Cô không hiểu nổi đến thời khắc sinh tử này rồi mà An Cửu lại còn nói ra những câu đó nữa.
Tay của Hà Xuyên dần mất đi hết sức lực, tuy nhiên, cô vẫn cố chấp nắm chặt lấy cổ tay của An Cửu. Nhìn sự run rẩy từ tay cô, An Cửu chợt cảm thấy rất ấm áp.
Từ khi sinh ra đến giờ, ngoại trừ anh trai luôn luôn bảo vệ hắn ra thì trong mắt của mọi người hắn chính là 1 “sản phẩm” lỗi của 1 bà mẹ già sinh ra. Không có sự bảo bọc của anh trai, lúc nào hắn cũng phải cố gắng để gồng gánh, chịu đựng những sự chế giễu từ những kẻ khác.
Ngay cả người bảo mẫu hắn tin yêu nhất cũng phản bội hắn. Điều này khiến cho An Cửu không thể tin tưởng bất cứ ai cả. Hắn đã từng cho rằng người như hắn không xứng đáng có được hạnh phúc. Nhưng khi hắn gặp được Hà Xuyên…
Quả thực, Hà Xuyên không có điểm gì nổi bật, lại không gia thế. Nhưng hắn vẫn thích cô, đơn giản vì ở gần cô, hắn mới cảm thấy cuộc sống thoải mái đến lạ.
Bên kia, Hà Xuyên bị sức nặng kéo cả người trượt dần xuống. An Cửu thấy nguy hiểm thì vội vàng giơ tay lên, muốn gỡ tay cô ra. Nhưng chợt hắn thấy có những giọt nước âm ấm rơi lên tay của mình, ngẩng đầu lên thì thấy Hà Xuyên đang khóc.
Từng giọt nước mắt từ khóe mắt cô lăn xuống, hòa vào trong nước mưa, rơi trên tay hắn.
- An Cửu… Chẳng phải anh muốn kết hôn hay sao? Chúng ta liền kết hôn! Anh đừng có buông tay…
Hà Xuyên không thể buông tay, đơn giản vì trong hợp đồng có khoản mục: Nếu như An Cửu nhỡ may gặp chuyện gì thì số tiền cô phải đền sẽ gấp 3 số tiền ban đầu.
Thế này thà cô ch.ết cùng hắn còn hơn là để hắn chế.t 1 mình.
Nhìn sự bất lực của cô, An Cửu cũng không biết làm thế nào nữa.
Rõ ràng mọi người muốn hắn chết, vì sao lại muốn cứu hắn?
- Tiểu Xuyên, em thực sự rất ngốc…
Hà Xuyên đã dùng hết tất cả sức bình sinh để giữ chặt lấy tay của An Cửu, mặc cho tay cô đã mỏi nhừ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng chú Lý cũng gọi người đến kịp thời. Cả cô và An Cửu đều được những người khác cứu lên.
Nhìn vết thương ở bụng của An Cửu không ngừng chảy máu, chú Lý lúc này ngồi xuống, nhờ 1 người che ô rồi bản thân mở hộp sơ cứu đang xách trên tay ra, sau đó bắt đầu tiến hành băng bó vết thương cho An Cửu.
- Cái cậu đẹp trai này cũng liều mạng thật đấy. Rõ ràng biết là có nguy hiểm mà cứ cố chấp lao đến kéo lão Hà và con trai lão lên. Kết quả bị cành cây lớn đâm 1 nhát vào bụng… Thật là…
Nhìn An Cửu đang toát mồ hôi vì đau, Hà Xuyên chỉ còn cách nắm chặt lấy tay hắn.
Mọi người túm tụ xung quanh, người soi đèn sáng, người che ô. Cuối cùng, khi chú Lý đã băng bó xong, ông liền kêu 1 người khỏe mạnh nhất trong đây cõng An Cửu đến trạm xá trong thôn.
Hà Xuyên vẫn không thể nào bớt lo lắng hơn nên đã chạy theo chú Lý gặng hỏi xem vết thương của An Cửu. Nhưng chú Lý lại quay lại trấn an cô 1 câu.
- Bạn trai cháu không sao đâu, ta đã xử lý vết thương của cậu ta rồi. Chẳng lẽ cháu không tin vào tay nghề của ta à?
- Không phải… Nhưng anh ấy thuộc nhóm máu hiếm, cháu chỉ sợ anh ấy mất máu quá nhiều nên…
- Không sao đâu, cậu ta sẽ ổn thôi.
***
Khi ông cụ Hà đem quần áo và đồ ăn chạy đến trạm xá, thì đã thấy cả nhà mình đang có mặt ở đây rồi.
Hà Tiêu và Hà Tuyên bị thương ở chân, Bạch Yến đang ngồi bên cạnh giường của Hà Tuyên.
Còn cháu gái Hà Xuyên của ông thì đang chăm sóc cho An Cửu. Người ai cũng không ướt vì nước mưa thì cũng bẩn vì bùn đất.
Ông cụ Hà thở dài, đi đến ngồi cạnh giường của ba Hà, đặt hết đồ lên bàn rồi nói.
- Ta đã bảo là hôm nay có mưa mà cứ nhất quyết đi hái nấm cho bằng được. Hôm nay mạng lớn không ch.ết là số mấy đứa cũng hên đó.
Hà Tiêu mệt đến mức nằm yên bất động, chỉ có thể quay sang thở dài, gác tay lên trán. Thi thoảng, ánh mắt ông nhìn về phía của An Cửu cùng con gái bên kia.
Lúc ông lên núi tìm Hà Tuyên và An Cửu thì thấy con trai đang bị thương. Mà An Cửu thì đang rất rút cõng Hà Tuyên mò mẫm xuống núi trơn.
Rồi trận sạt lở đó khiến cả 3 bị cuốn lăn xuống núi, chân ông bị hòn đá nặng đè trúng. Hình như lúc đó, An Cửu đã lấy thân mình để chắn cho ông cú ngã đó nên bụng mới bị cành cây sắc đâm vào. Cho đến khi chú Lý đi ngang qua, An Cửu vẫn cương quyết đưa ông và Hà Tuyên về trước. Vết thương của An Cửu không hề nhẹ, vậy mà chỉ để bảo vệ ông và con trai mà cậu ấy đã không ngại hy sinh bản thân.
Trước đây, có phải ông đã quá khắt khe với con gái và An Cửu quá không?
Qua chuyện này, ba Hà cũng dần ó cái nhìn khác về đứa con rể tương lai này hơn.
Mà An Cửu vừa tỉnh lại trong cơn hôn mê. Hắn thấy Hà Xuyên đang ngồi bên cạnh thì giật mình. Bàn tay vô thức nắm lấy bàn tay của cô. Ai ngờ, vì cái nắm này mà hắn lại phát hiện ra hai tay cô cũng bị thương nhưng chưa được băng bó.
Thế là An Cửu bất chấp ngồi dậy, nghiêm túc nâng tay cô lên rồi nói.
- Mau gọi bác sĩ vào đây! Sao em có thể để tay chảy máu thế này chứ hả?
- Anh vừa mới tỉnh lại thôi, làm cái gì mà nổi khùng lên thế?
Ông cụ Hà thấy cháu gái nói vậy thì đi đến, vỗ 1 cái vào đầu cháu gái, nói.
- Cái con bé này! Dám ăn nói như thế với người cứ ba và anh trai mày à? Tiểu Cửu vừa mới tỉnh, nó cũng chỉ đang lo lắng cho cháu thôi.
Hà Xuyên ấm ức xoa xoa đầu.
- Sao ông đánh cháu…
- Cứ hở ra là lại bắt nạt Tiểu Cửu. Ta đánh cho cháu khôn ra!
- “...”
Ông à, rốt cuộc ai mới là cháu ruột của ông hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT