Buổi sáng sau khi tỉnh dậy Sầm Úy chăm chú nhìn căn nhà một lượt, mặc dù ở đây không có hơi người nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác rất quy cách, ngăn nắp.
Giống như con người Sở Lại vậy cũng cố chấp bó buộc mình trong quá khứ. Lúc Sầm Úy ôm Sở Lại rồi hôn cậu thì khát vọng của đối phương với cái ôm vẫn rất lớn.
Sầm Úy cũng nhìn thấy mấy đồ vật mà người thợ mộc hay dùng ở trong phòng chứa đồ, kết hợp với những thông tin mà bà cụ hàng xóm nói thì đây hẳn là công cụ làm việc của bố Sở Lại.
Sở Lại ăn cơm xong vẫn cảm thấy hơi mệt, đã quá lâu cậu không trải qua chuyện này hoặc có thể trong chuyện này Sầm Úy thực sự quá dịu dàng, quá giỏi nên cho dù ngủ một giấc đã phục hồi phần nào tinh lực của cậu nhưng phản ứng của Sở Lại vẫn rất chậm chạp, hiện tại thấy Sầm Úy đi ra ngoài thì cậu lại ngơ ngác hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Sầm Úy: “Anh đi vứt rác”.
Sở Lại ồ một tiếng rồi Sầm Úy lại thăm dò hỏi một câu: “Anh có thể mở hộp dụng cụ ở phòng chứa đồ không?”
Anh hỏi cũng không quá dè dặt, lúc này anh lại nói thêm: “Mấy cái đó chắc là đồ của bố em nhỉ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play