Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng đôi mắt anh thực sự đỏ. Bởi vì lời nói ban nãy của Chu Ký và là vì nhìn thấy đôi mắt của Chu Ký đỏ lên.
Nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Cương làm Chu Ký có chút ngoài ý muốn, xem ra việc này ảnh hưởng rất lớn đến anh, cô biết Ngô Cương rất cố chấp nhưng cũng rất yếu ớt vì thế vội vàng cười nói: "Không thể nào? Chẳng lẽ tôi lại thích ngồi chung lớp học với một anh chàng thích khóc sao?"
Nếu cô muốn an ủi tâm trí mong manh của chàng trai đẹp trai của mình thì nên nói: Chẳng lẽ tôi lại muốn ở với một anh chàng đẹp trai thích khóc cả đời.
Quên đi, vấn đề này quá sâu xa, không nói nữa.
"Đổng Tiêu từng nói tôi diễn giỏi." Ngô Cương cũng muốn làm bầu không khí thoải mái hơn, lập tức cười.
"Thầy Hoàng từng nói cậu có thể đăng ký vào nghệ thuật đấy." Chu Ký nhớ tới lời thầy Hoàng nói vào trước Nguyên Đán, lập tức nói.
"Vậy cậu thi đại học Phúc Đán đi, tôi sẽ thi đại học sân khấu hoặc là chúng ta đi đại học sân khấu chung với nhau." Ngô Cương nghĩ một chút, anh cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT