- Là cậu? OMG... Thánh thần thiên địa ơi... An Cửu à, tôi không ngờ ngoại hình cậu đẹp như thế mà lại làm ra loại chuyện không bằng cầ.m th.ú như thế đấy!
An Cửu hơi nheo mắt lại, không có nói gì.
Mà Trần Thanh Khải là loại người đùa dai. Thế nên, anh ta định lấy điện thoại ra doạ báo cảnh sát thì An Cửu liền lên tiếng.
- Còn lằng nhằng, tôi sẽ san bằng cả cái bệnh viện này của cậu!
Quả nhiên, Trần Thanh Khải thay đổi thái độ 1 cách chóng mặt.
- Cửu Cửu của tôi à, có gì từ từ nói. Tôi chỉ giỡn thôi.
- Vậy còn không mau vào xem cô ấy ra sao đi?
Trần Thanh Khải thở dài đáp.
- Cậu yên tâm đi, cô ấy sẽ có các bác sĩ chuyên môn nữ kiểm tra. Tôi làm bên khoa thần kinh, chứ sao vào đó được.
Trần Thanh Khải định kéo An Cửu về phòng làm việc của mình dò hỏi. Có điều, An Cửu cứ nhất quyết muốn ở đây đợi cô gái kia nên anh đành hết cách.
Hai người ngồi tâm sự trên dãy ghế ở ngoài hành lang.
Đám thuộc hạ thân cận theo sau An Cửu đứng xếp 2 hàng gần đó khiến cho tất cả những người khác không dám lại gần.
Sau khi nghe câu chuyện đầy sự bi hài của bạn, Trần Thanh Khải muốn cười lắm nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Anh phải cố gắng kiềm chế lại mà bày ra 1 bộ mặt cảm thông, giơ tay vỗ nhẹ lên vai An Cửu an ủi.
- Tôi đã từng khuyên cậu rồi mà. Giờ thấy chưa? Hậu quả của việc cố nhịn... Nếm thử trái cấm 1 lần như vậy bảo sao không thành nghiệ.n.
- Cậu thì biết cái gì mà nói hả?
- Tôi biết chứ! Cậu phải tin 1 người đã có vợ như tôi!
- Bảo sao suốt ngày bị đè đầu cưỡi cổ.
- Này nha, cậu nói tôi như vậy sau này sẽ bị nghiệp quật đấy!
Hai người tuy bên ngoài nghiêm nghị nhưng miệng lại không ngừng nói xấu đối phương.
Từ khi An Cửu ra nước ngoài thì hai người rất ít có cơ hội gặp nhau. Với lại Trần Thanh Khải là bác sĩ, cũng bận tối mắt tối mũi nữa.
Lâu rồi mới gặp, 2 người như cá gặp nước, cứ thế nói móc nhau không hề nể mặt mũi.
Tình trạng của Hà Xuyên sau khi được các bác sĩ chuyên môn kiểm tra xong thì cũng không có gì đáng lo ngại.
Vì gia thế của An Cửu nên ai cũng hiểu ý giữ kín miệng.
Thế là An Cửu được gọi vào nói chuyện riêng với 1 nữ bác sĩ đã trung niên.
Sau khi đưa toàn bộ giấy tờ xét nghiệm ra trước mặt của An Cửu, nữ bác sĩ chỉnh lại kính, sắc mặt có chút tức giận.
- An tiên sinh, tôi biết cậu là nhân vật lớn. Nhưng tôi lại không ngờ cậu lại đối xử với phụ nữ như vậy. Cậu xem đi, những vết tích này cũng đủ để cô gái kia kiện cậu ra toà đấy!
Thế nào mà An Cửu lại quay lại nhìn Trần Thanh Khải. Anh ta hết cách, đành tiến tới giúp giải vây, nói đỡ hộ.
Thật không hiểu nổi tại sao cứ chuyện gì của An Cửu là lại kéo anh ta vào thế không biết nữa...
- Bác sĩ Triệu, chuyện này là hiểu lầm thôi. Để có gì cháu sẽ từ từ giải thích với cô...
Vừa nói, Trần Thanh Khải liền vẫy tay về phía sau lưng, ra hiệu cho An Cửu rời đi trước.
Hắn cũng chẳng muốn ở lại vướng chân vướng tay bạn mình nên liền đứng dậy, lễ phép chào hỏi bác sĩ Triệu rồi mới ra ngoài.
An Cửu đi đến phòng bệnh của Hà Xuyên.
Khi hắn mở ra đi vào, thấy cô đã tỉnh.
Con Hà Xuyên mệt mỏi, lười biếng chẳng thèm liếc mắt qua mà nằm im đó.
An Cửu kéo ghế ngồi xuống, đường hoàng hỏi.
- Còn thấy khó chịu chỗ nào không?
Hà Xuyên xì nhẹ 1 cái rồi quay sang nhìn hắn.
- Toàn thân đều khó chịu cả! Tôi ra nông nỗi này cũng đều do anh cả đấy!
- Em yên tâm đi, tôi sẽ không bắt em chịu trách nhiệm đâu.
Nghe xong câu này, Hà Xuyên thấy cứ cấn cấn ứa cả gan.
Ý cái tên này là sao hả?
Cô biết đêm qua cô lỡ uống rượu rồi đẩy hắn lên giường là cô sai. Nhưng bản thân cô ra nông nỗi này cũng đều do hắn mà ra.
Thế là hoà rồi mà còn tính bắt cô chịu trách nhiệm?
Hay thật, thế thì công bằng ở đâu ra?
- An Cửu, chẳng lẽ không ai dạy anh nhẹ nhàng với phụ nữ à?
- Không ai dạy tôi, nhưng tôi sẽ học!
- Còn học để làm gì nữa?
- Để lần sau nhẹ nhàng với em hơn!
- Còn có lần sau à?
Một lần là cũng quá đủ ám ảnh với cô rồi, huống chi là còn có lần sau.
Trước đây, cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều chuyện đẹp đẽ về lần đầu tiên. Kết quả không cho cái tên An Tư Nhất kia thì lại vướng vào ông họ hắn An Cửu...
Mà câu nói này của Hà Xuyên khiến sắc mặt của An Cửu tối lại.