Cả người Lương Y Đồng được Dự Vương ôm ở trong lòng, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Trần Khang, đôi mắt cực kỳ sắc bén. Tống Trần Khang đột nhiên có cảm giác bị dã thú theo dõi, nhất thời không dám nhìn thẳng.

Thấy hắn bảo hộ Lương Y Đồng, Tống Trần Khang liền hiểu, Dự Vương đối với nàng có chút không bình thường. Cũng đúng, biểu muội xinh đẹp thông minh, lại cực kỳ hiểu chuyện, sau khi hiểu biết nàng rồi, hẳn là ai cũng sẽ thích nàng thôi.

Nghĩ đến nàng từng phải trải qua cuộc sống thê thảm, Tống Trần Khang cũng không lùi bước, trầm giọng nói: "Cho dù Trường An Hầu phủ không phải nơi dễ sống thì ta cũng là biểu ca của muội ấy, nếu người không đối xử tử tế với muội ấy, Tống Trần Khang ta dù phải liều cái mạng này thì cũng sẽ vì muội ấy mà đòi lại công đạo."

Dự Vương không đoán được Tống Trần Khang nhìn hào hoa phong nhã mà cũng có vài phần tâm huyết. Nghe Tống Trần Khang nói xong, tiểu cô nương trong lòng hình như cũng bị xúc động rồi, cho dù nàng đội mũ che mặt thì Dự Vương vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng có chút phức tạp.

Đôi mắt của hắn càng thêm thâm trầm, khi nhìn Tống Trần Khang thì càng lạnh lùng hơn, tiếng nói trầm thấp mang theo chút trào phúng, "Ngươi cũng gọi là biểu ca? Lúc nàng ấy xảy ra chuyện thì ngươi ở đâu? Nếu thực sự quan tâm nàng ấy thì những chuyện lúc trước đã không xảy ra, là nam nhân thì đừng chỉ biết nói mà không làm."

Lời nói của Dự Vương đã kéo thần trí của Lương Y Đồng trở về. Nàng kéo ống tay áo Dự Vương, ngẩng đầu, hơi thở mềm mại phả lên cổ hắn, thấp giọng nói: "Không cần để ý đến hắn, chúng ta đi thôi."

Dự Vương rũ mắt nhìn nàng, thấy tiểu cô nương một tay ôm tranh, một tay lôi kéo hắn đi về phía xe ngựa, trong lòng Dự Vương hơi giật giật, để mặc bàn tay nhỏ kéo mình đi.

Cho đến khi đứng trước xe ngựa, Lương Y Đồng mới ý thức được là bản thân vừa kéo hắn đi cả một đoạn đường, má nàng hơi nóng lên, cũng không biết vì sao khi người khác kéo nàng, nàng cực kỳ khó chịu, mà khi nàng tiếp xúc thân mật với Dự Vương thì lại có cảm giác như chuyện đương nhiên.

Chẳng lẽ trong lòng nàng, Dự Vương đã càng giống ca ca của nàng hơn là Tống Trần Khang? Lương Y Đồng có chút suy tư, sau khi lên xe ngựa mới tháo mũ xuống.

Sau đó nàng mới phát hiện Dự Vương biểu tình nhàn nhạt. Lúc này nàng mới nhớ tới, vừa rồi hình như Tống Trần Khang nói Dự Vương máu lạnh vô tình, có lẽ là hắn không vui lắm?

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, đến gần một chút, ôn nhu nói: "Vương gia, hắn từ trước đến nay nói chuyện không suy nghĩ, căn bản là người không để ý ánh mắt người khác, người chớ so đo với hắn."

Cho rằng nàng đang nói tốt cho Tống Trần Khang, đôi mắt Dự Vương lại càng âm trầm. Kỳ thật là biểu tình của hắn rất bình thường, cũng không hề xụ mặt, nhưng Lương Y Đồng lại theo bản năng nhận ra có chút không đúng.

Đại khái là gần đây ở chung với hắn nhiều, nàng có chút mẫn cảm với cảm xúc của hắn, nghĩ đến mấy lời của Tống Trần Khang, nàng nói thêm: "Dù sao mặc kệ là người khác nghĩ như thế nào, mặc kệ là có bao nhiêu người nói người máu lạnh, ở trong đáy lòng ta, Vương gia chính là tốt nhất, người đừng để ý đến cái nhìn của người khác được không?"

Nàng nói xuống thì hơi kéo ống tay áo hắn, vô thức làm ra bộ dáng làm nũng, câu cuối cùng kia nói ra vô cùng mềm mại.

Hắn nào có để ý đến cái nhìn của người khác? Nhưng nhìn ánh mắt mềm mại cùng với biểu tình lo lắng của tiểu cô nương, khó chịu trong lòng hắn tiêu tán đi đôi chút, hắn nhướng mày, nói: "Tống Trần Khang có vẻ rất quan tâm ngươi."

Hắn là nam nhân, tất nhiên là nhìn ra sự săn sóc Tống Trần Khang dành cho nàng có mang theo chút ý tứ khác, chỉ sợ không đơn thuần coi nàng là biểu muội. Bọn họ cùng nhau lớn lên, liệu nàng có ý gì với Tống Trần Khang không?

Vừa rồi khi Tống Trần Khang mở miệng che chở nàng, nàng rõ ràng là có chút trầm mặc. Lời này của Dự Vương không hẳn là thật lòng, ai ngờ tiểu cô nương vừa nghe thì biểu tình càng thêm phức tạp.

Đôi mắt Dự Vương trở nên sâu thẳm, "Như thế nào? Động tâm rồi?"

Lương Y Đồng ngẩn ra một chút mới ý thức được Dự Vương có ý gì, khuôn mặt trắng nõn của nàng hiện lên vài tia ửng hồng, "Sao có thể chứ? Ta cùng hắn căn bản là không thể nào, có cái gì đáng để động tâm chứ. Đừng nói là ta cùng Tống thị có huyết hải thâm thù, cho dù hắn không phải chất tử của Tống thị, ta cũng không thích người như hắn."

Nghe thấy nàng phủ nhận, tâm tình của Dự Vương rốt cuộc cũng chuyển biến tốt đẹp hơn, trong lòng hắn giật giật, nhích lại gần, thấp giọng nói: "Vậy ngươi thích người như thế nào?"

Lương Y Đồng hơi ngẩn ra một chút, hiện giờ nàng làm gì có tư cách để thích ai?

Trước khi bị tặng cho Tam Hoàng tử thì nàng cũng có vọng tưởng về phu quân tương lai. Lúc ấy nàng vẫn luôn trông ngóng Tống thị có thể mau chóng tìm người mai mối cho nàng, gả đi thật nhanh, yêu cầu của nàng về phu quân cũng vô cùng thấp.

Hắn không cần quá đẹp, cũng không cần quá lợi hại, gia cảnh cũng không cần quá tốt, chỉ cần có thể cho nàng lấp đầy bụng, không khi dễ nàng là được. Cho dù nghèo đến mức không có cái ăn cũng không sao, nàng vẫn có thể bán tranh mưu sinh.

Nhưng mà hiện giờ, sau khi bị tặng đi thì nàng nào còn có chờ đợi gì nữa? Trong đầu nàng lại hiện lên vài ký ức vụn vặt, những ký ức mà nàng vô cùng kháng cự.

Tam Hoàng tử thích nhìn bộ dáng bất lực khóc lóc của mỹ nhân, thích lấy roi đánh các nàng. Cũng không biết là từ khi nào, hắn ta lại thay đổi ý nghĩ với nàng, vào đoạn thời gian cuối cùng của đời trước, mỗi lần nàng khóc lóc xin tha thì hắn ta sẽ ôm nàng vào trong lòng, tùy ý hôn môi. Mỗi lần hắn ta đều cắn môi nàng rất đau, sau khi hôn xong thì sẽ hung bạo như sấm mà dùng một cái tát để đẩy nàng ra.

Sau đó Lương Y Đồng mới biết được, hắn ta không thể giao hợp nên mới thay đổi thất thường như thế. Cho dù chưa thực sự bị hắn ta đυ.ng vào, nhưng nàng cũng đã không còn trong sạch, phu quân tương lai khẳng định cũng sẽ ghét bỏ nàng thôi.

Cho nên đời này, Lương Y Đồng căn bản không nghĩ tới việc xuất giá, cũng không nghĩ xem bản thân sẽ thích người như thế nào. Nàng chỉ muốn tồn tại, đòi lại tất cả những gì mà đám người kia nợ nàng.

Lương Y Đồng thấp giọng nói: "Có cái gì mà thích với không thích chứ? Vương gia đừng trêu ghẹo ta."

Cho rằng là tiểu cô nương da mặt mỏng nên không muốn nói, Dự Vương chỉ chăm chú nhìn nàng một chút, cũng không hỏi thêm. Xe ngựa từ từ di chuyển, bất tri bất giác đã đến Dự Vương phủ.

***

Buổi chiều, Lương Y Đồng lại theo lịch trình thường ngày đến Hàn Quốc công phủ, ai ngờ sau khi đến thì mới biết lão phu nhân không được khỏe, lão gia tử vẫn luôn ở bên chăm sóc. Mỗi lần nàng đến, lão phu nhân đều sẽ lấy đồ ăn ngon chiêu đãi nàng, Lương Y Đồng tất nhiên cũng phải đi thăm.

Sau khi nha hoàn thông báo, nàng liền đi vào. Lão gia tử nhìn thấy nàng thì lắc đầu, nói: "Ta quên không cho nha hoàn đi thông báo với con, lão bà tử ngã bệnh rồi, thân thể có chút không khỏe, trong phủ đang rất náo loạn."

Lương Y Đồng nói: "Không sao, hôm nay không học cũng được. Nãi nãi thân thể không khỏe, con muốn đến thăm một chút thôi."

Hiện giờ trong phòng chỉ có khá nhiều người, phu nhân đại phòng, phu nhân nhị phòng cùng các cô nương đều có mặt. Phu nhân đại phòng đang hầu hạ lão thái thái uống thuốc, mấy người kia thì hỗ trợ những việc vặt.

Nghe được thanh âm của nàng, mấy cô nương trẻ tuổi đều tò mò nhìn qua. Thấy thiếu nữ một thân y phục trắng nhu tuyết, xinh xắn đứng ở cửa, dáng người tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn, không trang điểm nhưng lại trắng sáng như ngọc, xinh đẹp đến mức khó có thể dùng những từ nghĩ đơn giản mà hình dung.

Các cô nương tuổi này rất để ý đến diện mạo, thấy nàng xinh đẹp như vậy thì đều ngẩn ra. Các nàng tất nhiên đã nghe nói gia gia đang dạy vẽ cho một thiếu nữ, chỉ cho rằng lão gia tử cuối cùng cũng tìm ra người có thiên phú, cũng không để trong lòng. Hiện giờ nhìn đến, ai ngờ lại có thể xinh đẹp như vậy, còn nhỏ mà khí chất đã áp đảo tất cả những người ở đây.

Lương Y Đồng không để ý đến sự đánh giá của mọi người, nàng chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, quan tâm mà đi tới, đứng ở bên cạnh lão gia tử, nói: "Sức khỏe của nãi nãi thế nào rồi? Đã cho Thái y xem qua chưa?"

Lão gia tử nói: "Mới vừa cho Thái y xem rồi, bệnh cũ thôi, không quá nghiêm trọng."

Tuy là nói nói như thế, nhưng trong ánh mắt ông hàm chứa rất nhiều quan tâm.

Lão thái thái nhìn thấy nàng thì vẫy vẫy tay, cười rất hiền từ.

Lương Y Đồng ngoan ngoãn mà đi tới, trong ánh mắt mang theo sự lo lắng, "Nãi nãi, hiện giờ người cảm thấy như thế nào?"

Lão phu nhân mặc thường phục màu xám, tóc chỉ búi đơn giản, giờ phút này uể oải dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười.

Bà nắm lấy tay Lương Y Đồng, vỗ vỗ, thấp giọng nói: "Ta không có việc gì, Đồng nha đầu không cần lo lắng, ngồi xuống đi."

Thấy ngón tay lão thái thái lạnh băng, Lương Y Đồng kéo chăn trên giường che cho lão phu nhân, hai người tâm sự với nhau vài câu.

Lão gia tử quét mọi người trong phòng một vòng, nói: "Các ngươi đều lui ra ngoài đi, ở đây cũng không có tác dụng gì, để lão bà tử nghỉ ngơi một chút, để tức phụ của Lão Đại ở lại hầu hạ là được."

Đại phu nhân hơi gật đầu, những người khác liền ngoan ngoãn mà lui ra ngoài. Lương Y Đồng cũng sợ quấy rầy lão thái thái nghỉ ngơi, đang muốn cáo lui thì có hai người trẻ tuổi đi đến. Hai người đều rất cao, ngũ quan có mấy phần giống nhau, một người trong số đó là Lương Việt Trầm.

Hắn trường thân ngọc lập, một thân trường bào xanh thẳm, có vẻ thanh tú hơn ngày thường. Hắn cung kính chào hỏi lão gia tử, sau đó theo Đại ca đi đến trước mặt tổ mẫu, nhìn thấy Lương Y Đồng cũng ở đây thì bất động thanh sắc liếc nàng một cái.

Tiểu cô nương đang ngồi trước mặt lão thái thái, từ góc độ này của hắn có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại cùng cái cổ trắng như ngọc của nàng.

Thấy lại có người tới, Lương Y Đồng vội vàng đứng lên, theo động tác của nàng, ngũ quan tinh xảo của thiếu nữ cũng lộ ra. Lương Việt Giang thấy rất rõ đệ đệ của mình vẫn luôn nhìn nàng, đôi mắt trở nên thâm thúy, ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo chút ý vị.

Lúc này hắn ta mới nhìn rõ tiểu cô nương này, thấy nàng xinh đẹp như vậy thì lại ý vị thâm trường liếc Lương Việt Trầm một cái, không dự đoán được người thanh tâm quả dục như đệ đệ mà cũng thích mỹ nhân.

Lương Việt Trầm mặc kệ ánh mắt trêu ghẹo của ca ca, rất nhanh thu hồi tầm mắt, đi tới bên cạnh lão thái thái hỏi thăm. Chờ bọn họ nói vài câu, Lương Y Đồng mới lên tiếng, "Nãi nãi, người nghỉ ngơi thật tốt nhé, con đi về trước."

Nàng nói xong thì quay qua nhìn lão gia tử: "Mấy ngày nữa sức khỏe của nãi nãi tốt hơn thì con lại tới, mấy ngày này gia gia cứ an tâm chăm sóc nãi nãi đi."

Lão gia tử gật gật đầu, "Cũng được, vậy mấy ngày tới tạm thời không học."

Lương Y Đồng gật gật đầu, lui ra ngoài, không hề biết Lương Việt Trầm vẫn đang nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng. Nói ra cũng kỳ lạ, cứ mỗi lần gặp nàng, đến tối hắn sẽ mơ thấy mấy chuyện có liên quan tới nàng. Lần trước khi gặp, hắn lại mơ tiếp.

Nhưng lần này lại mơ thấy nàng chết thảm, trong mộng, vị hôn thê của Tam Hoàng tử là Tưởng Tư Hinh đã gả vào phủ, Tam Hoàng tử phi ghen ghét với Lương Y Đồng nên đã hạ độc hại chết nàng.

Lương Việt Trầm bị đè nén một năm, ẩn nhẫn một năm, khi biết được nàng đã chết, chút tâm tư không ai biết này của hắn hoàn toàn bạo phát. Hắn trực tiếp dẫn người xông vào Tam Hoàng tử phủ, chờ đến lúc tới nơi thì chỉ còn nhìn thấy bộ dáng không chút sức sống của thiếu nữ trên mặt đất.

Bên môi nàng rỉ máu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, rất giống đang ngủ, cho dù bộ dáng vẫn xinh đẹp như trước, nhưng thương tích đầy mình, rõ ràng là bị người dùng roi quất vào nên mới lưu lại dấu vết. Lương Việt Trầm thật sự không dám tưởng tượng, trước khi chết nàng đã phải trải qua những gì.

Hắn bị giấc mộng này dọa cho bừng tỉnh giữa đêm, sau khi tỉnh lại thì trái tim cực kỳ đau, lần này hắn đã không thể coi việc này đơn thuần là một giấc mộng nữa. Suốt một ngày, hắn đều bị dày vò, bây giờ nhìn thấy nụ cười mềm mại của thiếu nữ, hắn mới hốt hoảng xác nhận nàng vẫn còn sống.

Hắn rũ mắt, che khuất đi đủ loại cảm xúc, trong đó có cả sự khát vọng. Lương Việt Trầm ở lại chỗ của tổ mẫu một lúc thì cũng rời đi.

Hắn trực tiếp trở về viện tử của mình, gã sai vặt bên người rót cho hắn cốc nước, hắn uống xong thì nghe thấy hộ vệ tới báo, nói Tam Hoàng tử muốn mời hắn tới phủ uống rượu.

Một năm gần đây, Tam Hoàng tử đã mời hắn ra ngoài rất nhiều lần, không phải đi săn thì cũng là đến Tam Hoàng tử phủ ngồi. Lương Việt Trầm tuy còn nhỏ, nhưng tâm cơ không thiếu, tất nhiên là biết vì sao Tam Hoàng tử lại nhắm đến mình.

Hắn không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu của mấy Hoàng tử, cũng không muốn thành quân cờ của ai, đối với lời mời của Tam Hoàng tử thì trước nay vẫn luôn tìm lý do từ chối. Nhưng hôm nay y lại nhớ tới giấc mộng kia, nhớ tới biểu tình sợ hãi của thiếu nữ trong giấc mộng, Lương Việt Trầm nhìn chén ngọc trong tay một hồi lâu, sau đó thấp giọng cho người chuẩn bị xe ngựa.

Đây là lần đầu tiên hắn tới chỗ ở của Tam Hoàng tử, nhưng một đường này, cảnh vật trước mặt cực kỳ quen thuộc, rõ ràng đều là những thứ hắn đã nhìn thấy trong mộng. Sau khi xác minh cảnh trong mơ rất giống với hiện thực, trong lòng Lương Việt Trầm không hề nhẹ nhõm hơn chút nào. Chẳng lẽ sau này sẽ có một ngày, nàng bị Tam Hoàng tử cướp đi, rồi chết thảm ở trong tiểu viện?

Hắn gắt gao mím môi, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn khó nén.

***

Lúc này Lương Y Đồng đã về tới Thanh U đường. Nàng đương nhiên không hề biết việc Lương Việt Trầm đã mơ thấy chuyện kiếp trước, thậm chí còn biết đến cái chết thê thảm của nàng. Nàng trực tiếp đi đến Trúc Du đường, ai ngờ Vương gia lại không ở đây.

Thị vệ nói: "Vương gia có việc phải vào cung, chỉ sợ đến tối mới trở lại, cô nương cứ làm việc riêng của mình là được."

Lương Y Đồng gật gật đầu, nàng không có việc gì làm nên quyết định tới chỗ Trịnh Hiểu Nhã nhìn thử, ai ngờ vừa mới đi được nửa đường đã thấy Thanh Hà xách theo mấy gói thuốc từ bên ngoài phủ vào.

Lương Y Đồng nhìn mấy gói thuốc thì có chút kinh ngạc, "Nhã tỷ tỷ bị bệnh sao?"

Thanh Hà xoa xoa chóp mũi, nói: "Sức khỏe của cô nương vốn không được tốt lắm, đêm qua thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, người ấy lại không đắp chăn đàng hoàng nên ngã bệnh. Cũng trách nô tỳ, biết rõ cô nương ngủ không ngoan, mà ban đêm lại không để ý mà mang thêm chăn cho người ấy. Nô tỳ thấy người ấy thật sự không thoải mái nên mới xuất phủ mua ít thuốc."

Bất tri bất giác đã đến Vân uyển.

Lương Y Đồng đi theo Thanh Hà vào phòng của Trịnh Hiểu Nhã. Giờ phút này, Trịnh Hiểu Nhã đang ỉu xìu mà nằm trên giường, nhìn thấy nàng tới thì vội vàng ngồi dậy, lập tức ho đến mức cả người run lên.

Lương Y Đồng nghe xong còn khó chịu thay Trịnh Hiểu Nhã. Nàng đi qua, vỗ vỗ lưng nàng ấy, thấy Thanh Hà rót nước thì tự tay cầm lấy đưa cho Trịnh Hiểu Nhã, thấy nàng uống xong thì mới nói: "Tỷ tỷ mau nằm xuống đi, ta cũng không phải người ngoài, khách khí với ta làm cái gì?"

Lương Y Đồng muốn đỡ nàng nằm xuống, Trịnh Hiểu Nhã lại lắc lắc đầu, "Ngủ cả ngày rồi, ngồi một lát cũng tốt."

Nàng nói xong thì dựa lại vào đầu giường, khuôn mặt tái nhợt, nhìn vô cùng tiều tụy. Dù thân thể không khỏe, nhưng khi nhìn thấy Lương Y Đồng tới thì nàng lại vô cùng vui vẻ, cười đến mức không mở nổi mắt, "Muội muội tới không khéo rồi, nếu sớm hơn hai ngày thì ta còn có thể cùng muội đi dạo, hiện giờ chỉ có thể ngồi đây với ta thôi."

Lương Y Đồng cười nói: "Ngồi nói chuyện cũng tốt mà, tỷ cứ dưỡng bệnh đi, chờ đến khi khỏi bệnh thì chúng ta đi chùa cầu phúc, trước đó không phải là tỷ muốn đi sao?"

Trịnh Hiểu Nhã cười nói: "Đúng là muốn đi, nhưng bệnh này của ta cũng không biết khi nào mới hết."

Trịnh Hiểu Nhã được chiều chuộng từ nhỏ, chưa từng phải chịu khổ, mỗi lần bị bệnh đều có người chăm sóc dỗ dành, không thích uống thuốc, hiện giờ lại càng lười uống.

Lương Y Đồng nói: "Tỷ cứ tĩnh dưỡng đi, chắc chắn là sẽ khỏi rất nhanh."

Trịnh Hiểu Nhã cười: "Được, ta sẽ nỗ lực, nhưng có thể đi được hay không còn phải làm phiền muội muội giúp ta hỏi Vương gia một câu, xem hắn có cho phép không."

Lương Y Đồng tất nhiên là hiểu rõ, nữ nhân hậu viện xuất phủ sẽ có nhiều cái bất tiện. Trong phủ mà có nữ chủ nhân thì trực tiếp xin phép người ta là được, nhưng lúc này, Dự Vương còn chưa thành thân, muốn xuất phủ thì nhất định phải có cái gật đầu của hắn.

Phụ thân Trịnh Hiểu Nhã tuy phạm tội tham ô, dẫn đến kết quả bị chém đầu, nhưng theo lý thuyết thì cũng không liên lụy đến hài tử, vậy mà Thái hậu lại trực tiếp coi nàng như một thứ đồ chơi mà tùy tay thưởng cho Dự Vương.

Lương Y Đồng hiểu rõ, với tính tình kiêu ngạo của nàng, nhất định là sẽ không thèm tranh sủng. Thấy Trịnh Hiểu Nhã hiện giờ bị nhốt trong Vân uyển nho nhỏ, Lương Y Đồng lại có chút thương xót.

Lương Y Đồng nhớ khi Trịnh Hiểu Nhã còn là tiểu thư khuê các, cũng là một tài nữ nổi danh. Lại nói, nàng tướng mạo xinh đẹp, cũng rất thông minh, còn không có tâm tư hại người, Lương Y Đồng rất thích nàng.

Theo nàng thấy, với phẩm hạnh của Trịnh Hiểu Nhã, nếu trong nhà không xảy ra chuyện, cho dù làm chính phi của Dự Vương cũng đủ tư cách. Đáng tiếc, tạo hóa thật trêu người.

Đang nói chuyện, Thanh Hà đã mang thuốc ra.

Nàng nói với Lương Y Đồng: "Cô nương nhà nô tỳ không thích uống thuốc, Lương cô nương giúp khuyên nhủ một chút được không."

Trịnh Hiểu Nhã nhìn chén thuốc thì biểu tình uể oải, nhưng thấy Lương Y Đồng thật sự muốn dỗ mình uống thì lập tức nhận lấy, có chút trẻ con mà lẩm bẩm: "Thôi thôi, ta uống là được, há có thể làm phiền muội muội, ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi."

Nàng nói xong liền bóp mũi uống một ngụm, biểu tình cực kỳ bài xích, có thể thấy là thật sự rất khó uống, còn dư lại một ít cũng uống không nổi nữa.

Lương Y Đồng thấy thế thì duỗi tay cầm chén thuốc, "Còn một ít, không uống được nữa thì thôi."

Trịnh Hiểu Nhã nhíu nhíu mày, oán giận nhìn Thanh Hà: "Đắng muốn chết, có mứt không?"

Thanh Hà lắc lắc đầu, thần sắc ảm đạm.

Trịnh Hiểu Nhã lại không thèm để ý mà cười cười, "Thôi, rót cho ta cốc nước."

Lương Y Đồng đứng ở một bên, tất nhiên đã nhìn ra sự khổ sở của Thanh Hà, nàng cúi thấp đầu rót nước, đưa cho Trịnh Hiểu Nhã uống, trong miệng Trịnh Hiểu Nhã tất nhiên vẫn cảm thấy đắng.

Lương Y Đồng lại có chút không đành lòng.

Trịnh Hiểu Nhã muốn ăn mứt thôi cũng không có. Nghĩ đến hiện giờ tỷ tỷ không danh không phận đi theo Dự Vương, lại không có bạc hàng tháng, Lương Y Đồng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy đáng thương, tâm tình cũng có chút trầm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play