Ngày hôm sau, lúc Sầm Uý tỉnh thì Sở Lại đã dậy và đang ngồi ở bên mép giường mặc quần.
Rèm cửa kéo không kín lắm nên ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào phòng khiến Sầm Uý phải híp mắt nhìn chàng trai đang kéo quần lên.
Hôm qua chuyển nhà, quần áo của Sở Lại đều nhét hết vào tủ của Sầm Uý, không ngoài dự đoán quần lót của cậu toàn bộ đều là một màu, thậm chí còn quá mức đơn giản so với những chiếc tất màu mè của cậu. Lúc cậu xếp quần lót vào tủ thì Sầm Úy vừa hay đi qua, có lẽ do ngăn kéo tủ quần áo của Sầm Úy to nên Sở Lại suy nghĩ làm thế nào để phân chia.
Lúc này cho dù nhìn thấy thì cũng phải giả vờ như không thấy, ít nhất Sầm Úy định làm như vậy nhưng không ngờ Sở Lại lại hỏi một câu: “Có thể để cho tôi một ngăn trống khác không?”
Sầm Úy liếc nhìn đống quần áo bó sát người giống như bán sỉ của cậu: “Vẫn còn trống, có nhất thiết phải như vậy không? Quần áo của em không phải đều là cùng một màu sao?”
Anh nhớ ra Sở Lại thích màu sáng, nghĩ bụng đồ mặc bên trong mà cũng chọn màu à?
Sở Lại giống như biết anh đang nghĩ cái gì, cậu nói: “Tôi không có thói quen mua đồ màu lòe loẹt mặc bên trong”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play