai? Tên gì? Chức quan cao không? Là người như thế nào?
- Là người… từng cứu mạng tiểu nữ rất nhiều lần, người ấy không có chức quan nhưng mà…khi ở bên cạnh người đó thì tiểu nữ cảm thấy nếu trời có sập xuống thì vẫn còn một người cùng mình chống đỡ.
- Không có chức quan sao? Tiêu thừa tướng đã biết việc này chưa?
- Phụ thân chưa biết, tiểu nữ cũng không muốn nói vì tiểu nữ và người ấy vốn không hợp. Một người thân phận tôn quý một người là bổ khoái nhỏ. Không môn đăng càng không hộ đối.
Viên Dung nhìn nàng ánh mắt dò xét, Tiểu cô nương này có hiểu môn đăng hộ đối là gì không nhỉ nàng ta đem một gia tộc so với một người. Mà khoan thân phận tôn quý hơn cả thừa tướng quan nhất phẩm triều đình mà lại không có chức quan vậy thì không phải chỉ có người hoàng thất thôi sao.
- Tiểu cô nương ngươi không sợ bị lừa gạt sao? Biết đâu người ta đã có ý trung nhân rồi thì sao?
- Nếu người đấy lừa gạt thì Tiểu nữ sẽ lập tức rời đi đến nơi không ai có thể tìm được và người kết thành phu thê với tiểu nữ chỉ được một đời, một kiếp, một người.
Viên Dung nhìn Tiêu Ân ánh mắt đầy kiên định lại nhìn qua tên tiểu tử của Kim Thanh tỷ tỷ còn đang bận cúi đầu nhìn đất. Bà lắc đầu thở dài lão tam của bọn họ lần này khó nhằn rồi.
- Tấn Vương, con tới rồi sao mau vào đây ngồi đi.
Từ Khải Tuyên trong lòng còn đang chột dạ. Nghe bà kêu đến tên mình cũng voiuj vào trong hành lễ.
- Nhi thần tham kiến quý phi nương nương.
- Mau miễn lễ đi. Hai người chắc có công vụ cần xử lý mau đi đi.
Hai người cũng vội hành lễ quay người định rời đi thì Cấm Vệ quân chạy lại cấp báo.
- Vương gia phát hiện thi thể của tên thị vệ ban nãy ở nhà kho gần ngự thiện phòng.
Tiêu Ân nhìn sang Từ Khải Tuyên, hắn ra hiệu cho nàng mau đến đó. Hai người vội vàng đi đến hiện trường chỉ thấy một thi thể nam trong tình trạng trên ngực có một mũi tên nhỏ xung quanh không ít thị vệ, cung nữ đến xem. Tiêu Ân tiến vào trong khám nghiệm tử thi qua tầm nữa canh giờ nàng đã quay ra ngoài vừa ra nàng đã thấy Hoàng thượng và hai vị đại boss hậu cung ở đó Tiêu Ân vội quỳ xuống hành lễ thì đã bị Từ Đức Uy vội ngăn lại.
- Mau nói tình hình cho trẫm.
- Khởi bẩm hoàng thượng, lúc vi thần vào cung diện kiến Tấn Vương thì hắn ta đã dẫn vi thần đến ngự hoa viên nơi hậu cung. dâng lên trà độc suýt chút nữa đã nguy hiểm cho quý phi khi cho người tìm hắn thì đã là một cái xác lạnh.
- Còn kết quả khám nghiệp tử thi?
- Khởi bẩm hoàng thượng, hắn chết cách đây nửa canh giờ, là bị một mũi tên xuyên tim đoạt mạng trên đầu mũi tên có độc, hơn nữa…
- Thế nào?
- Hắn là người của Vương Ngọc lâu. Trên tay hắn có hình xăm của Vương Ngọc lâu
Lúc này chỉ có Từ Khải Tuyên và Tiêu Ân mới biết tổ chức Vương Ngọc Lâu là gì hắn cũng nhanh chóng lên tiếng.
- Tiêu Bổ khoái vào cung tìm ta có việc gì?
- Lão… Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ là tìm về việc của Vương Ngọc Lâu và cái chết Tần Chương có manh mối mới.
Tiêu Ân quen miệng còn định gọi lão tam, lời vừa ra được phân nữa nàng đã vội nuốt lại Từ Đức Uy, và hoàng hậu cùng Viên Quý phi liền đảo mắt sang nhìn nàng.
- Vương gia chỗ này không tiện, có thế…
- Phụ vương, nhi thần có thể mượn ngự thư phòng của người được không?
- Được, nhưng tiểu tử ngươi không được phá đồ bên trong nhất là bàn, ghế, tấu chương không được đốt.
- Nhi thần tuân chỉ.
Từ Đức Uy cho người dẫn Tiêu Ân và Từ Khải Tuyên đến ngự thư phòng. Thị vệ thấy người tiến vào còn định ngăn cản ra là công công tổng quản và Tấn Vương nên bọn hắn cũng không cản trở vì người đến ngự thư phòng này là đã được sự cho phép của hoàng thượng nên công công tổng quản mới đích thân dẫn đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT