Mặt trời vừa lên thiên đỉnh với cái thời tiết khắc nghiệt này thì không khác gì hành hạ những người từ thời hiện đại đến đây như nàng. Dưới chân bọn họ là lớp tuyết mỏng, gió thổi se se lạnh còn trên đầu lại là mặt trời nóng rát.
Từ Khải Tuyên, Trương Khải và Tiêu Khương đã sớm lên đường đi thành Ngữ Lộc chỉ để lại trong doanh trại mỗi nàng. Tiêu Ân tìm vài binh sĩ tinh nhuệ và có kinh nghiệm chế tạo thuốc nổ, cử đi đào lưu huỳnh và các thành phần khác tạo nên thuốc nổ. Tiêu Ân phải xử lý xong đám sát thủ trước khi quá trễ.
- Vô Ảnh.
Nàng không nhanh không chậm khai ngôn, trong lều tướng lĩnh lại xuất hiện thêm một bóng hắc y nhân. Từ Khải Tuyên trước khi rời đi đã để lại Vô Ảnh cho nàng tùy ý nhờ vả. Vô Ảnh sau khi thấy nàng vì vương gia hắn mà báo thù, không tiếc hi sinh thanh danh nên đối nàng có chút kính trọng.
Tiêu Ân thấy hắn định khom lưng, cung kính vội cản hắn lại.
- Ta không nhận nổi cái cúi đầu của huynh đâu, việc lần này có đôi chút nguy hiểm huynh dám làm không?
- Không biết Tiêu cô nương muốn sai bảo việc gì?
- Đưa một vật đến tổng đà chủ của Vương Ngọc.
Vô Ảnh nhìn nàng có chút hoảng hốt, tổ chức sát thủ đó giờ chỉ giao dịch qua người trung gian không làm ăn trực tiếp. Muốn gặp tổng đà chủ khác nào đi nạp mạng. Tiêu Ân biết điểm băn khoăn của hắn nên cũng vội nói thêm.
- Ta đảm bảo mạng cho huynh. Chỉ cần gửi trực tiếp đến tay của hắn, bảo y đến gặp ta.
Vị Tiêu cô nương phủ thừa tướng này thật có thể khiến người khác đi từ bất ngờ này sang bất ngời khác.
- Không biết cô nương muốn gửi đi vật gì?
Tiêu Ân tháo chiếc nhẫn nhỏ trên tay kèm theo tấm lệnh bài hôm trước nhặt trên người đám sát thủ đưa cho Vô Ảnh.
- chỉ có lần đi này của huynh mới có thể giải quyết được đám sát thủ rắc rối kia. Khi gặp hắn thì cứ việc nói Lưu Quang không giết người vô tội nhưng nếu vì một người ta không ngại thay đổi vị thống lĩnh này đâu.
Vô Ảnh như hiểu được ý nàng cũng không nhiều lời nhận vật rồi rời đi. Thoáng chốc trong lều lại lặng ngắt như tờ, chỉ còn mình nàng mà chăm chú nhìn vào sa bàn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
…----------------…
Lúc này tại hoàng cung Sở Quốc, Từ Đức Uy sau khi nhận mật báo của Tiêu Khương không khỏi gấp gáp triệu Tiêu Diệp vào cung phục mệnh. Tiêu Diệp theo quy củ mà quỳ bái.
- Vi thần tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Mau bình thân đi, khanh mau xem mật báo Tiêu tướng quân gửi về.
Lý công công đưa mật báo cho ông xem, vừa xem qua ông không khỏi biến sắc.
- Không thể nào hai nước Sở - Kim ký kết hiệp ước hoà bình không bao lâu sao bên đó lại có thể dễ dàng bội tín như vậy? Hẳn là đã có kẻ đứng sau giật dây để chia rẽ tình hữu nghị của hai nước
- Các ngươi lui xuống đi. Cho người cho mời hoàng hậu đến đây.
Từ Đức Uy ra hiệu cho tất cả thái giám, cung nữ lui ra ngoài bên trong phòng chỉ còn mỗi hắn và Tiêu Diệp. Từ Đức Uy chậm rãi đứng lên đi xuống phía Tiêu Diệp vừa đi hắn vừa nói.
- Tiêu thừa tướng khanh nghĩ nếu hai nước giao chiến thì ai sẽ là người được lợi nhiều nhất.
- Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần thật sự không biết.
Lúc này bên ngoài truyền đến giọng the thé của Lý công công cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
- Hoàng hậu giá đáo.
Lời vừa dứt cửa lớn được đẩy ra người vào là một mỹ phụ trung niên, nhan sắc được được gọi là diễm lệ. Đại vương gia và Tam Vương gia một phần thừa hưởng nhan sắc từ nàng ta, Kim Thanh vừa thấy Từ Đức Uy đã theo quy củ hành lễ.
- Thần thiếp, tham–
- Bình thân, chính sự quan trọng.
Tiêu Diệp thấy nàng cũng theo quy củ mà hành lễ.
- Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu –
- Miễn lễ, miễn lễ.
Kim Thanh vì xuất thân là con nhà binh nên cũng rất ghét mấy lễ nghi rườm rà chốn hoàng cung. Từ Đức Uy nói sơ qua về mật báo của Tiêu Khương cho nàng nghe, Kim Thanh cũng trầm mặc không lên tiếng.
- Hoàng hậu, lần này Trẫm sẽ thu hồi phượng ấn của nàng. Nàng yên tâm dẫn quân sang chi viện cho Lão Tam hiện tại trong cung đã có kẻ mưu đồ tạo phản. Khó lòng phòng bị.
- Thần thiếp tuân chỉ.
Nàng cũng chẳng hứng thú với cái phượng ấn đấy, vì hậu cung cũng chỉ có nàng và Viên Dung quý phi thật sự có giữ cũng không làm được gì. Tiêu Diệp một bên còn đang hoảng hốt e sợ hoàng hậu sẽ náo loạn một phen nào ngờ nàng thế mà đồng ý rất dứt khoát.
- Hoàng thượng nếu thu hồi phượng ấn của hoàng hậu triều đình e lại có nhiều tiếng xấu lan truyền.
- Không sao, nếu e ngại quần thần năm đó trẫm đã không hạ chỉ cho bọn chúng rời khỏi hoàng cung rồi. Trẫm cho hai người xem tấu chương của Tấn Vương trước khi mất trí nhớ.
Từ Đức Uy đem ra bản tấu chương lúc Từ Khải Tuyên ở huyện Ô Nhai bốn chữ “tha tội Tiêu Ân” xuất hiện đầu tiên trên tấu chương không khỏi doạ Tiêu Diệp một phen. Còn Kim hoàng hậu không khỏi bật cười nàng nhất định phải đem việc này kể lại cho Viên Quý Phi mới được. Xem ra lần này hoàng thất lại có một cháu dâu mới. Từ Đức Uy kéo hai người về thực tại
- Trầm ngâm gì vậy, Lão tam kêu đề phòng thái sư hai người nhìn sang nội dung nào vậy?
- Khởi bẩm hoàng thượng vi thần không dám
- Thần thiếp xem tên con dâu.
Kim hoàng hậu càng thẳng thắn thừa nhận, không chút e dè ngược lại khiến Tiêu Diệp chột dạ vội quỳ xuống.
- Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tiểu nữ còn nhỏ tuổi chưa được học lễ nghi nhiều, nếu có chỗ nào không phải, lão thần nguyện thay nữ nhi gánh tội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT