Đôi mắt của nam nhân lạnh lẽo, rõ ràng là thanh âm không lớn, nhưng trong lời nói lại tràn đầy uy hiếp, khiến cho tâm người nghe khẽ run, cho dù là ai nhìn vào cũng biết hắn sẽ không chỉ nói cho có. Vào giờ phút này, chỉ với mấy câu nói ít ỏi của hắn, Lương Việt Trầm đã có thể cảm nhận được sự coi trọng hắn dành cho Lương Y Đồng.
Cho dù từ trước đến nay Lương Việt Trầm tâm tính kiên định, một khi hạ quyết tâm thì căn bản sẽ không bị lay động bởi ngoại cảnh, nhưng giờ phút vẫn cảm nhận được sự áp bách xưa nay chưa từng có, loại cảm giác này khiến cả người hắn không được tự nhiên. Hắn xuất thân từ Hàn Quốc công phủ, bản thân đã vô cùng ưu tú, từ nhỏ đến lớn cực kỳ kiêu ngạo, đây vẫn là lần đầu cảm nhận được tư vị bị người khác áp chế đến mức không nói nên lời.
Yết hầu của hắn lăn lộn một chút, thấp giọng nói: "Lương Việt Trầm thần có vô dụng hơn nữa thì cũng sẽ không nhìn trộm nữ nhân đã xuất giá, mảnh giấy kia chẳng qua là tốt bụng nhắc nhở, nếu Vương gia không bảo hộ được nàng ấy thì cũng đừng trách thần sau này có hành động."
Hắn nói xong, xoay người Muốn rời đi, Dự Vương lại giật mạnh cánh tay hắn lại, ấn hắn ở trên cánh cửa, "Có hành động?"
Người này thật sự coi như hắn chết rồi hay sao? Cả đời này của Dự Vương cũng chưa bao giờ tức giận đến như vậy. Bất luận là nam tử nào cũng không thể chịu đựng chuyện thê tử của mình có người nhớ thương, mà Dự Vương lại kiêu ngạo, giờ phút này tức giận đến cỡ nào đều có thể đoán được, còn chưa bao giờ có người dám khiêu khích hắn như vậy đâu.
Đôi mắt hắn lạnh như băng, nhìn Lương Việt Trầm từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn hành động như thế nào?"
Khí thế trên người nam nhân được phóng thích ra toàn bộ, ép đến mức người đối diện không thở nổi. Trong một khắc đó, Lương Việt Trầm thậm chí còn cho rằng mình sẽ bị bóp chết tại chỗ. Ở dưới ánh mắt băng lãnh của hắn, một câu Lương Việt Trầm cũng không nói nên lời, nhưng cũng không hoàn toàn là sợ hãi. Lương Việt Trầm biết rõ hắn bị mình chọc giận, nếu còn nói thêm câu gì nữa, nhỡ mà kích thích đến hắn, chưa chắc hắn sẽ không động thủ.
Nếu Lương Việt Trầm lẻ loi một mình thì tất nhiên sẽ không sợ, chỉ là sau lưng còn có toàn bộ Hàn Quốc công phủ. Vừa rồi khi buột miệng nói ra câu kia, Lương Việt Trầm đã hối hận, giờ phút này cũng không mở miệng nói chuyện.
Khi nhìn ra sự nhụt chí trong mắt Lương Việt Trầm, Dự Vương cười nhạo một tiếng, ném người sang một bên, lạnh lùng nói: "Nếu không có lá gan đó thì ít cậy mạnh lại, cút đi, nể mặt Lương lão gia tử, ta tha cho ngươi lần này, về sau bớt xuất hiện trước mặt chúng ta lại."
Sức lực của hắn rất lớn, cho dù thân thủ của Lương Việt Trầm đã tính là rất nổi bật trong tầm tuổi này, nhưng vẫn bị hắn ném tới lão đảo, sắc mặt tái nhợt, mím môi không nói gì.
Dự Vương không thèm để ý đến Lương Việt Trầm, nhanh chóng ra khỏi thiên điện.
***
Sau khi hồi phủ, Dự Vương mới thu hồi sự lạnh lẽo trên người. Lương Y Đồng chớp mắt, bước nhanh tới đón hắn, nhưng cho dù khuôn mặt hắn không còn sự lạnh lẽo thì Lương Y Đồng vẫn theo bản năng mà nhận ra hắn có chút không vui.
Nàng thật cẩn thận nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo chút lo lắng.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, hỏa khí trong đáy lòng Dự Vương mới hoàn toàn tiêu tán, hắn xoa đầu nàng, "Sao lại cẩn thận như vậy? Muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi là được."
Biết là hắn vào cung tìm Lương Việt Trầm, trong lòng Lương Y Đồng có chút bồn chồn, đoán được là Lương Việt Trầm khẳng định lại chọc giận hắn, nàng nào dám hỏi chuyện mảnh giấy? Nàng kéo Dự Vương ngồi xuống ghế, cười nói: "Ta không có gì muốn hỏi nha, chỉ là thấy chàng có chút không vui, lo lắng cho chàng mà thôi. Không cần phải tức giận, vì người khác mà cảm xúc bị ảnh hưởng thì không đáng đâu."
Nàng nói xong thì cong cong môi, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trên người hắn, "Cười một cái đi mà."
Dự Vương duỗi tay ôm người vào trong lòng, những cảm xúc không tốt đều đã bay đi, nào còn bị ảnh hưởng bởi Lương Việt Trầm? Biết là nàng luôn suy nghĩ đến chuyện mảnh giấy, hắn cũng không giấu nàng. "Hắn nói là mơ thấy mấy cái đó nên mới nhắc nhở nàng. Chuyện trong mộng có chính xác hay không cũng khó mà nói, có ta ở đây thì dù như thế nào cũng sẽ không để nàng xảy ra chuyện, nàng không cần phải nghĩ đến chuyện này."
Lương Y Đồng cũng không cảm thấy là Lương Việt Trầm trọng sinh.
Một đời này, hết thảy đều không giống đời trước, Lương Y Đồng cũng không lo lắng cho mình, nàng lại sợ thật sự sẽ có chiến sự, nếu đánh giặc, liệu hắn có xảy ra chuyện hay không?
*******
Mấy ngày kế tiếp, tz"rong lòng nàng đều vô cùng bồn chồn, vẫn luôn có chút không yên ổn, mà sự không yên ổn này đã hoàn toàn biến thành sự lo lắng chỉ sau mấy ngày, phía biên cương vậy mà lại truyền tới tin tức Dung thành thất thủ.
Sau khi tin tức được truyền vào kinh thành, cả triều đều náo động. Dù sao thì sau khi Hoài Vương xảy ra chuyện, không chỉ có Dự Vương kiến nghị việc tăng mạnh phòng bị cho Dung thành, mà ngay cả Lý Tướng quân cũng từng nhắc tới việc này. Hoàng thượng không chỉ phái một người đi làm chủ tướng, còn điều một ngàn quân lính tinh nhuệ từ chỗ khác tới.
Ai ngờ Dung thành vẫn bị công phá, mà phía đó truyền tin đến, nói Thái thú của Dung thành cùng Lý phó tướng đã sớm bị Cố Hoài Nghĩa mua chuộc rồi. Sau khi Lý phó tướng chém chết chủ tướng thì trực tiếp sai người mở cửa thành, những binh lính không đồng ý với hắn ta cũng đã sớm bị hạ độc mà chết.
Mấy ngàn chiến sĩ của Dung thành cứ thế bị Lý phó tướng độc chết một nửa, người đi truyền tin cũng bị hắn ta chặn giết ba đợt, là do người của Dự Vương cùng Cẩm Y Vệ phát hiện điều không đúng mới chạy đi thăm dò, sau đó nhanh chóng truyền về kinh thành.
Gương mặt của Hoàng thượng âm trầm đến lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn, cả triều vô cùng oán giận, nhóm văn nhân đã mắng đầy đầu đám chó má Thái thú và Lý phó tướng.
Vinh lão Tướng quân của Trấn Bắc Hầu phủ lập tức đứng dậy, "Một Thái thú cùng một phó tướng lại dám thông đồng với địch phản quốc, không màng tới an nguy của bá tánh, quả thật đáng giận. Thần nguyện dẫn binh xuất chinh, chống lại ngoại địch, mong Hoàng thượng chấp thuận."
Tuy ông kiêu dũng thiện chiến, nhưng cũng đã năm mươi tuổi, lúc trẻ còn chịu nhiều thương tích. Dự Vương vô cùng kính trọng ông, sao có thể để ông xuất chinh?
Dự Vương cũng đứng dậy, chắp tay với Vinh lão tướng quân, "Vinh Tướng quân có tâm yêu nước, quả thật là một tấm gương mẫu mực cho những nhi lang trẻ tuổi trong triều ta, nhưng trong triều cũng không phải không có người, sao có thể làm phiền lão Tướng quân mang bệnh xuất chinh?"
Hắn nói xong, lại xốc áo lên, trực tiếp quỳ xuống nói với Hoàng thượng. "Thần đã ở biên cương mấy năm, cực kỳ hiểu biết về người Bắc Nhung và Nam Man, hiện giờ là người thích hợp nhất để dẫn binh xuất chinh, mong Hoàng thượng hạ chỉ, đồng ý cho thần xuất chinh
Thanh âm của hắn tuy lãnh đạm nhưng lại mang theo sự kiên định không thể cự tuyệt.
Hoàng thượng gắt gao nhăn mày lại. Dự Vương dụng binh như thần, đúng là người tốt nhất có thể chọn, có hắn ở đó thì sẽ có được tâm của toàn quân. Nếu vào lúc khác, Hoàng thượng cũng sẽ đồng ý, nhưng hắn lại vừa mới thành thân, bây giờ mà phái hắn ra chiến trường, Hoàng thượng dù sao cũng sẽ hơi chần chờ.
Thấy hắn chậm chạp không quyết định, Dự Vương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Mong Hoàng thượng lấy giang sơn xã tắc làm trọng!"
Sau khi thấy Dự Vương chủ động xin ra trận, không ít người trong triều đều thở phào nhẹ nhõm. Không thể không nói, mấy năm nay, Dự Vương chiến thắng trên nhiều mặt trận, cực kỳ có uy nghiêm trong quân doanh, cũng thực sự là tướng lĩnh xuất sắc nhất. Nếu ngay cả hắn cũng không thể đánh lui Nam Man thì sợ rằng Đại Hạ triều cách viễn cảnh mất nước cũng không còn xa.
Cuối cùng Hoàng thượng đã đồng ý.
Sau khi hạ triều, Dự Vương cũng chưa hồi phủ, trực tiếp tới quân doanh.
Đến giữa trưa, tin tức Dự Vương dẫn binh xuất chinh đã truyền ra toàn bộ kinh thành, Lương Y Đồng tất nhiên cũng nghe nói đến việc này. Tim nàng gắt gao thắt lại, trực tiếp rơi xuống đáy vực. Cho dù đã biết khi chiến tranh đến, hắn nhất định sẽ mặc chiến bào, nhưng khi thật sự biết rằng hắn sẽ rời đi, trong lòng nàng vẫn vô cùng rối loạn.
Buổi tối khi Dự Vương trở về, phát hiện tiểu cô nương đã thu dọn xong đồ cho mình. Trên bàn có tổng cộng hai cái túi, một cái để y phục của hắn, một cái còn lại hình như là thức ăn cùng vài đồ vật linh tinh.
Nhìn thấy hắn, Lương Y Đồng cong cong môi, cười nói: "Biết ngay là hôm nay Vương gia sẽ trở về rất muộn, ta đã kêu phòng Bếp hâm nóng bữa tối rồi, Vương gia nhất định là đã đói bụng rồi đúng không? Đi dùng bữa trước đi."
Cho dù biết rõ nàng sẽ không ngăn cản, Dự Vương cũng không đoán được nàng sẽ đóng thu dọn đồ cho hắn. Trong lòng Dự Vương đau xót, biết là nàng cũng chưa ăn tối thì dẫn nàng đi dùng bữa trước.
Khi ăn cơm, hai người đều rất an tĩnh, cho đến tới khi ăn xong, nắm tay trở về phòng ngủ thì Lương Y Đồng mới hỏi một câu, "Khi nào sẽ xuất phát?"
Dự Vương nói: "Ngày mai."
Giờ khắc này, hắn vậy mà lại không dám đối diện với ánh mắt của nàng.
Lương Y Đồng nhẹ nhàng "A" một tiếng, "Đã đoán được là sẽ rất sớm mà. Ta đã thu thập mọi thứ cho Vương gia rồi."
Thấy tiểu cô nương vẫn cười ôn nhu động lòng người, Dự Vương đặt tay trên đầu nàng, xoa xoa, ôn nhu nói: "Không muốn cười thì không cần miễn cưỡng"
Lương Y Đồng lại nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Nàng không nhịn nữa, bổ nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy eo hắn.
Dự Vương cũng gắt gao ôm nàng, hắn hứa hẹn: "Yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng trở về."
Trên chiến trường đao kiếm không mắt, cho dù biết hắn rất lợi hại, Lương Y Đồng vẫn không thể yên tâm. Lông mi của nàng run rẩy, nghiêm túc cầu xin hắn, "Vương gia cũng đưa ta theo đi, khi chiến tranh nhất định cần đầu Bếp, ta sẽ nấu cơm, ta có thể nấu cơm cho chiến sĩ, chàng đưa ta đi cùng đi."
Biết là nàng luyến tiếc hắn, trong lòng Dự Vương mềm đến không thể tưởng tượng. Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, nói: "Nha đầu ngốc, ở biên cương rất vất vả, nàng đi theo thì ta nào còn tâm tư đánh giặc? Ngoan một chút, ở nhà chờ ta trở về, ta đảm bảo sẽ mau chóng trở về."
Hốc mắt của Lương Y Đồng đỏ lên, nàng liều mạng lắc đầu, nức nở nói: "Chàng dẫn ta theo đi, ta thật sự có thể nấu cơm, ta sẽ không kéo chân chàng đâu. Nếu sợ không tiện, ta có thể nhờ Tiêu Linh hóa trang cho ta, ta có thể giả dạng thành người khác."
Dự Vương sao có thể cho nàng đi chịu khổ, thấy nàng sắp rơi lệ, đôi mắt của hắn trở nên sâu thẳm, cúi đầu hôn đôi mắt nàng, "Bảo bảo, ngoan một chút."
Hắn ôn nhu như vậy mà gọi nàng là bảo bảo, lại còn muốn nàng nghe lời, nhưng Lương Y Đồng thật sự không muốn nghe. Nàng nắm chặt vạt áo của hắn, khuôn mặt nhỏ chui vào trong lòng hắn, rất nỗ lực mới không khóc.
Dự Vương vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng nói: "Ta sẽ mau chóng trở về."
Lương Y Đồng lắc đầu, sau một lúc mới thấp giọng nói: "Ta muốn chàng bình an trở về."
Dự Vương gật đầu đáp ứng, hắn lại nhịn không được mà nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hôn xuống. Nụ hôn của hắn thật sự quá mức ôn nhu, Lương Y Đồng duỗi tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng hôn trả.
Đêm nay, hai người cơ hồ không hề chợp mắt, thỉnh thoảng lại hôn nhau.
Khi rời giường, đuôi mắt của Lương Y Đồng đã phiếm hồng, cũng không biết là vì thức đêm, hay là vì nửa đêm trộm rơi nước mắt.
Cho dù là không ngủ, khi Dự Vương ngồi dậy, nàng vẫn dậy theo, đưa hắn đến cổng thành.
Ở cổng thành có không ít người đưa người thân xuất chinh, có người đã nhịn không được mà thấp giọng khóc nức nở. Khi nghe được tiếng khóc của bọn họ, trong lòng Lương Y Đồng cũng khó chịu. Cuối cùng Dự Vương nhéo mũi của nàng một cái, nói: "Bên ngoài gió lớn, mau trở về đi, ở nhà ngoan ngoãn chờ ta."
Lương Y Đồng không nhịn được mà nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn, "Chàng nhất định phải bình an trở về, tới chiến trường rồi, khi rảnh rỗi thì nhớ viết thư cho ta."
Dự Vương gật đầu, cúi đầu hôn lên tóc nàng, sau đó buông lỏng tay ra.
Sau khi cáo biệt kết thúc, hắn xoay người lên ngựa. Quân lính ở dưới sự dẫn dắt của hắn, chỉnh tề mà bước đi.
Lương Y Đồng nhìn chằm chằm thân ảnh của hắn, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của quân lính cuối cùng nữa thì mới rời đi.
Khi Lương Y Đồng trở lại Dự Vương phủ mới phát hiện ra biểu tỷ đã tới rồi.
Thấy nàng thần sắc tiều tụy, Lục Cẩm thở dài, kéo nàng vào trong phòng ngủ, sau khi cho đám nha hoàn lui ra thì Lục Cẩm mới sờ đầu tiểu cô nương, vô cùng đau lòng, "Muốn khóc thì khóc đi, ở trước mặt biểu tỷ không cần phải nhịn."
Lương Y Đồng không muốn khóc, nhưng khi nghe biểu tỷ nói thì nước mắt cứ thế mà rơi xuống, nàng vừa khóc vừa oán giận nói: "Biểu tỷ thật đáng ghét, ta ở trước mặt Vương gia cũng không có khóc."
Sợ hắn lo lắng, Lương Y Đồng vẫn nỗ lực mà khống chế nước mắt. Trên thực tế, nàng cũng coi như đã thành công, cho dù khi đưa hắn đến cổng thành thì nàng cũng không hề khóc.
Giờ phút này, cảm xúc của nàng lại vì một câu của Lục Cẩm mà mất khống chế, cứ vậy mà rơi nước mắt. Nước mắt trong suốt dần thấm đẫm vạt áo, khóc đến mức đôi mắt chuyển thành màu hồng, lông mi cũng ướt.
Dáng vẻ này của tiểu cô nương khiến người nhìn vô cùng đau lòng.
Lục Cẩm ấn đầu nhỏ của nàng lên vai mình, "Có đáng ghét hơn nữa thì cũng là biểu tỷ của muội. Yên tâm đi, hắn sẽ không biết đâu, biểu muội đã làm rất tốt rồi."
Nàng mới làm không tốt, rất nhiều lần nàng đã thiếu chút nữa nói với hắn đừng đi được không. So với bá tánh Dung thành, nàng lo lắng cho hắn nhiều hơn. Biết là hắn nhất định phải đi, nàng mới nhẫn nhịn, không khóc lóc cầu xin hắn đừng đi.
Người nàng yêu là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, khi quốc gia gặp nạn, cần có hắn bảo vệ, nàng phải ủng hộ hắn mới đúng. Nàng không ngừng khuyên giải chính mình, lúc này mới không kéo chân hắn.
(Đỉnh thiên lập địa: nói về người anh hùng dũng cảm nghĩa hiệp, đầu đội trời chân chạm đất)
Lương Y Đồng khóc trong chốc lát mới có chút ngượng ngùng, nàng lau lau nước mắt, ngẩng đầu lên, thấy trong mắt của biểu tỷ tràn đầy lo lắng thì cười cười, "Ta không có việc gì."
Nàng thật sự không có việc gì, nhiều cảm xúc hơn nữa thì cũng đã tiêu hóa hết từ hôm qua rồi, chỉ là có chút luyến tiếc hắn mà thôi. Nàng lớn như vậy rồi, còn chưa bao giờ luyến tiếc ai như vậy. Dự Vương không chỉ là phu quân của nàng, mà còn là điểm tựa trong lòng nàng, cho đến giờ khắc chia lìa, nàng mới ý thức được, nàng đã sớm yêu hắn sâu đậm. Hắn vừa đi, một phần trái tim của nàng dường như cũng đã đi theo hắn.
Lục Cẩm thấp giọng khuyên nhue: "Không bao lâu nữa hắn sẽ về thôi."
Tuy nói như vậy, lại không ai biết cuộc chiến này sẽ đánh đến bao lâu. Lương Y Đồng chỉ biết, hắn nhất định về không kịp lễ cập kê của nàng.
***
Đoạn thời gian kế tiếp, Lương Y Đồng không hề ra khỏi phủ. Khi Hiền phi mời nàng đi Ngự Hoa viên ngắm hoa, nàng cũng lấy lý do thân thể không khỏe mà uyển chuyển từ chối.
Nàng thật sự không có tâm tư đi xã giao, cũng sợ gặp phải chuyện phiền toái trong cung, nhỡ mà truyền đến tai hắn sẽ khiến hắn phân tâm. Việc duy nhất nàng có thể làm chính là bảo vệ tốt bản thân, không gây thêm phiền toái cho hắn.
***
Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, rất nhanh đã tới ngày Lương Y Đồng cập kê.
Hôm nay là một ngày nắng, lễ cập kê cử hành ở Vương phủ, người tới đều là người quen, nàng căn bản không mời người ngoài.
Sau khi lễ cập kê kết thúc, Lục Cẩm không rời đi, sợ tâm tình của biểu muội không tốt nên dứt khoát ở lại Dự Vương phủ, tính ở đây hai ngày.
Lương Y Đồng lúc này mới miễn cưỡng hồi phục tinh thần.
Vào lúc này, Dự Vương cũng chỉ mới tới gần Dung thành mà thôi. Vì để Tiêu Lĩnh ở lại Vương phủ bảo hộ nàng, khi nhớ tới hôm nay là lễ cập kê của nàng. Dự Vương cũng chỉ hỏi ám vệ bên người một chút, "Đôi uyên ương có thể đến kinh thành đúng hạn không?"
"Vương gia yên tâm, đám hộ vệ đã tính toán ngày, nhất định là có thể."
Lương Y Đồng cũng không biết Dự Vương còn chuẩn bị lễ vật cập kê cho nàng. Nàng cùng biểu tỷ nói chuyện trong chốc lát, khi Lục Cẩm đi nghỉ trưa, nàng lại cầm mấy bức thư Dự Vương viết cho nàng lên.
Trong khoảng thời gian này, hắn viết cho nàng tổng cộng ba bức thư, mỗi bức thư đều nói không nhiều lắm.
Lương Y Đồng cầm ba bức thư này, nhịn không được mà đọc lại lần nữa. Nàng thích đoạn mở đầu, hắn gọi nàng là thê tử Y Đồng, cũng thích ở giữa thư, hắn gọi nàng là bảo bảo, khi nhìn thấy câu nhớ nàng của hắn, nàng nhịn không được mà cong cong môi. Cho dù đã thuộc lòng từng chữ trong thư, nàng vẫn thích đọc thêm lần nữa.
Khi nàng đang đọc thư thì nghe thấy Tiêu Linh nói: "Vương phi, người đến Trúc Du đường một chuyến đi, lễ vật Vương gia tặng người tới rồi."
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, thấy hắn vậy mà vẫn nhớ tới lễ cập kê của nàng thì trong lòng vô cùng vui mừng, vội vàng chạy tới Trúc Du đường. Nhìn thấy nàng cứ thế chạy đi. Tuyết Mai có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Vương phi, người chậm một chút, đừng va phải cái gì."
Nàng lại không hề để ý. Giờ khắc này, nàng dường như biến thành một tiểu nữ hài, vô cùng chờ mong lễ vật.
Khi nàng chạy đến Trúc Du đường, lập tức nhìn thấy một đôi chim uyên ương. Lương Y Đồng chớp chớp mắt, trong mắt sáng lên, biết rằng đôi chim này đại diện cho sự nhớ nhung của hắn, nàng không nhịn được mà cong cong môi.
Vốn tưởng rằng đây là lễ vật cập kê mà hắn đưa, ai ngờ Lục Tú lại nói: "Vương phi vào nhà chính nhìn một chút đi, Vương gia còn chuẩn bị cho người nhiều thứ khác."
Lương Y Đồng nhịn không được mà nhanh chóng đi vào, lúc này mới nhìn thấy trên bàn có ước chừng mười sáu hộp gỗ tử đàn. Lục Tú lần lượt mở mười lăm cái hộp lớn nhỏ ra, có trân châu, có trang sức, tất cả đều là đồ vật mà các cô nương yêu thích, cái nào cũng trân quý. Lương Y Đồng không khỏi chớp mắt, căn bản là không đoán được sẽ có nhiều lễ vật như vậy.
Lục Tú giải thích vài câu, "Mười lăm hộp này là khi Vương gia còn ở kinh thành đã chuẩn bị cho người, mỗi thứ đều là do người ấy tự tay chọn lựa, vốn định chờ đến ngày cập kê sẽ đưa cho người."
Dự Vương suy xét đến mười bốn năm trước của nàng có lẽ đều không nhận được lễ vật sinh thần, nên trực tiếp chuẩn bị cho nàng mười lăm món, muốn đền bù những thiếu hụt thời còn nhỏ của nàng.
Chờ nàng nhìn qua một lượt, Lúc Tú mới mở cái hộp cuối cùng ra. Cái hộp này rất lớn, Lương Y Đồng cũng chưa đoán được bên trong là cái gì, chờ đến khi Lục Tú mở ra, nàng mới phát hiện, bên trong là những cục đá lớn nhỏ không đồng nhất.
Nàng cầm lấy cục đá mà nhìn thoáng qua, mới phát hiện trên cục đã có khắc hai chữ "Đồng Đồng".
Vừa nhìn là biết tự tay Dự Vương khắc lên.
Lục Tú thấp giọng giải thích: "Hộ vệ nói đây là Vương gia tự tay khắc trên đường hành quân vào những lúc ăn cơm, bọn họ nhặt lấy toàn bộ, mang trở về đây cho người."
Lương Y Đồng không nhịn được nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống, chỉ cảm thấy tầm hai mươi cục đá có khắc tên nàng này ép nàng tới mức không thở được, giờ khắc này, nàng gần như là nhớ hắn đến phát điên.
Lương Y Đồng dán mặt ở trên cục đá, nước mắt cứ từ từ rơi xuống, chỉ trong chốc lát đã ướt cục đá. Lục Tú không đành lòng nhìn nhiều, nhịn không được mà nhắm hai mắt.
Lương Y Đồng nỗ lực khống chế cảm xúc, nàng yêu thích không buông tay mà vuốt ve cục đá, chỉ cảm thấy trên đó còn lưu lại độ ấm của đầu ngón tay hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT