Kiếp trước, ta chưa từng học qua cưỡi ngựa, bắn tên.
Bởi vì tất cả quý nữ trong kinh thành đều cảm thấy luyện võ là thô tục, không phải thứ mà nữ nhi nên học.
Để hòa nhập với bọn họ, ta đương nhiên chưa từng học những thứ này.
Bây giờ đột nhiên phải học, quả thực có chút khó khăn.
Người dạy võ là Ngụy Thái Bảo, phần lớn cuộc đời ông đều ở trên chiến trường, tính cách hào phóng, táo bạo, nhưng dạy học rất nghiêm khắc.
Dù ta chỉ là một cô bé chân tay gầy guộc nhưng ông ấy chưa bao giờ coi thường ta.
Chỉ yêu cầu ta bằng một nửa so với bọn họ, giọng điệu ôn nhu nhẹ nhàng.
Kể từ khi trọng sinh, " sự tức giận" được nhận nhiều nhất có lẽ là từ ông ấy.
Bị mắng vì tư thế ngồi trên ngựa không vững, bị mắng vì tư thế cầm cung không đúng, cho dù vô tình bị ngã ngựa, điều đầu tiên nhận được không phải là sự an ủi mà là một trận trách mắng.
Có lẽ là do những ngày tháng gần đây quá vui vẻ, giờ đây vừa đau lại vừa mệt mỏi, ta không khỏi cảm thấy có vài phần ấm ức, khoé mắt không tự chủ được mà đỏ lên.
"Chỉ vậy thôi mà đã không kiên trì được nữa? Con có biết cha mẹ con dũng cảm và chiến đấu ngoan cường như thế nào không? Lấy một chọi mười trên chiến trường. Con vốn dĩ là một hổ nữ nhà tướng, sao lại có thể giống một cái túi chỉ đẹp vẻ bên ngoài? Con có chút dáng vẻ nào giống người Quý gia không?" Ngụy Thái Bảo lớn tiếng mắng ta.
Không biết tại sao, sau khi nghe xong những lời này, những giọt nước mắt mà ta vốn dĩ có thể kìm nén phút chốc trào ra, cứ vậy tuôn xuống.
Ngụy Thái Bảo vừa rồi vẻ mặt còn dữ tợn, đột nhiên bắt đầu chân tay luống cuống, không biết phải làm gì, chỉ không ngừng gọi ta:
" Nha đầu Quý gia......."
24.
Trên đường trở về, Tô Hoài Cẩm xót ta, nói:
" Thái Bảo đối với Tiểu Thanh Yến quả thực hung dữ quá. Lúc trước ông ấy tuy có nghiêm khắc đối với bọn ta, nhưng cũng không đến mức như thế này. Tuổi tác của Thanh Yến vốn còn nhỏ, lại là phận nữ nhi, lẽ nào không thể nhẹ nhàng một chút sao? "
Ta định nói điều đó không quan trọng, nhưng Thẩm Kỳ đã kịp tiếp lời trước khi ta nói:
“ Tình cảm sâu đậm, trách nhiệm cũng sẽ nặng nề hơn, Thái Bảo gửi gắm nhiều kỳ vọng vào muội ấy, tất nhiên sẽ nghiêm khắc hơn chút. Hơn nữa, Thái Bảo nói cũng đâu có sai, muội ấy vốn là hổ nữ nhà tướng, nuôi dưỡng một cách thanh tú như thế để làm gì? Chỉ làm Quý gia mất mặt, làm ô uế danh tiếng Quý gia thêm mà thôi "
“Làm Quý gia mất mặt”, " làm ô uế danh tiếng Quý gia ” mấy chữ này truyền tới như một cây kim đâm vào dây thần kinh của ta. Tất cả những lời phán xét từ kiếp trước nói rằng ta không xứng đáng là con cháu Quý gia bỗng tràn ngập đầu óc, khiến ta quên mất người trước mặt chính là Thái tử Thẩm Kỳ, ta không chút đắn đo mà hét vào mặt hắn:
"Là ta muốn làm Quý gia mất mặt sao? Là ta muốn làm ô uế danh tiếng của Quý gia sao? Ta lẽ nào không muốn giống như cha mẹ mình, có cốt cách giống như bọn họ? Lẽ nào ta không muốn làm một người xuất thân Quý gia xuất sắc hay sao? Nhưng từ khi có ký ức, ta còn chưa từng thấy cha mẹ của mình! Bọn họ là người như thế nào, Quý gia lại có cốt cách như thế nào, ta chỉ có thể nghe ngóng từ miệng của người ngoài. Không có ai dùng gia phong của Quý gia để nuôi dưỡng ta, không ai dạy ta phải hành xử ra sao! Các người chỉ biết mọc ra một cái miệng hay nói những lời mỉa mai mà thôi! "
Lúc ta kịp phản ứng lại thì tất cả những lời nói kia đã nói hết ra cho Thẩm Kỳ nghe.
Đột nhiên, toàn thân ta đổ mồ hôi lạnh.
Những lời ban nãy được thốt ra đem theo sự không cam tâm và uất hận từ kiếp trước. Những lời như vậy nói ra trong hoàn cảnh hiện tại chính là chuyện bé xé ra to, vô cớ gây sự.
Thẩm Kỳ nheo mắt nguy hiểm, như muốn nhìn xuyên thấu ta vậy.
Ta không biết phải nói gì để cứu vớt lại, chỉ biết cúi đầu như muốn trốn chạy.
Tô Hoài Cẩm có ý muốn giải quyết mọi chuyện giúp ta, nhưng Thẩm Kỳ giơ tay ngăn cản rồi đuổi huynh ấy đi.
Bây giờ chỉ còn lại hai người.
Ta nhìn không rõ sắc mặt Thẩm Kỳ, chỉ nghe thấy hắn nói với ta:
“Muội đi theo ta.”
Ồ, t.oi đời rồi.
Quả nhiên chọc hắn tức giận, lần này sẽ chẳng có kết quả tốt.
25.
Thẩm Kỳ sai người dắt một con ngựa khoẻ tới, đưa ta ra ngoài cung.
Vốn dĩ hôm nay mông đã đau vì bị ngã, hắn cưỡi ngựa còn rất nhanh, ta run lên suýt thì ngã nhào xuống.
Ngựa phóng nhanh một mạch, cảnh vật dọc đường càng lúc càng vắng vẻ.
Hắn đây là đang muốn làm gì?
Không đến nỗi tính khí bại hoại, chuẩn bị đem ta ném vào rừng sâu đấy chứ?
Không đến mức như vậy mà phải không?
Hắn tốt xấu gì cũng sẽ làm hoàng đế, không nhỏ mọn đến mức vậy chứ?
Nhưng cũng khó nói! Hắn luôn có những nghi ngờ kỳ lạ đối với ta, lỡ như một lúc nào đó hắn tức giận đến nỗi đầu óc mê muội, muốn gi.ết ta bằng cách thần không biết quỷ không hay thì phải làm sao?
Ta lần nữa trọng sinh, nhất định không thể ch.ết sớm hơn kiếp trước được.
Ta vội ôm lấy bàn tay đang cầm dây cương của hắn, cố gắng quay đầu lại, nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ:
“Thái tử ca ca, có chuyện gì thì từ từ nói, ca ca đừng gi.ết muội mà "
Thẩm Kỳ không nói lời nào, nhưng ta nhìn rất rõ ràng hắn trợn mắt.
Chạy được một đoạn dài thì ngựa dừng lại.
Hắn quay người và xuống ngựa trước rồi sau đó mới ôm ta xuống.
“Tới rồi”, hắn trầm giọng nói.
Ta nhìn kỹ hơn, trước mắt là một khoảng sân mới xây. Được xây bằng gạch và đá màu xanh đen đơn giản cổ kính, trông đặc biệt trang trọng.
Người ra người vào, không có cảm giác như nhà.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, tấm bảng trước cửa có dòng chữ lớn màu vàng: " Miếu Trấn quốc tướng quân "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT