Bốn ngày sau, Chu Sưởng lại bay từ Quảng Châu về Bắc Kinh.
Chuyến công tác này mất tổng cộng năm ngày, đã có thể coi là khá dài.
Sau khi hạ cánh, Chu Sưởng tới trụ sở Thanh Huy trước, nghe chục người báo cáo, ký thêm hàng chục văn bản, lại duyệt hàng chục công việc, khi về đến nhà thì đã rất muộn.
Nhưng tâm trạng hắn vẫn rất vui vẻ.
Cảm giác mong chờ này chưa từng có được trong suốt ba mươi năm qua.
Kinh Hồng vẫn đang họp qua video call, đã vậy còn không đóng cửa phòng, để lộ ra một khe hở nhỏ.
Chu Sưởng lập tức nghĩ đến việc lùi về, nhưng có vẻ cuộc họp không quan trọng lắm, Kinh Hồng phát hiện ra Chu Sưởng thì khẽ liếc qua, sau đó anh giơ tay trái hướng ngón trỏ xuống dưới, đầu ngón tay chỉ vào sàn nhà ngay phía dưới, ý là “Đứng yên đó đừng động đậy”.
Thế là Chu Sưởng im lặng chờ.
Kinh Hồng mặc sơ mi trắng và đeo tai nghe bluetooth, một tay đặt trên bàn hơi rướn về phía trước. Có vẻ như bên kia nói nhảm khá nhiều nên lúc này Kinh Hồng đã tỏ ra hơi mất kiên nhẫn, ngón tay cái của anh gõ lên bàn vài lần, cuối cùng mới cắt lời đối phương, “Nói vào điểm chính đi.”
Có vẻ như bên kia bị dọa sợ hết hồn nên im thin thít mất một lúc, mãi sau mới bật được ra một câu, “Ầy, điểm chính là…”
Chu Sưởng cười cười.
Cục cưng này vẫn hung dữ và xinh đẹp như thế.
Quả nhiên cuộc gọi video này không liên quan đến công việc mà là về bảo hiểm cho Kinh Hồng khi ra nước ngoài.
Sau vài phút, cuối cùng Kinh Hồng cũng nói chuyện xong. Anh đứng dậy ra khỏi phòng, lúc ra hành lang thấy Chu Sưởng thì vẫn bình tĩnh như ngày thường, “Về rồi à? Thế nào, thuận lợi cả chứ?”
“Về rồi. Mọi thứ đều thuận lợi, không trả lời chi tiết được.” Chu Sưởng thấy Kinh Hồng đi tới thì vươn tay tháo tai nghe bluetooth của Kinh Hồng xuống, hắn nhoẻn cười, “Mà giám đốc Kinh của tôi quên tháo tai nghe rồi này.”
Kinh Hồng biết hàm ý trong câu nói này thật ra là “cậu sốt ruột chạy ra thế cơ à”, nhưng anh cũng không khó chịu. Anh giơ tay lên cầm lại chiếc tai nghe trên tay Chu Sưởng, khi làm việc này không tránh được việc chạm vào người kia. Rồi sau đó, vì hôm nay Chu Sưởng mặc quần Tây có hai túi phía sau, Kinh Hồng hạ tay xuống và nhẹ nhàng nhét cái tai nghe đó vào túi sau quần của Chu Sưởng. Đến khi tay không còn vướng bận, anh mới ôm lấy cổ Chu Sưởng bằng một tay, tay kia giữ gáy Chu Sưởng rồi hôn hắn.
Tất nhiên Chu Sưởng cũng nhanh chóng mất kiềm chế. Hắn ôm eo Kinh Hồng, nụ hôn bắt đầu với sự dịu dàng, triền miên và nồng nàn, sau đó dần trở nên cuồng nhiệt hơn.
Nhiệt độ xung quanh dần tăng lên.
Kết thúc nụ hôn, Chu Sưởng nói, “Cậu qua đây chút đi.”
Kinh Hồng, “…?”
Chu Sưởng dẫn Kinh Hồng lên phòng ngủ chính ở bên còn lại của tầng hai, hắn lấy mấy hộp đựng trông rất tinh tế trên tủ ra và nói, “Sáng nay tôi đã nhờ trợ lý Tần đi mua. Là của mấy cửa hàng bán món tráng miệng nổi tiếng trên mạng, nghe nói là tráng miệng cách tân.”
Kinh Hồng thật sự bật cười vì món quà này, anh nhận lấy, để qua một bên và nói, “Tôi thích đồ ngọt thật nhưng không đến mức đó đâu. Cảm giác cứ như trẻ con ấy. Với lại một năm tôi cũng đi Quảng Châu mấy lần mà.”
“Thì sao đâu.” Chu Sưởng không để bụng, “Ăn đi. Cậu có đi thì cũng chẳng mua đâu mà.”
Kinh Hồng nhìn những món tráng miệng tinh tế trong hộp, anh hỏi, “Cậu xách thẳng về à?”
“Cũng không có gì.” Chu Sưởng quả thật cảm thấy chẳng có vấn đề gì hết, hắn vừa cởi cà vạt trên cổ vừa nói, “Máy bay riêng về đến Bắc Kinh, trợ lý Tần luôn nhắc tôi phải cho vào tủ lạnh lúc đến công ty. Tôi chỉ mang về thôi, chẳng mất bao nhiêu bước.”
“Được rồi. Cảm ơn nhiều.” Kinh Hồng nhìn những chiếc hộp kia, “Nhưng mà tối nay thì thôi nhé? Sáng mai tôi ăn. Giờ tôi no lắm, có ăn cũng không cảm nhận được gì.”
Chu Sưởng làm động tác “tùy ý cậu”.
Chu Sưởng lại hỏi Kinh Hồng, “Ăn tối rồi à?”
“Ừ.” Kinh Hồng đáp, “Ăn ở căn-tin của Oceanwide. Cậu thì sao?”
Chu Sưởng đáp, “Căn-tin của Thanh Huy.”
“Mà nhắc đến chuyện này mới nhớ,” Kinh Hồng giương mắt lên liếc Chu Sưởng đầy giễu cợt, “Nghe nói giám đốc Chu đã dời thời gian ăn tối lại? Bữa ăn bắt đầu muộn hơn bốn mươi lăm phút? Lúc trước là sáu rưỡi, giờ đã thành bảy giờ mười lăm, nhân viên Thanh Huy muốn ăn cơm thì phải làm việc đến tận bảy giờ mười lăm? Cơm nước xong thì cũng tám giờ rồi, mà sau chín giờ thì mới gọi được xe, thế là lại làm việc đến chín giờ tối? Giám đốc Chu vừa khuyến khích các nhân viên của mình không nên 996, lại vừa tìm cách dụ họ 996 mỗi ngày à?”
*996 là văn hoá làm việc mười hai giờ mỗi ngày, từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, sáu ngày một tuần.
Chu Sưởng nhếch môi cười, “Có ai ép bọn họ đâu. Chẳng qua nếu bọn họ tình nguyện làm đến chín giờ tối hàng ngày vì phúc lợi thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
Kinh Hồng lắc đầu, anh tặc lưỡi một tiếng, “Tư bản lòng dạ độc ác.”
Tuy nhiên dù nói vậy, Kinh Hồng cũng biết Chu Sưởng đã đưa ra nhiều chính sách mới để thay đổi “996”. Nhiều khi “996” không phải vì nhóm có quá nhiều việc mà là do hiệu quả quản lý thấp, ví dụ như các bộ phận khác liên tục tham gia vào dự án, ai cũng có ý kiến mới, lần nào cũng thay đổi phương hướng mới. Hoặc ví dụ như rõ ràng hai kế hoạch không khác nhau nhiều nhưng leader lại nhất quyết bắt cấp dưới phải làm cả hai, khá là…
“Còn không đẹp nữa cơ.” Chu Sưởng đi tới một bên và ngồi xuống trước vali hành lý, bàn tay phải khớp xương rõ ràng mở khóa vali, hắn nói, “Cũng may hôm ấy cậu đã nhận lời tôi. Lúc trước tôi còn nghĩ nếu Kinh Hồng bắt mình moi tim ra thì nên làm gì bây giờ. Cũng may là không cần moi, nếu không thì sẽ chỉ có một cục đen rơi ra thôi.”
Kinh Hồng nghe mấy lời nhảm nhí, anh dựa vào bên cạnh tủ, nhìn hắn bằng ánh mắt thả lỏng, đường cong ở eo và hông rất đẹp.
Nhiều ngày không gặp, Kinh Hồng im lặng nhìn một lát, cuối cùng mới ngồi thẳng dậy rời khỏi ngăn tủ, anh định cầm món tráng miệng xuống tầng, “Tôi để vào tủ lạnh đã.”
Anh nói xong lại giơ nguyên bọc to lên và nhìn, “Bao nhiêu tiệm tổng cộng vậy?”
“Bốn tiệm.” Chu Sưởng không buồn ngẩng đầu trả lời, “Tôi toàn mua những tiệm được đánh giá tốt nhất trên mạng thôi.”
“Trợ lý Tần khổ quá.” Kinh Hồng nói, “Sáng ra đã phải chạy tới bốn cửa hàng.”
“Tôi thì sao?” Chu Sưởng nghe Kinh Hồng nói vậy thì ngồi xổm dưới đất, bắt đầu sửa soạn lại hành lý cá nhân, “Đêm qua về khách sạn đã ba giờ sáng, hôm nay còn phải dậy sớm nữa. Tôi không ngủ mà còn ôm máy tính tìm các cửa tiệm đồ ngọt và phong cách làm đồ ngọt ở Quảng Châu đấy.”
“…” Kinh Hồng nhìn hắn thật lâu, một lúc sau anh lại nói “Cảm ơn nhiều” lần nữa, sau đó dừng lại một lát mới bổ sung thêm, “Tôi thích lắm.”
Chu Sưởng giương mắt lên nhìn Kinh Hồng, ánh mắt hai người quyến luyến nhau mấy giây, sau đó Kinh Hồng mới cầm đồ đi ra cửa.
Tủ lạnh trong nhà Chu Sưởng là dạng âm tường rất lớn, cái trong nhà Kinh Hồng cũng tương tự.
Đến khi Kinh Hồng quay lại phòng ngủ thì vali dưới sàn của Chu Sưởng đã gần như trống không.
Thấy Kinh Hồng trở lại, Chu Sưởng tiếp tục dọn dẹp những món đồ cuối cùng, sau đó mới lấy một thứ trong vali ra đưa cho Kinh Hồng, hắn nói, “Phải rồi, còn cái này nữa.”
“…?” Kinh Hồng nhìn cái ống nhỏ kia thì mày nhíu lại, anh cầm lấy trong sự khó hiểu rồi mới nhận ra đó là son kem.
Anh hỏi, “Đây là…”
Chu Sưởng cười nói, “Trưa nay ra sân bay tôi có đi ngang qua một cửa hàng miễn thuế, tình cờ nhìn thấy thỏi son này, tại kệ son quay ra ngoài cửa.”
Sân bay Bạch Vân khác với sân bay thủ đô ở chỗ không có sân bay dành riêng cho thương gia, tất cả mọi người đều phải đi qua cùng một nhà ga.
Kinh Hồng nghe Chu Sưởng nói vậy thì lại không nhịn được quan sát thỏi son kem trong tay mình, anh do dự hỏi, “Cái này…”
Chu Sưởng nói, “Là thỏi mà cậu đã đánh hôm Hội nghị Nhà phát triển AI của Oceanwide năm ngoái.”
Kinh Hồng hỏi, “Tôi đánh lúc nào?”
“Tôi nói sai.” Chu Sưởng giải thích rất nhanh, “Là thỏi mà cậu bị quẹt lên, sau đó dùng đầu cà vạt của tôi lau đi.”
Kinh Hồng tùy ý nghịch thỏi son kem, anh vặn mở xem màu rồi đóng lại, “Cậu còn biết cả mã màu son nữa à?” Chắc chắn Chu Sưởng đã nhìn thấy thỏi son kem của Kinh Ngữ hôm đó, hẳn là nhớ được vỏ ngoài, nhưng màu son thì sao?
“Là chỗ này này.” Chu Sưởng nói, “Trên đầu ống son có đánh số.”
Có thứ gì đó đã lặng lẽ nảy mầm vào ngày hôm ấy.
Kinh Hồng nhìn thỏi son kem này rồi khẽ cười giễu một tiếng.
Chu Sưởng đi tới cầm lấy thỏi son kem trong tay Kinh Hồng, hắn mở ra một chút rồi lại chuyển về tay anh, giọng hắn khàn khàn, “Cậu có thể bôi cái này lên rồi ngậm cho tôi không?”
Kinh Hồng nhướng mi.
Một lát sau, anh khẽ cười đáp, “Được rồi. Tới đây. Đánh giống hôm đó à?”
Chu Sưởng nhướng mày, không ngờ Kinh Hồng lại đồng ý dứt khoát như vậy, hắn gật đầu, “Ừ.”
Thế là Kinh Hồng vào phòng tắm, tắm rửa xong cũng không mặc áo choàng tắm mà mặc lại áo sơ mi, quần Tây và cà vạt, anh chỉ thay đúng quầ.n lót, phong cách tương tự với ngày hôm đó.
Sau đó anh nhìn vào gương rồi quẹt một đường theo trí nhớ.
Kinh Hồng quay về phòng ngủ thì thấy Chu Sưởng đã thay áo choàng tắm. Đây chính là cái hay của biệt thự, hai người không cần phải chen chúc nhau trong một phòng tắm.
Kinh Hồng đi tới trước mặt Chu Sưởng, anh hơi ngẩng đầu và thè lưỡi ra một chút.
Chu Sưởng biết Kinh Hồng không muốn làm len son, hắn cũng đưa lưỡi ra ve v.ãn đầu lưỡi của Kinh Hồng, sau đó nhẹ nhàng quấn quanh mấy vòng đầy triền miên.
Sau đó Kinh Hồng ngồi xuống.
Anh vạch quầ.n lót của Chu Sưởng ra, nhìn thấy thứ khổng lồ mà mình năm ngày không gặp đã cứng ngắc, một sợi chỉ bạc rất dài được kéo ra giữa qu.ần lót và dươ.ng vật.
Kinh Hồng cũng không vùi đầu xuống ngay.
Anh nhìn cái thứ đang kích động kia, nó to lớn, cứng rắn và vằn vện gân xanh.
Chu Sưởng có thể thấy được dươ.ng vật lớn của mình phản chiếu trong đáy mắt Kinh Hồng.
Hắn dùng tay phải nâng dươ.ng vật của mình lên, ấn vào bụng dưới rồi lại mạnh mẽ buông tay cho bật ra, dươn.g vật của hắn nảy lên nảy xuống mấy lần, cũng đung đưa qua lại trước mắt và trước môi Kinh Hồng.
Đến khi sắp dừng lại thì cuối cùng Kinh Hồng cũng vươn tay ra cầm lấy thứ nóng rực kia, để nó bất động hoàn toàn.
Sau đó Kinh Hồng mới hé đôi môi tô son của mình ra.
Trước đây anh cũng đã từng làm việc này, nhưng hiện tại Kinh Hồng không ngậm vào luôn cũng không liếm ngay lập tức, thay vào đó anh nắm lấy thứ kia, dịu dàng hôn lên những đường gân vằn vện đang căng lên.
Chu Sưởng ngửa cổ, hai mắt nhắm nghiền.
Hôn được một lát, Kinh Hồng mới cố gắng ngậm vào.
Gần nửa tiếng sau, khi mà hai bên má của Kinh Hồng đã ê ẩm tê rần thì Chu Sưởng mới bắn một đợt tinh lên môi Kinh Hồng.
Kinh Hồng ngước mắt lên.
Tay Chu Sưởng nâng cằm anh lên và vuố/t ve mặt anh. Lòng bàn tay Chu Sưởng rất lớn, khi ôm lấy hai má Kinh Hồng thì cũng phủ kín hơn nửa gương mặt của anh, thậm chí còn chạm được tới sau tai.
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng từ trên xuống, hắn giữ mặt Kinh Hồng bằng một tay, dùng ngón cái quẹt thứ trên môi Kinh Hồng dọc theo đường môi anh, đầu tiên là môi trên, sau đó mới là môi dưới.
Tin.h dịch hòa với son kem màu đỏ được tán đều trên môi dưới của Kinh Hồng, từ khe giữa cho đến khóe môi, từ đậm đến nhạt dần. Son kem đã lem đi một chút, màu đỏ phai đi lại được phủ thêm một lớp màu trắng đục, tạo ra cảm giác nhớp nháp hơn.
Kinh Hồng đứng dậy nói với Chu Sưởng, “Đến lượt tôi. Cậu không cần bôi son, nhưng tôi muốn bắn lên lông mi và mí mắt cậu, tôi muốn làm vậy hai tuần rồi.”
Chu Sưởng cười cười nhìn Kinh Hồng, vừa nắm lấy vạt áo choàng tắm bằng một tay vừa ngồi dựa xuống, hắn chỉnh lại áo choàng tắm, phía dưới áo choàng mờ mờ ảo ảo, đây chính là dáng vẻ khi Kinh Hồng lần đầu mơ thấy Chu Sưởng.
Cuối cùng Kinh Hồng rút dư.ơng vật của mình ra, Chu Sưởng nhắm mắt lại, Kinh Hồng cầm dư.ơng vật bắn từng dòng chất lỏng màu trắng vào đôi mắt trước giờ luôn lạnh lùng sắc bén của Chu Sưởng.
Và khi Chu Sưởng mở mắt ra lần nữa thì quanh đôi mắt lạnh lùng sắc bén ấy đã phủ tràn tin.h dịch màu trắng.
***
Sau đó Kinh Hồng dùng khăn bông lau miệng, Chu Sưởng thì đi rửa mặt.
Lúc quay lại, Chu Sưởng kéo Kinh Hồng tới đối diện một chiếc ghế thư giãn nghệ thuật, hắn ngồi xuống nhìn Kinh Hồng, Kinh Hồng bắt đầu chậm rãi cởi chiếc sơ mi trắng của mình ra.
Đây là khu vực nghỉ ngơi trên tầng hai, ghế nghỉ ngơi là là tác phẩm nghệ thuật được thiết kế bởi một nghệ sĩ nào đó, ghế có tạo hình độc đáo, vừa tao nhã vừa sang trọng, bình thường sẽ quay lưng về gốc cây giữa giếng trời, vô cùng phù hợp với khí chất của Chu Sưởng.
Ánh mắt Kinh Hồng mang theo sự dụ dỗ, Chu Sưởng thì nhìn động tác của Kinh Hồng không chớp mắt.
Kinh Hồng cởi áo sơ mi ném xuống đất. Sau đó Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, đột nhiên vươn chân trần túm lấy chiếc áo và đá vào trong ngực Chu Sưởng.
Chu Sưởng ôm chiếc áo kia, vừa nhìn thẳng vào thân trên trắng nõn nhưng vẫn có cơ bắp rắn rỏi của Kinh Hồng, vừa đưa chiếc sơ mi kia lên mũi hít hà.
Sau đó Kinh Hồng bắt đầu cởi t.hắt lưng của mình.
Khi quần rơi xuống đất, Kinh Hồng lại vươn chân túm quần đá luôn lên ngực Chu Sưởng.
Chu Sưởng lại nhìn chằm chằm Kinh Hồng, hắn đưa tay cầm lấy một ống quần rồi lại đưa lên mũi, hít hà mùi vải dệt của comple.
Sau đó là món đồ cuối cùng, cũng làm y như trước.
Lần này Chu Sưởng hít rất sâu trong thời gian dài hơn hẳn.
Cuối cùng Chu Sưởng không chịu nổi nữa, hắn ném hết mấy thứ đồ trước ngực xuống đất rồi cởi luôn áo choàng tắm của mình ra, hắn bước lên vài bước, ôm Kinh Hồng vào trong ngực rồi bắt đầu xo.a nắn và dồn sức hôn môi.
Sau đó bọn họ cũng không về phòng ngủ chính mà mất kiểm soát ngay trên thảm trải sàn ở sảnh nghỉ. Bên cạnh chính là giếng trời, giữa giếng trời chính là gốc cây kia.
Khi cắ.m vào hoàn toàn, cả hai cùng thở ra một tiếng, hoàn toàn thuận theo bản năng.
Lần thứ nhất Kinh Hồng nằm úp sấp, Chu Sưởng xoa ngực anh từ phía sau rồi cắm vật cứ.ng rắn của mình vào. Giữa chừng có vài lần Kinh Hồng không chịu được mà khuỵu người xuống thì lại bị Chu Sưởng xốc eo lên. Chu Sưởng nâng thắt lưng anh rất cao, đủ để nhìn thấy hai hõm thắt lưng sâu hoắm của Kinh Hồng.
Tinh ho/àn đập vào liên tục nghe vừa vang vừa nặng.
Lần thứ hai là Kinh Hồng nằm.
Chu Sưởng nhấp thật lực, Kinh Hồng nghển cổ lên nhìn trần nhà và nói, “Ưm… Không được nữa rồi, thật sự không được nữa…”
Chu Sưởng hôn anh và nói, “Sao cứ lên giường là yếu ớt vậy?”
Kinh Hồng nói, “Không mà…”
“Lại còn không?” Chu Sưởng đẩy mông Kinh Hồng lên và dập mạnh xuống, chẳng lâu sau Kinh Hồng chỉ còn có thể phát ra những tiếng rê.n rỉ từ mũi.
Sau khi lần thứ hai kết thúc, Chu Sưởng đi tắm trước.
Trước khi đi tắm, hắn bỗng nhìn Kinh Hồng và nói, “Này cưng, nhớ bịt chặt lại đừng để chảy ra. Tôi vừa nhớ ra tấm thảm này tốt và đắt lắm, với lại không có đồ để thay đâu.”
Kinh Hồng cảm thấy không hiểu ra làm sao, “…?”
“Thảm này tốt lắm nhưng không được để dính nước, dính tí nước thôi là vứt đi. Nên cậu nhịn chút, đừng đứng lên vội, tôi đi lấy mấy tờ giấy ăn rồi quay về ngay.”
“…”
Chu Sưởng đã rời đi, tuy Kinh Hồng cực kỳ nghi ngờ nhưng vẫn cố chịu đựng.
Vậy nên khi Chu Sưởng quay lại thì cảnh tượng đập vào mắt hắn là Kinh Hồng trắng nõn nằm trên tấm thảm nhung. Anh co chân lên, hai tay vòng ra che đi lỗ sau của mình, ngón tay vừa thon dài mảnh khảnh. Vì khó có thể chịu đựng nên anh ngửa cổ lên, ngón chân trắng trẻo vô thức quắp lại trên thảm trải sàn. Sợi lông trên thảm cọ xát làn da toàn thân anh từ trên xuống dưới, đường nét ở lưng và mông ẩn hiện trên mặt thảm.
Anh muốn bịt lại nhưng tinh d.ịch quá nhiều, liên tục tràn ra từ đầu ngón tay, làm ướt toàn bộ kẽ tay của Kinh Hồng.
Đầu Chu Sưởng nổ tung, hắn đi tới cạnh thảm, cầm hai chân của Kinh Hồng rồi dồn lực banh ra, sau đó kéo giật anh lại. Kinh Hồng hoàn toàn không ngờ được, thứ trong cửa mình lập tức chảy òng ọc ra ngoài, phun ra mấy đợt làm ướt thảm.
Kinh Hồng hơi nâng người dậy hỏi Chu Sưởng, “Chẳng phải cậu nói…?”
Anh nhận ra mình lại bị lừa.
Chu Sưởng nắm chân Kinh Hồng vừa bóp vừa hôn, hắn nói, “Sao cậu đáng yêu thế nhỉ…”
Kinh Hồng lặng đi một chút nhưng cũng không tức giận, anh lập tức tập trung hôn Chu Sưởng.
Lần này dường như Chu Sưởng còn điên cuồng và hưng phấn hơn.
Đoạn sau có chi tiết pissing như đã cảnh báo, nếu đọc được thì hẵng ấn vào nhé.
Một lúc lâu sau, thế giới thực mới dần dần hiện ra.
Dường như Chu Sưởng vẫn còn muốn, Kinh Hồng lại đẩy hắn ra và nói, “Đủ rồi.”
Thậm chí anh còn cảm thấy nhục nhã.
Sao lại thế này…
“Đủ là đủ thế nào? Mới ba lần mà.” Chu Sưởng cười sau lưng anh, “Tôi vẫn nứ.ng lắm.”
Nhưng lần này Kinh Hồng chỉ lạnh lùng nhìn hắn và nói, “Cậu có thể đi họp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT