Sau khi hàn huyên vài câu với lão phu nhân, Lương Y Đồng ôm tranh rời khỏi Thọ An đường, lão phu nhân lại nói: "Trời đã tối rồi, để Lan Chi tiễn con ra cửa."

Bất tri bất giác đã là cuối thu, trời tối sớm hơn trước một ít, lão phu nhân lo nàng sợ tối nên mới để nha hoàn đưa nàng ra cửa.

Lương Y Đồng từ chối không được, đành đồng ý.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Hàn Quốc công phủ vô cùng xa hoa, diện tích toàn bộ phủ đệ khá lớn. Thọ An đường tuy là tiền viện, nhưng muốn ra đến cửa cũng phải đi bộ hết mười lăm phút. Khi đến chỗ ngoặt, đột nhiên có một nha hoàn vội vã chạy lại. Nàng ta đi rất gấp, không cẩn thận mà chúi đầu về phía trước, kéo cả Lương Y Đồng suýt ngã theo.

Trên mặt nàng ta tràn đầy hoảng sợ, hiển nhiên là bị dọa rồi, theo bản năng giữ chặt thứ đồ trong lòng.

Lương Y Đồng lui về sau một bước, để ý nàng ta bảo hộ đồ trong lòng nên không trốn hẳn đi, mà vội vàng đỡ lấy nàng ta. Theo động tác của nàng, bức tranh trong tay cũng rơi xuống mặt đất.

Nha hoàn kia vẫn ôm kỹ đồ trong lòng, thần sắc vừa nhẹ nhõm vừa chán ghét.

Lương Y Đồng không quan tâm bức tranh, mà theo bản năng nhìn về phía đồ trong lòng nha hoàn kia. Thứ đồ kia được bao bọc kín bằng một tấm khăn bông, hình như có hơi động, nghĩ là thú cưng nên Lương Y Đồng cũng không để ý.

Nha hoàn bên cạnh lão thái thái, Lan Chi, lại không khỏi quát lớn: "Vội vàng như vậy làm cái gì? Trời đã tối rồi, có chuyện gì mà sốt ruột đến thế? Cũng không sợ đυ.ng phải quý nhân hay sao."

Nha hoàn kia vừa rồi chỉ lo chạy, cũng không chú ý là có tiếng bước chân, khi thiếu chút nữa ngã thì cũng có chút hốt hoảng. Nghe tiếng quát mới để ý là Lan Chi cũng có mặt, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, theo bản năng ôm chặt đồ vật trong tay.

Đại khái là nàng ta ôm quá chặt, Lương Y Đồng hơi nghe được tiếng khóc của tiểu hài nhi. Nha hoàn kia cũng nghe thấy, sợ tới mức vội duỗi tay che lại, đồ vật bên trong lại không hề phối hợp, oe oe kêu lên, thanh âm tuy rất nhỏ, là âm thanh của hài tử.

Sắc mặt Lan Chi không khỏi thay đổi, "Trong lòng ngươi đang ôm cái gì?"

Lan Chi nhận ra nha hoàn này, là người của Nhị công tử nhị phòng, tên Sảnh Lan. Thấy nàng ta vậy mà lại ôm theo một hài tử, Lan Chi lập tức cảm thấy không thích hợp. Nàng là đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, luôn có uy nghiêm trước mặt đám hạ nhân khác, nghe được câu hỏi của nàng thì sắc mặt Sảnh Lan càng trắng, tiếp tục đi về phía trước.

Lan Chi sao có thể để nàng ta chạy thoát, còn tưởng rằng nàng ta đang ôm hài tử của Nhị thiếu phu nhân, lập tức duỗi tay ra cản. Trong lúc sốt ruột, Lan Chi thậm chí còn nhờ Lương Y Đồng hỗ trợ, "Lương cô nương, đừng để nàng ta chạy mất, người mau giúp nô tỳ."

Lương Y Đồng cũng nhìn ra có gì đó không đúng, sợ nha hoàn này dám to gan lớn mật trộm hài tử trong phủ, nàng cũng vội vàng ngăn cản.

Sảnh Lan bị Lan Chi ôm eo, chạy không thoát, Lương Y Đồng liền duỗi tay ôm lấy hài tử kia, mà Sảnh Lan lại sống chết không chịu buông tay. Một hài tử nhỏ như thế này, bọc kín mít cả người, cũng không sợ ngạt chết. Biểu tình của Lương Y Đồng trở nên nghiêm túc, thấy nàng ta không buông tay liền đánh vào bụng của nàng ta một cái.

Sảnh Lan theo bản năng khom người, Lương Y Đồng vừa thấy nàng ta thả lỏng lực đạo thì nhanh tay ôm lấy hài tử kia. Nàng vén cái khăn ra một chút, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra, thật sự quá nhỏ, thậm chí nàng còn chưa nhìn ra đây là nam nữ hài.

Động tĩnh của các nàng không hề nhỏ, kinh động đến hộ vệ đi tuần. Lan Chi kêu hộ vệ bắt lấy Sảnh Lan, còn bản thân thì ôm lấy tiểu hài tử kia từ tay Lương Y Đồng. Hài tử của Nhị thiếu phu nhân đã hơn một tháng, lớn hơn hài tử này một chút. Còn tiểu hài tử này có vẻ là mới vừa sinh ra không bao lâu.

Trong lòng Lan Chi có chút bất định, đã mơ hồ đoán được hài tử này chỉ sợ là do nha hoàn nào đó lén lút sinh ra, dù sao thì gần đây trong phủ cũng không có chủ tử nào mới sinh.

Nếu là huyết mạch của Quốc công phủ thì như thế nào cũng không thể để lưu lạc ở bên ngoài, Lan Chi hiểu rõ việc này không phải nàng có thể tự quyết, liền muốn đi báo cho lão gia tử và lão thái thái. Nàng nói với Lương Y Đồng: "Lương cô nương, nô tỳ phải hồi Thọ An đường một chuyến, nô tỳ sẽ để nha hoàn khác đưa người ra cửa."

Lương Y Đồng vội vàng xua tay, "Không cần, ngươi mau đi đi, ta tự mình ra ngoài là được."

Lan Chi vẫy vẫy tay với một nha hoàn ở một bên, thấp giọng phân phó nàng đưa Lương Y Đồng ra cửa, sau đó liền ôm hài tử kia đi về phía Thọ An đường.

Lương Y Đồng lúc này mới nhớ tới bức tranh. Cũng may tuy sắc trời đã tối, nhưng bọn nha hoàn cũng đã treo đèn, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy bức tranh được cuộn tròn đang nằm trên đất, khi vừa chạm tay vào thì Lương Việt Trầm cũng đi tới.

Nam nhân chân rất dài, hai ba bước đã đi tới chỗ bức tranh, duỗi tay nhặt lên.

Hắn mặc một thân trường bào màu xanh, dáng người đĩnh đạc cao ráo. Xuất thân của hắn cao quý, lại cực kỳ có giáo dưỡng, đến động tác khom lưng cũng lộ ra sự ưu nhã. Sau khi nhặt bức tranh lên cũng không lập tức trả cho Lương Y Đồng, mà rũ mắt nhìn nàng, "Ngươi vẽ à?"

Lương Y Đồng gật đầu, khẽ "Ừm" một tiếng, nghĩ đến người trong tranh trùng hợp sao chính là nam tử trước mặt, nàng có chút không được tự nhiên, lông mi cong vυ"t hơi rũ xuống, nhất thời không dám nhìn thẳng hắn.

Lương Việt Trầm giả bộ không nhìn thấy sự khẩn trương của tiểu cô nương, hỏi: "Vẽ cái gì?"

Lương Y Đồng càng thêm không tự nhiên, cũng không thể ăn ngay nói thật, liền thuận miệng nói dối: "Tùy tiện vẽ một bức tranh sơn thủy, không đáng nhắc tới, Tam công tử trả lại tranh cho ta đi."

Thấy nàng chỉ muốn lấy tranh về nhanh nhất có thể, đôi mắt Lương Việt Trầm hơi sâu thẳm một chút. Hắn sợ dọa đến nàng, nên mới muốn từ từ mưu tính, từng bước từng bước tiếp cận nàng, bằng không dựa vào tính tình ít nói của hắn, sao có thể chủ động nói chuyện phiếm với nàng. Ai ngờ nàng lại không thèm đếm xỉa đến sự chủ động này.

Lương Việt Trầm vốn tưởng rằng bản thân sẽ mất kiên nhẫn, ai ngờ hắn lại hoàn toàn không thể lạnh lùng với tiểu cô nương này. Hắn không chỉ không giao tranh cho nàng, còn nói thêm: "Gia gia có ý muốn nhận ngươi làm đồ đệ, chắc hẳn tranh của ngươi có chỗ độc đáo, gần đây ta cũng đang luyện vẽ tranh sơn thủy, nếu cô nương đã tùy tiện vẽ thì cho ta quan sát một chút đi? Hôm khác lại trả cho ngươi."

Một bức tranh bình thường thì muốn mượn cũng được, nhưng bức này thì đương nhiên là không thể. Lương Y Đồng đã nói là tranh sơn thủy rồi, nếu hắn phát hiện người trong tranh là hắn, thì cho dù nàng có nói là lão gia tử giao cho thì cũng không thể giải thích rõ ràng. Lương Y Đồng vội vàng lắc đầu, "Không được, bức tranh này vẽ rất khó coi, nếu Tam công tử muốn quan sát thì ngày khác ta sẽ nghiêm túc vẽ cho ngươi xem."

Nàng nói xong liền cẩn thận ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, là lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn. Khi đối diện với ánh mắt đen láy trong veo của nàng, trong lòng Lương Việt Trầm giật giật, theo bản năng cảm thấy bức tranh này có chút cổ quái, hắn liền trực tiếp mở ra.

Nhìn thấy động tác của hắn, Lương Y Đồng trợn tròn mắt, vội vàng duỗi tay đoạt lại. Lúc này bức tranh đã được mở ra một nửa, lộ ra nửa người dưới của nam nhân.

Thấy bức tranh này căn bản không phải là tranh sơn thủy, đôi mắt của Lương Việt Trầm liền trở nên âm trầm, trong một khắc ngắn ngủi đó đã cảm thấy bức tranh đó là vẽ người trong lòng nàng.

Cho nên mới không muốn cho người ta nhìn thấy phải không?

Khi nàng duỗi tay đoạt lấy, hắn trực tiếp giơ lên cao một chút, rõ ràng là không muốn trả. Hắn muốn nhìn xem người trong lòng nàng là ai, nếu là Tam Hoàng tử...

Đáy mắt Lương Việt Trầm hiện lên chút hung ác.

Lương Y Đồng gấp đến không chịu được, nhảy lên đoạt lấy, cũng không với tới. Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn nam nhân kia, trực tiếp giẫm lên chân hắn, "Ngươi trả lại cho ta!"

Lương Việt Trầm nào còn nghe thấy gì, sự khó chịu cùng âm u đều đổ dồn hết lên bức tranh trong tay. Khi nhân vật trong tranh hoàn toàn lộ ra, hắn ngây ngẩn cả người. Nam tử trong tranh có một đôi mắt hẹp dài đầy thâm thúy, chăm chú nhìn về nơi xa, cái mũi thẳng, đôi môi mỏng, rõ ràng chính là hắn.

Thấy hắn đã hoàn toàn mở tranh ra, đầu Lương Y Đồng lập tức gục đầu xuống, ngoài xấu hổ cùng buồn bực còn có chút quẫn bách không nói nên lời. Nàng rũ mi, không dám nhìn hắn, một khác này, Lương Y Đồng chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, nàng cảm thấy nam nhân này thật đáng ghét, không cho xem còn cố xem, không tôn trọng người khác chút nào.

Nàng lại không thể không giải thích: "Là Lương gia gia yêu cầu ta vẽ lại ngươi, không phải do ta tự vẽ!"

Nam nhân kia không biết có tin không, bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt hẹp dài mang theo đầy áp bức, "Sao vừa rồi không nói?"

Lương Y Đồng cắn môi, nói cái gì? Còn không phải sợ hắn hiểu lầm sao? Cũng may là nam nhân kia không nói gì, cuộn bức tranh lại trả cho nàng.

Lương Y Đồng chỉ cảm thấy khi đưa tranh cho nàng, ánh mắt của hắn có chút ý vị thâm trường, giống như là cho rằng lời giải thích của nàng chỉ là lấy cớ, là nàng có ý với hắn nên mới vẽ hắn, vẽ xong còn không dám cho hắn xem.

Trong lòng Lương Y Đồng nghẹn khuất, ném lại một câu liền buồn bực mà rời đi, "Không tin thì đi hỏi lão gia tử đi!"

Lương Việt Trầm lại từ từ nói: "Không cần thiết, cho dù ngươi thích ta thì ta cũng không có tổn thất gì."

Lương Y Đồng lập tức nổi giận, "Ai thích ngươi chứ? Bớt tự luyến đi!"

Kỳ thật trong mộng hắn chỉ thấy nàng hai lần, vừa gặp đã thương, lần nữa gặp đã không còn hô hấp. Cho đến tận khi chết, nàng vẫn mang theo bộ dáng an tĩnh. Sau vài lần gặp mặt ở hiện thực, nàng cũng vẫn an tĩnh như thế, hành lễ xong liền đi qua người hắn.

Đây là lần đầu Lương Việt Trầm nhìn thấy nàng có biểu tình sinh động như vậy, đôi mắt hoa đào tràn ngập tức giận, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, đôi môi phấn nộn mềm mềm, làm người nhìn bất giác nảy sinh ra chút ý nghĩ âm u.

Nàng nói xong liền thở hồng hộc mà xoay người rời đi.

Lương Việt Trầm cực kỳ thích dáng vẻ này của nàng, sinh động như vậy, chứ không phải thiếu nữ đã không còn hô hấp nằm trong lòng hắn kia. Giờ khắc này, hắn vô cùng cảm tạ trời xanh đã để nàng xuất hiện ở Hàn Quốc công phủ. Hẳn là do cái chết của nàng làm cho hắn quá mức bi thống nên ông trời mới báo mộng cho hắn.

Hắn sẽ không để nàng phải bước vào Tam Hoàng tử phủ, không để nàng cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới của hắn nữa. Đôi mắt hắn vô định, nhấc chân đi theo nàng.

Tiểu nha hoàn được Lan Chi gọi tới bị bọn họ dọa cho ngây người. Nàng ở Hàn Quốc công phủ đã vài năm, nhưng chưa từng thấy Tam công tử nói chuyện với cô nương nào nhiều như vậy. Thấy hắn còn đi theo Lương Y Đồng, nàng liền hiểu hẳn là hắn có ý với người ta, cho nên đoạn đường này nàng rốt cuộc có nên đi theo tiễn Lương cô nương không?

Nàng rối rắm một lát, cuối cùng là vẫn đi theo phía sau Tam công tử.

Lương Y Đồng tất nhiên cũng nghe được tiếng bước chân của bọn họ, nàng mím môi, muốn nói hắn đừng đi theo nàng, lại sợ hắn có việc xuất phủ, liền dứt khoát không để ý đến hắn nữa.

Nàng bước nhanh ra khỏi Hàn Quốc công phủ, xe ngựa của Dự Vương phủ đã sớm đứng đợi, xa phu nhìn thấy nàng thì nói, "Trời đã tối rồi, cô nương mau lên xe đi."

Lương Y Đồng gật gật đầu, xa phu nhanh chóng đặt ghế tựa xuống, chờ đến khi Lương Y Đồng giẫm lên thì hắn mới thu dọn lại rồi bắt đầu rời đi. Lương Việt Trầm đứng ở trước cửa trong chốc lát, chờ xe ngựa rời đi một đoạn xa thì mới quay người vào Quốc công phủ.

Sau khi lên xe thì Lương Y Đồng thả bức tranh xuống, lập tức hối hận vì sao không ném luôn bức tranh này cho hắn. Hắn đã nhìn thấy rồi, nàng còn cầm về làm gì? Đáng tiếc là lúc đó tức giận đến hồ đồ, chỉ muốn mau mau rời khỏi Quốc công phủ, trong đầu căn bản không nghĩ đến việc này.

Dự Vương phủ cách Hàn Quốc công phủ không quá xa, Lương Y Đồng rất nhanh đã về đến nơi. Khi nàng cầm tranh trở về Thanh U đường mới phát hiện Dự Vương cũng ở đây, hắn ngồi ở nhà chính, Ngọc Cầm đang run rẩy rót nước cho hắn.

Thấy Lương Y Đồng, Ngọc Cầm như được đại xá, thấp giọng nói: "Vương gia, Lương cô nương đã trở lại."

Dự Vương đã nhìn thấy nàng, tiểu cô nương cầm bức tranh đi tới, trên mặt còn có chút không vui, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn thì đôi mắt sáng lên, bên môi cũng nở nụ cười. Thấy nàng cười vui vẻ như vậy, trong lòng Dự Vương giật giật.

Lương Y Đồng chậm rãi tiến vào, đến trước mặt Dự Vương thì dừng lại, "Sao Vương gia lại tới đây?"

Ngày thường khi trở về từ Hàn Quốc công phủ thì nàng đều đến Trúc Du đường, hôm nay thấy nàng mãi không tới, Dự Vương liền đi qua xem thử, ai ngờ là nàng còn chưa về. Hắn dù sao cũng đã làm việc xong, nên ở lại đợi một chút.

Dự Vương hỏi ngược lại: "Sao lại về muộn như vậy?"

Lương Y Đồng nói: "Khi ra khỏi phủ thì gặp phải chút chuyện."

Nàng kể lại chuyện nha hoàn ôm một hài tử hoảng loạn chạy đi, tránh đi chủ đề về Lương Việt Trầm. Dự Vương lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, vừa rồi biểu tình trên mặt tiểu cô nương rõ ràng là có chút không vui, giống như là đã chịu ủy khuất.

Lương Y Đồng đã sớm đem chuyện không vui vừa rồi vứt ra sau đầu, thấy Ngọc Cầm chỉ rót một ly nước sôi cho Dự Vương thì lập tức nói: "Vương gia, ta đi pha cho người chén trà hoa cúc, người đợi ta một chút."

Nàng nói xong liền đi pha trà, tốc độ rất nhanh, Dự Vương cũng để tùy nàng. Khi quét đến bức tranh trên bàn, hắn lười biếng mà cầm lên, mở ra nhìn thử, ai ngờ nhân vật trong tranh lại là một nam tử.

Nam tử này có một đôi mắt hẹp dài sắc bén, vô cùng thâm trầm, rõ ràng là vẽ bộ dáng của thời niên thiếu, nhưng lại có cảm giác vô cùng áp bách. Khi bộ dáng của nam nhân hoàn toàn lộ ra, Dự Vương cẩn thận nhớ lại một chút, mới nhận ra hắn là ai.

Bức tranh này vừa nhìn là biết tiểu cô nương chỉ mới vẽ, nhưng không biết vì sao lại dính đầy bụi đất. Nghĩ đến vừa rồi tiến vào, nàng vẫn luôn ôm bức tranh này trong lòng, đôi mắt của Dự Vương có chút lạnh, trong đầu cũng không biết nghĩ đến cái gì, hơi thở trên người cũng có chút biến hóa.

Cho dù hiểu rõ rằng trong thời gian ngắn như vậy, nàng không có khả năng thích Lương Việt Trầm, nhưng trong lòng hắn vẫn dâng lên một cỗ khó chịu không thể áp chế. Loại cảm giác không vui này không phải nhằm vào Lương Y Đồng, mà là nam nhân trong tranh. Cho dù từ trước đến nay hắn rất thu liễm, Dự Vương cũng có thể nhận thấy bản thân đang ghen.

Hắn che chở cho tiểu cô nương như vậy, người trong tranh phải là hắn mới đúng. Dưới tình huống hắn không biết, nàng lại vẽ nam tử bên ngoài, khi vẽ ra khuôn mặt này, có phải trong mắt nàng chỉ có tên đó không?

Dự Vương đặt bức tranh lại chỗ cũ, phục hồi bộ dáng ban đầu.

Khi Lương Y Đồng bưng trà hoa cúc tiến vào thì thấy Dự Vương đã đứng lên. Hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn lên những ngôi sao, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, làm người nhìn đoán không ra cảm xúc của hắn.

Lương Y Đồng đặt trà lên bàn, cầm cái chén mới rót trà cho Dự Vương, sau đó đi tới, "Vương gia, ta pha xong rồi, người uống chút đi."

Ánh mắt của Dự Vương dừng lại trên đầu ngón tay trắng nõn của nàng, im lặng một chút mới duỗi tay nhận lấy chén trà. Hắn uống một ngụm, sau đó lơ đãng hỏi: "Hôm nay vẽ cái gì? Thuận lợi không?"

Nghe thấy vấn đề này, Lương Y Đồng lại nghĩ tới Lương Việt Trầm. Ngũ quan của nàng cực kỳ tinh xảo, lại bởi vì đôi mắt trong veo nên mới không có vẻ quyến rũ đến vậy, giờ phút này mắt nàng hơi thâm trầm, thiếu đi phần hồn nhiên, nhiều thêm vài phần phong tình.

Nàng lắc đầu, "Không nhắc đến cũng được."

Bộ dáng uể oải không vui của nàng ở trong mắt Dự Vương lại biến thành cố tình giấu diếm. Hắn nguyên bản còn cảm thấy nàng không có khả năng thích Lương Việt Trầm, nhưng giờ phút này lại có vài phần không xác định.

Đôi mắt Dự Vương càng lúc càng âm trầm, thấy hắn đã uống xong thì Lương Y Đồng duỗi tay cầm lấy cái chén. Vòng eo nàng tinh tế động lòng người, ngũ quan lại cực kỳ xinh đẹp, cho dù thân hình nhỏ bé, nhưng cũng đã là một thiếu nữ động lòng người.

Dự Vương vẫn luôn cảm thấy nàng còn nhỏ nên mới kìm nén tình cảm của bản thân, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, bộ dáng nhu mì dễ thương này của nàng cực kỳ hấp dẫn nam nhân. Dù không có Lương Việt Trầm thì mấy nam tử chưa thành thân trong Hàn Quốc công phủ hẳn là cũng đã từng lén lút có ý tứ với nàng khi mà hắn không biết.

Ánh mắt của Dự Vương hơi giật giật, nói: "Vì sao không muốn nhắc? Chẳng lẽ là lén lút vẽ mỹ nam tử? Không dám cho ta biết?"

Lương Y Đồng chưa bao giờ nghe Dự Vương nói chuyện kiểu này, trong mắt nàng có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại cười cười, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Dự Vương giống như đang khó chịu vì tiểu bạch thỏ nhà mình bị sói xám tha đi mất. Nàng chớp chớp mắt, cười nói: "Mới không phải là mỹ nam tử."

Lương Y Đồng thành khẩn nói: "Không phải gần đây Lương gia gia đang dạy ta vẽ người sao? Ông ấy tùy tiện lấy ra một bức tranh cho ta vẽ lại, ai ngờ lại lấy trúng tranh của Tam công tử Quốc công phủ. Ta không muốn nhắc là vì cảm thấy người này rất đáng ghét, chứ không phải không dám cho người biết."

Thần kinh căng chặt của Dự Vương thả lỏng lại, đôi mắt đen nhánh cùng tiếng nói trầm thấp của hắn mang theo chút cảm giác áp bách, "Hắn khi dễ ngươi à?"

Thấy hắn rất giống như trưởng bối trong nhà đang bênh vực mình, Lương Y Đồng có chút buồn cười, đành phải kể lại chuyện kia, lược đi câu nói tự luyến cuối cùng của Lương Việt Trầm.

"Hắn thật sự rất đáng ghét, ta đã nói hắn trả lại tranh cho ta, hắn lại còn mở ra xem, sớm biết như vậy thì ta đã ném bức tranh này vào mặt hắn."

Nàng càng nói càng có chút hối hận, bộ dáng ảo não cực kỳ. Khi nàng nổi giận thì sẽ theo bản năng cắn môi, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng chỉ càng thêm khiến người đối diện muốn hôn xuống.

Dự Vương không chỉ không yên tâm hơn, mà nhíu mày lại, nghĩ đến dáng vẻ này của nàng đã bị người khác nhìn thấy liền có chút khó chịu. Huống chi, Lương Việt Trầm trong trí nhớ của hắn là một người ít khi nói cười, nào từng chủ động đến gần người khác?

Khác thường tất có chuyện. Nghĩ đến dưới tình huống hắn không biết, quả thực có người đang nhớ thương người của hắn, hơi thở quanh thân Dự Vương cũng dần có biến hóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play