“Giống như tính cách của hai người các cậu vậy, một người dịu dàng tốt tính, còn người kia lại nhiệt tình như lửa.” Chu Ký khẽ cười nói.
“Tôi không được xếp vào kiểu người tốt tính đâu.” Ngô Cương vội vàng nói.
Đừng gấp. Tuy tính cách của anh cũng chẳng dịu dàng chút nào, nhưng nếu đem ra so sánh với tính tình nóng nảy bộc trực thẳng thắn của Đổng Tiêu, thì anh đã dịu dàng lắm rồi.
"Tôi biết mà, lần hai người chơi bóng chung với nhau đó, tôi còn nhìn thấy cậu phát cáu, mắng Đổng Tiêu té tát luôn kìa. Nhưng đến cái lần mấy nam sinh lớp mười với lớp mười một xích mích với nhau chỉ vì một chuyện cỏn con, cậu lại là người chạy tới giúp họ giảng hoà. Thế sau đó thì sao?" Chu Ký mỉm cười.
Thế mà cô còn bảo con người anh rất dịu dàng. Xem ra, đã đến lúc để cô được trải nghiệm khía cạnh dữ dằn của anh rồi.
"Lần chơi bóng đó tôi bị ngã mà, thậm chí còn bị cậu trông thấy nữa nên tôi thấy rất xấu hổ. Cảm xúc bùng nổ khiến tôi thấy khó chịu nên mới không nhịn được mà mắng cậu ta." Ngô Cương giải thích trước.
Cô có biết lý do thật sự không nhỉ? Không phải do anh chơi bóng kém, mà do đúng lúc đó mỹ nữ lại đi ngang qua nên mới bị phân tâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play