Lúc Sở Lại và Sầm Úy về thì đã gần 11 giờ, ông bà nội đã ngủ hết rồi nên hai người họ phải rón rén đi vào, lên đến tầng hai thì họ phát hiện Tuyên Dung Thanh và Ngu Nhuế Mỹ vẫn đang nói chuyện với nhau.
Thấy hai người họ đang lén lén lút lút, Tuyên Dung Thanh cười hỏi: “Mẹ còn tưởng hai đứa không về luôn cơ chứ?”
Ngay cả đi lên lầu mà Sầm Úy vẫn phải nắm tay Sở Lại.
Cổ tay bên tay của Sở Lại còn treo một túi đồ ăn vặt, Sầm Úy còn mua một quả bóng bay nữa, trông hai người có vẻ…chơi rất vui.
Ngu Nhuế Mỹ không nói gì, bà nhìn Sở Lại một cái vừa hay nhìn thấy Sầm Úy buộc quả bóng bay vào cổ tay Sở Lại, Tuyên Dung Thanh thấy vậy thì mỉm cười: “Các con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn chơi đùa trẻ con vậy”.
Bà nói xong thì lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Trước kia Sầm Úy chẳng liên quan gì đến “chơi đùa trẻ con” cả, lúc còn đi học ở trong nước thì anh chính là một học sinh ngoan trong mắt của người khác, anh nghiêm túc quá mức nên trông rất u ám, mặt anh lúc nào cũng hằm hằm khiến người khác không dám lại gần.
Sở Lại giải thích: “Hôm nay ở bên ngoài rất nhộn nhịp nên…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT