Nhìn thấy ta và Tô Hoài Cẩm sắp thuận lợi phát triển tình cảm thanh mai trúc mã sâu đậm, Thẩm Kỳ liền tới cản trở.
Hôm đó, ta đến thư phòng của Tô Hoài Cẩm như thường lệ, cứ nghĩ hôm nay mình sẽ có chút tiến bộ.
Nếu không, mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, Tô Hoài Cẩm có thể sẽ thực sự coi ta là một kẻ ngốc.
Ta đặc biệt mang theo một phần điểm tâm.
Đợt chút nữa huynh ấy khen ta có tiến bộ, ta sẽ lấy lời cảm ơn làm cái cớ để tặng huynh ấy.
Ai ngờ khi vừa mở cửa ra, đang ngồi bên trong không phải Tô Hoài Cẩm mà là Thẩm Kỳ.
Hắn ngồi ôm cằm, nhìn ta và hộp điểm tâm trên tay ta, vẫy vẫy tay bảo ta qua đó.
Ta mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh bước tới và hành lễ.
Thẩm Kỳ không chút khách khí, cứ thế mở chiếc hộp rồi ăn phần điểm tâm bên trong.
A! Đây là món bánh hoa quế mà Tô Hoài Cẩm yêu thích nhất.
Có lẽ nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt của ta, Thẩm Kỳ thờ ơ nhếch môi mỉm cười:
“ Đây là cho Hoài Cẩm?”
Ngoại trừ cống phẩm dâng cho hoàng đế, bất kể nó được cho ai, liệu nó có thể làm lỡ dở việc ăn uống của hắn không?
Ta thành thật lắc đầu:
“Là ta tự chuẩn bị cho mình ăn thôi.”
Thẩm Kỳ nhấp một miếng bánh hoa quế, đột nhiên nói:
" Quý Thanh Yến, muội có biết tội của mình không?”
?
Để tránh vô tình đắc tội hắn ta, rơi vào kết cục bị ban ch.ết như ở kiếp trước, ta bình thường gặp hắn đều sẽ tránh mặt mà bước đi, rốt cuộc lại có điểm nào chọc tức hắn?
Chẳng lẽ ông trời định sẵn sẽ khiến Thẩm Kỳ ghét ta, bất kể dù ta có làm gì thì hắn cũng sẽ ghét ta?
Ta giả vờ sợ hãi, bối rối nhìn hắn, há hốc miệng nhưng không nói gì.
Ta muốn xem xem, hắn có thể nói ra những gì.
“Tô Hoài Cẩm là bạn đồng hành cùng Thái tử, muội không hỏi ý kiến của ta mà dám tự ý sai bảo hắn, đây là tội thứ nhất. "
" Việc này thì cũng thôi đi, ta sẽ không so đo với muội. Nhưng muội thân là công chúa hoàng gia, cần phải chú ý phép tắc. Phải biết nam nữ không nên quá thân thiết với nhau, muội và Hoài Cẩm cô nam quả nữ thường xuyên ở chung một căn phòng. Nếu như truyền ra ngoài thì sẽ như thế nào? "
Thẩm Kỳ vừa dứt lời, trong đầu ta bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất...
Xong đời rồi.
Thẩm Kỳ cũng bắt đầu nhằm vào ta rồi.
Nếu không, làm sao hắn có thể nói chuyện cô nam quả nữ ở chung một phòng với một cô bé bảy tuổi, rồi còn muội có biết tội không?
Đây rõ ràng là muốn bắt nạt người khác nên mới tùy tiện tìm một cái cớ mà thôi.
Lòng ta bỗng dâng trào nỗi tuyệt vọng.
Những lần bị Vĩnh An ác ý nhằm vào, ta có thể báo thù trả lại.
Nhưng Thẩm Kỳ một khi đã nhằm vào ta, ta tuyệt đối sẽ không có khả năng chống trả.
Hơn nữa, sức ảnh hưởng của hắn đem tới chỉ có lớn Vĩnh An.
Ta tuyệt vọng đến mức không biết phải phản ứng thế nào cho phù hợp với tâm trạng hiện tại của mình.
Thẩm Kỳ đột nhiên ho một tiếng:
“Xét thấy tuổi muội còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nên tạm thời ta sẽ không tố cáo tội trạng của muội với phụ thân. Nhưng sau này muội không được tái phạm nữa.”
Một thủ thuật rất quen thuộc để lừa người.
Đầu tiên đưa ra lời buộc tội vô căn cứ để dọa người ta sợ mất mật, sau đó thể hiện ra bộ dạng khoan dung và rộng lượng để thao túng người khác.
Kiếp trước Vĩnh An cũng từng dùng qua chiêu này.
Nhưng không ngờ bây giờ Thẩm Kỳ lại dùng thủ đoạn này, chuyện này dù có bị phát hiện thì đã sao, chẳng qua là bị biến từ âm mưu thành dương mưu mà thôi.
"Nhưng nếu muội cần sự hướng dẫn, đây cũng là một vấn đề. Thôi vậy, từ nay về sau ta sẽ miễn cưỡng hướng dẫn muội." Thẩm Kỳ nói.
Xong rồi.
Xem ra hắn sẽ thường xuyên làm phiền ta.
15.
Lòng ta tràn ngập tuyệt vọng, ngơ ngác nói:
" Vậy làm phiền điện hạ rồi."
“Là Thái tử ca ca ". Hắn cau mày nói.
“Đi, viết hai chữ để ta xem trình độ của muội đến đâu.”
Ta chộp lấy cây bút, thần trí lơ đãng nghĩ, rốt cuộc là đã đắc tội Thẩm Kỳ lúc nào.
Vô lý, Thẩm Kỳ trước nay vẫn luôn vô tư, chỉ cần chuyện không liên quan đến hắn thì hắn sẽ không bỏ sức ra để tâm tới.
Ta nghĩ đi nghĩ lại về những điều hắn nói, nhất thời không hiểu gì cả.
Không tập trung dùng lực, tay sẽ bị lệch.
Thẩm Kỳ tặc lưỡi hồi lâu:
“Viết như thế này, xem ra vị tiên sinh dạy học cho các công chúa cũng chẳng ra làm sao! Bắt đầu từ ngày mai, muội học cùng ta đi. "
?
Nghe tới đây, ta có hơi kinh ngạc.
Học cùng Thẩm Kỳ?
Thân là Thái tử, tâm huyết của ba vị thái phó chỉ truyền lại cho mình hắn.
Hơn nữa, đừng nói là công chúa, mà ngay cả các hoàng tử khác cũng không thể nhận nổi ân huệ này.
Ta nghi hoặc dùng tay chỉ vào bản thân, ý muốn hỏi, hắn đã chắc chưa?
Thẩm Kỳ liếc nhìn ta:
“ Muội không nguyện ý sao?”
Ta, ta, ta, ta, ta có quyền được nói không muốn sao?
Nếu không biết tâng bốc, đắc tội người này, không biết sau này liệu sẽ ch.ết như thế nào đâu.
Nghĩ đến việc sau này sẽ phải gặp hắn mỗi ngày, không biết đó là sẽ là phúc hay họa, ta quyết định vùng vẫy trong tuyệt vọng một lần:
"Thần nữ sao có thể được dạy dỗ chung với Thái tử được chứ? Chuyện này sợ là không thoả đáng."
Thẩm Kỳ cười khịt mũi:
“Muội có biết ý nghĩa của hai từ " Trấn quốc" là thế nào không? Có gì mà không thoả đáng? Bên phía phụ hoàng, ta sẽ tự đi giải thích. "
Chưa kịp trả lời thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tô Hoài Cẩm bước vào.
" Ta ở ngoài cửa nghe thấy hai người nói chuyện rồi." Hắn cúi người nhìn ta.
"Dù thế nào đi nữa, tâm huyết của ba vị thái phó cũng hiếm khi có cơ hội lĩnh hội được. Thanh Yến điện hạ có phải cũng có chút sợ hãi? Không cần sợ, ta cũng ở đây."
Ta suýt thì quên mất rằng Tô Hoài Cẩm cũng ở đó. Như vậy thì nghe có vẻ cũng không đáng sợ lắm.
Thế nên ta đã gật đầu.
Thẩm Kỳ hừ một tiếng, nói với giọng điệu không rõ ý tứ:
“Muội cũng tin tưởng Hoài Cẩm thật đấy.”
Ta thu mình lại giả vờ sợ hãi.
16.
Cả đêm hôm đó ta không thể hiểu nổi tại sao Thẩm Kỳ lại đột nhiên “nhiệt tình” với ta như vậy.
Điều này khiến ta có chút không an tâm.
Ta trằn trọc suốt đêm, buổi sáng thức dậy, quả nhiên tinh thần trở nên thiếu sức sống.
Ma ma vừa chải tóc cho ta vừa nói bà muốn từ trong nhà chọn cho ta một tiểu nha đầu, nhưng bà không biết liệu trong cung có cho phép hay không.
Ta ngẫm nghĩ, bản chất chuyện đó cũng không có gì to tát, chỉ là không được tự ý dẫn người vào, phải đi cầu xin Thục phi nương nương hiện đang giữ ấn phượng hoàng.
Lúc đi cầu xin cần phải khéo léo và không được tỏ ra bất mãn với sự sắp xếp của hoàng gia.
Cũng không phải là một việc khó khăn, ta để ma ma tự mình tìm kiếm trước.
Ngáp một cái, vừa tới cổng Minh Viễn Trai liền nghe thấy Thẩm Kỳ và Tô Hoài Cẩm đang nói chuyện ở bên trong.
Thẩm Kỳ nói:
“ Ta chẳng qua là để một nha đầu học chung thôi, sao ngươi phải khách khí với ta như vậy?”
Có vẻ đang nói về ta?
Ta im lặng và cẩn thận nghe.
Tô Hoài Cẩm nói:
" Phụ thân ta và Quý tướng quân từng là bạn tốt, ta cũng khâm phục lòng trung thành với nước của Quý gia, vì đại nghĩa mà ch.ết, không bao giờ hối hận. Hiện tại Quý gia chỉ còn lại một cô nhi, Thái tử điện hạ có lòng chăm sóc. Quả thật khó lòng kiến người khác không khỏi cảm thán điện hạ trượng nghĩa. "
Im lặng một lúc, giọng nói vui tươi của Thẩm Kỳ vang lên:
“Ta không phải có ý chăm sóc muội ấy, chỉ là đem muội ấy đặt dưới tầm mắt để dễ bề quan sát mà thôi. Hoài Cẩm, nha đầu Quý gia này tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa sợ là đối với ngươi còn có ý đồ khác, ngươi phải chú ý tới muội ấy nhiều hơn. "
Tô Hoài Cẩm nghi hoặc " a " một tiếng.
Ta ở bên ngoài cửa bất giác run rẩy toàn thân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT