18.
Tôi nắm lấy tay áo Nguyên Dung.
“Ở lại với tôi một lát.”
"Được."
Tắt đèn, tôi nằm giữa phòng khách sang trọng dưới ánh trăng sáng.
Nguyên Dung ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Rất lâu sau, anh ta thở dài.
"Đường Cửu, chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề đâu."
Sao đến cả Nguyên Dung cũng nói như vậy.
Tôi mở miệng:
“Trốn tuy đáng xấu hổ nhưng lại có ích ”
"Nếu còn tiếp tục lười biếng như vậy thì làm sao quay về được?"
“Vậy thì đừng quay về nữa.”
Bên cạnh không chút âm thanh.
Tôi lắng nghe tiếng giày cọ xát vào thảm, từ từ tiến lại gần.
Nguyên Dung ngồi xuống cạnh tôi.
"Em biết hậu quả mà, sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ, điều này tương đương với... tương đương với cái ch.ết"
“Vậy cứ để bị xóa bỏ đi.”
Trong màn đêm, tôi mơ hồ nhìn thấy Nguyên Dung cau mày.
"Đừng đùa nữa, em đã đồng ý với tôi sẽ xử lý tốt nhiệm vụ cuối cùng này."
Tôi đứng dậy, lại gần nhìn anh ta thật kỹ.
“Tôi đã muốn nói điều này từ lâu rồi, Nguyên Dung, anh có thể từ bỏ tôi, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, không đáng đâu.”
Anh ta nắm lấy cánh tay tôi, dùng lực bóp nhẹ.
"Đây không phải lãng phí thời gian, cũng không có gì đáng với không đáng ở đây cả. Đây là trách nhiệm của tôi."
“Cho dù chỉ có một khả năng nhỏ, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đưa em trở lại hiện thực.”
Thật là một lời hứa khiến người ta cảm động, nhưng tôi lại bắt gặp một từ khóa khác thường.
"Trách nhiệm? Trách nhiệm gì?"
Anh ta không nói nên lời, ngưng lại một chút mới trả lời:
“Đương nhiên là trách nhiệm của một người quản lí. ”
À.
Tôi nhếch miệng.
"Đừng nói dối tôi nữa, đó là công việc của bác sĩ, phải không?"
Nguyên Dung sửng sốt, hoảng sợ quay mặt đi.
"Anh không biết nói dối chút nào."
"Tôi là người nói dối giỏi nhất, thậm chí có thể lừa dối chính mình."
Tôi tiếp tục nằm xuống, chống tay thở dài:
"Công nghệ y tế ngày nay tiên tiến thật đấy, hiện đại đến mức cho phép các bác sĩ đi vào ý thức của bệnh nhân, khơi dậy mong muốn được sống của họ theo cách thú vị như vậy."
"Tôi đoán thôi, anh sốt ruột đến thế, có lẽ tôi ở thế giới thực đang sắp ch.ết nhỉ “
Anh ta im lặng.
Tôi lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
"Cảm ơn anh đã ở bên tôi lâu như vậy, để mặc tôi làm càn hết lần này tới lần khác. Cảm ơn anh rất nhiều, nhưng tôi thực sự không muốn...."
"Đủ rồi!"
Đây là lần đầu tiên Nguyên Dung tức giận.
Nguyên Dung cúi đầu xuống, tôi nhìn không rõ biểu cảm của anh nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tức giận và buồn bã của anh ta.
Thật là tàn nhẫn khi để một bác sĩ phải tận mắt chứng kiến mạng sống của một bệnh nhân vụt mất đi trước mặt mình.
Nhưng.....
"Xin lỗi."
Tôi lẩm bẩm.
“Đừng nói nữa......”
Giọng anh hơi khàn.
Tôi khẽ thở dài.
Rất nhiều lần công lược, tôi chỉ còn thiếu một bước nữa là thành công rồi.
Nhưng có một giọng nói trong lòng mách bảo tôi rằng, đừng quay lại, thế giới thực không đáng để tôi quay về nữa.
Trong thế giới thực, tôi chỉ có một mình.
Không có ai đợi tôi quay về.
"Nguyên Dung, cảm ơn anh đã thương hại tôi."
Có lẽ anh ấy là người duy nhất trong thế giới thực đau buồn vì sự ra đi của tôi.
19.
Trước khi lên tám tuổi, tôi là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.
Gia cảnh khá giả, gia đình hạnh phúc.
Bố mẹ tôi là cặp đôi mẫu mực từ đồng phục học sinh đến váy cưới chỉ xuất hiện trong truyện.
Nhưng nó chỉ kéo dài đến năm thứ tám của cuộc đời tôi.
Cãi vã, chiến tranh lạnh và chỉ mất một năm để họ từ yêu nhau đến chán ghét nhau.
Tôi từ sự kết tinh của tình yêu biến thành mảnh vỡ của sự căm ghét.
Họ bận rộn, bận đến mức quên mất sự tồn tại của tôi.
Mỗi lần thức dậy vào lúc nửa đêm, tôi là người duy nhất ở nhà.
Tôi không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy, ở độ tuổi đó tôi chỉ có thể dùng bất cứ phương pháp nào tôi có thể nghĩ ra để thu hút sự chú ý của họ.
Tôi bắt đầu nghịch ngợm và phá phách ở trường học, thường xuyên nói dối bản thân bị ốm.
Đổi lại được sự chán nản từ họ, sau này tôi bị gửi đến trường nội trú.
Một buổi chiều của kỳ nghỉ năm lớp sáu, nhìn thấy bọn họ cùng nhau lái xe đến đón tôi, tôi thật sự rất vui.
Tôi cứ nghĩ họ đã hòa giải rồi, tôi lại có thể sống một cuộc sống của nàng công chúa nhỏ được bao bọc bởi tình yêu.
Nhưng ngày hôm đó là ngày họ ly hôn.
Tôi được phán để bố tiếp tục nuôi dưỡng.
Thái độ của mẹ đối với tôi còn không không bằng thái độ của bà ấy đối với những bộ váy đẹp trong tủ.
Bố tôi cũng lạnh lùng, bởi vì không phải ông ấy chủ động đấu tranh giành quyền nuôi con.
Bọn họ vội vã xoá bỏ hoàn toàn hình bóng của đối phương ra khỏi cuộc sống.
Trong vòng chưa đầy một năm, mỗi người đều tìm được người bạn đời mới, kết hôn rồi sinh con.
Tôi trở thành người dưng trong cả hai gia đình.
Mỗi lần các em tôi tổ chức sinh nhật, tôi giống như một tên trộm, lén nhìn qua khe cửa cuộc sống hạnh phúc của người khác.
Sau này tôi lên cấp 3, vào học tại một trường nội trú khép kín.
Tôi lao vào học tập để làm tê liệt bản thân, may mắn đạt được kết quả tốt.
Nhưng tôi lại lần nữa bị đánh bại bởi sự ngây thơ của chính mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Vinh Khô Hoa Niên2.
Không Hẹn Mà Đến3.
Cách Một Khoảng Sân4.
Chú! Xin Ký Đơn!=====================================
Khi tôi nhận thông báo trúng tuyển vào đại học và chia sẻ niềm vui này với bố.
Ông lạnh nhạt nói rằng tôi đã trưởng thành, ông sẽ chỉ trả học phí và lo chi phí sinh hoạt cho tôi.
Đó là ngày tôi hoàn toàn từ bỏ những mơ mộng viển vông của mình.
Tôi mơ ước lấy lại được tình yêu thương của bố mẹ, mơ ước có một gia đình có thể chấp nhận tôi lần nữa.
Thế nên, cũng giống như bố, tôi quyết định vứt bỏ đứa trẻ bị bỏ rơi kia.
Giấu nó vào tận sâu đáy lòng như thể nó không tồn tại.
Tôi nỗ lực học tập, dùng năng lực của bản thân nộp đơn xin nhiều khoản trợ cấp và học bổng.
Tôi cười mỗi ngày, hòa nhập với đám đông và là một tiền bối đáng tin cậy trong câu lạc bộ.
Trong suốt 4 năm đại học, trong mắt mọi người, tôi là người tính cách vui vẻ và có nhiều bạn bè.
Một khi tôi rời khỏi môi trường nhất định, sẽ không có ai nhớ đến tôi nữa.
Bởi vì tôi kháng cự lại sự tiếp cận của người khác.
Dù sao họ cũng sẽ rời đi, vậy tại sao phải lãng phí thời gian hành hạ lẫn nhau.
Tôi ghét việc hai người dần dần bộc lộ những khuyết điểm của mình khi thân thiết rồi lại chia tay.
Tôi tự nhủ với bản thân, bất kể là loại tình cảm nào thì cũng chỉ là ảo tưởng viển vông và không đáng để theo đuổi.
Tôi liều mạng kiếm tiền, bởi tiền mang lại cho tôi cảm giác an toàn.
Nhưng một khi dừng chân lại, cô bé bị bỏ rơi kia sẽ lại lần nữa xuất hiện trong giấc mơ.
Cô gái ấy vẫn giống như con mèo hoang toàn thân bùn đất, lặng lẽ mở cửa sổ, lén nhìn chú mèo cưng đang đang say giấc trong vòng tay của gia đình chính mình.
Hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của tôi, tôi tự mua một chiếc bánh cho mình.
Trên đường về nhà, một chiếc ô tô bị mất lái, tôi vì cứu một cô gái...
Chiếc bánh vỡ vụn và xe cứu thương đến.
Cảnh tượng cuối cùng, mẹ cô gái ôm cô vào lòng, nước mắt lưng tròng và hôn cô liên tục.
Ghen tị quá...
Ghen tị quá...
Ghen tị quá...
Bao nhiêu năm trôi qua, hóa ra lỗ hổng trong trái tim tôi thực sự không thể lấp đầy bằng vật chất.
Khi tôi lao tới và đẩy cô ấy ra, có lẽ đó không phải là ý tốt muốn cứu người khác.
Chỉ là mong muốn nhanh chóng được giải tỏa dục vọng đã tích tụ quá lâu.
Giây phút tôi dần mất đi ý thức, màu trắng chiếm trọn tầm nhìn của tôi.
Một bác sĩ không ngừng cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.
Nhưng tôi không thể tập trung được chút nào.
Cơ thể dần mất đi ý thức.
Khứu giác lại chốc lát trở nên rất nhạy bén.
Ngoài mùi thuốc sát trùng trộn lẫn với mùi m.áu, tôi còn mơ hồ ngửi thấy mùi thơm của bưởi.
Có lẽ vị bác sĩ này ban nãy vừa trò chuyện với đồng nghiệp vừa ăn bưởi.
Cuộc sống của bọn họ, có rất nhiều người thân, bạn bè, đồng nghiệp để họ có thể dựa vào.
Còn tôi lại chẳng có gì cả.
Chẳng có gì.
Thật ngưỡng mộ bọn họ quá....