Sau khi vào đêm.

Mới đầu Nguyễn Ninh nghĩ buối tối sẽ có người lại đây tìm nam chủ đánh nhau, lại thấm thỏm hưng phấn, nằm trên giường thế nào không không ngủ được, vẫn luôn nằm ở trên giường chơi di động, một lát lại sẽ ra ngoài phòng khách tới lui một chút, lại hướng dưới lầu nhìn xem vài lần, nhìn xem đám người kia có tới không.

Chính là vài giờ đồng hồ trôi qua, sắp tới 12 giờ đêm, ở ngoài hiên một tiếng bước chân dều không nghe thấy.

Cho nên dị năng giả đệ đệ của tráng hán kia sẽ không tới đi.........

Ở mạt thế mấy ngày này, không có hoạt động giải trí, Nguyễn Ninh đã sớm hình thành thói quen đi ngủ sớm, cuối cùng là chịu không nổi, liền dựa đầu vào đầu giường ngủ thiếp đi.

Nàng nghĩ, đánh nhau động tĩnh lớn như vậy, đến lúc đó khẳng định nàng có thể kịp thời tỉnh lại để xem.

Một đêm không mộng, chờ thời điểm Nguyễn Ninh lại lần nữa tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đều đã sáng.

".........."

Nguyễn Ninh bởi vì lo lắng nửa đêm có người tìm tới cửa, cho nên áo khoác cũng chưa cởi, cứ như vậy dựa vào đầu giường mà ngủ. Sau khi tỉnh lại, phát hiện cả người đều an an ổn ổn mà nằm trên giường còn có một cái chăn đắp lên.

Nguyễn Ninh nói thầm:" Chẳng lẽ nửa đêm mình thấy lạnh, nên đem thảm bên cạnh đắp lên sao?" Từ nhỏ buổi tối nàng ngủ không yên, loại chuyện này thật đúng là có thể làm được.

Ở phòng ngủ vệ sinh đơn giản rửa mặt, Nguyễn Ninh thay đổi một bộ quần áo khác, mới mở cửa đi vào phòng khách, bất quá cũng không thấy nhìn thấy nam chủ, ngược lại nghe được động tĩnh ở phòng bếp, nàng nghe tiếng liền đi qua.

Chỉ thấy trên bàn phòng ăn có cháo, còn có mấy đĩa rau rào nhỏ, mấy thứ đồ ăn này ở trước mạt thế không tính là gì, nhưng sau mạt thế lại có thể coi như là một bữa sáng phong phú.

Nguyễn Ninh đêm qua ngủ ngon, tinh thần rất tốt, ngửi được mùi hương đồ ăn tức khắc liền có cảm giác đói bụng, nàng kéo ghế ra, mắt sáng như sao mắt nhìn đồ ăn phía trước:" Thơm quá a."

" Cháo trên bàn mới được lấy ra khỏi nồi còn có điểm nóng, đợi lát nữa mới có thể uống." Cố Diệc Thừa bưng một ly sữa bò mới được hâm nóng từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy bộ dáng nàng nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn không chớp mắt kia, khóe môi gợi lên một ý cười.

" Trước đem ly sữa bò này uống đi." Hắn nói, đem ly sữa bò đưa qua.

" Cảm ơn anh trai." Nàng sờ sờ thân của chiếc ly, rất ấm áp.

Hiện giờ Nguyễn Ninh có vóc dáng thấp không đến một mét sáu, mỗi ngày ở trong một đám người tiểu đội vóc dáng cao làm nàng phá lệ có một áp lực.

Nàng biết thân thể nàng lớn lên xác thật có điểm lùn, bất quá còn chưa đến 17 tuổi, vẫn còn cao thêm vài năm nữa. Cho nên mấy ngày này, sớm muộn gì Nguyễn Ninh đều không quên uống thêm một ly sữa bò, nàng không thích uống sữa bò lạnh, thích uống loại sữa bò ấm áp này, người trong đội ngũ đều biết thói quen này của nàng.

Bất quá ngoài ý muốn của Nguyễn Ninh là buổi sáng hôm nay nam chủ lại chuẩn bị tốt sữa bò cho nàng, nhiệt độ độ ấm vừa vặn.

Chuyện này làm nàng có loại thụ sủng nhược kinh. ( ý là: được sủng nên lo lắng.)

Việc quan trọng của Nguyễn Ninh trước mắt trừ bỏ sống sót, tăng cường thực lực và chuyện vừa rồi là ba chuyện quan trọng. Tuy rằng mỗi ngày gần đây nàng uống cái này cũng đã thực sự chán ngấy, nhưng vẫn dứt khoát lưu loát mà cay mày ba ngụm liền uống xong một ly.

Chờ sau khi uống xong sữa bò, cháo trên bàn cũng đã không còn nóng như vậy, Nguyễn Ninh vẻ mặt thỏa mãn mà uống cháo gạo kê được nếu đặc sệt mềm mại trước mặt, còn không quên thêm vào ít đường trắng.

Việc dừng lại ở căn cứ chính là có điểm này tốt, tiết tấu sinh hoạt lập tức liền được chậm lại, thời điểm buổi sáng còn có thời gian ăn một bữa sáng nóng hôi hổi.

" Đúng rồi, anh trai, thời điểm buổi tối em đã không cẩn thận mà ngủ quên, động gì cũng đều không có nghe được." Nguyễn Ninh trong lòng còn nhớ thương chuyện này, hỏi:" Cho nên đám người kia rốt cuộc đêm qua có tới hay không?" Nàng hẳn là không bỏ lỡ trường hợp đặc sắc gì đi? Không có đi??

Dựa vào tần suất tới phòng khách đảo quanh của Nguyễn Ninh, sau lại đột nhiên không ra, Cố Diệc Thừa đương nhiên biết nàng khi nào ngủ.

Hắn nói:" Người không có tới."

" Nga, như vậy a, không tới liền tốt." Nguyễn Ninh cảm thấy môt tia kỳ quái, dựa theo cốt truyện phát triển, giống như loại sự tình này, vai ác hẳn là cùng ngày liền sẽ tìm tới a, chẳng lẽ dị năng giả kia vội vàng đưa ca ca hắn đi trị liệu tay bị thương đi? Hay là bởi vì vẫn chưa tìm thấy nơi bọn họ ở?

Bất quá không tới cũng tốt, vạn nhất đối phương mang nhiều người đến, nam chủ đánh không lại bị thương làm sao bây giờ? Hiện tại bên người nàng có một Cố Diệc Thừa có thể che chở cho nàng lại có thể làm chỗ dựa dạy nàng đánh nhau, Nguyễn Ninh so với bất cứ ai đều không hy vọng hắn xảy ra chuyện.

Hôm nay Nguyễn Ninh ăn uống rất tốt, cầm chén cháo uống đến không còn một mảnh, một chút cũng không lãng phí, nhìn thấy Cố Diệc Thừa ở đối diện tâm tình không tồi, nàng đơn giản nhảy sang đề tài hôm qua, chuyển sang chuyện nàng quan tâm:"Anh trai, hôm nay chúng ta sẽ làm gì a?" Nói đến đây nàng từ đầu đến giờ vẫn còn chưa biết nam chủ mang nàng tới đây là để làm gì đâu.

Cố Diệc Thừa nói:"Tìm người."

"Chẳng lẽ lần này chúng ta tới đây là vì tìm người nhà của Siêu Tử?" Nếu là tìm người, Nguyễn Ninh cũng chỉ có thể nghĩ tới trên người của người nhà Giang Tử Siêu, nàng khó hiểu nói:"Vậy vì cái gì không cùng mọi người cùng nhau tới đây tìm a?"

Đơn độc khẩn trương hành động như vậy, Nguyễn Ninh còn tưởng rằng nam chủ là có cái đại sự gì muốn làm, không nghĩ tới thế nhưng chỉ là vì tìm người. Chính là chuyện này hoàn toàn không cần phải giấu mọi người nha. Lần này bọn họ tới thành phố B, vốn dĩ tới căn cứ số 3 chính là vì tìm người nhà của Giang Cảnh Siêu.

"Chúng ta không phải tới tìm người nhà của Siêu Tử." Cố Diệc Thừa có manh mối, cũng không giấu chuyện này với Nguyễn Ninh, nói:" Là tới tìm một dị năng giả hệ chữa khỏi."

" Dị năng giả hệ chữa khỏi?"

Chuyện nam chủ sẽ gặp được dị năng giả hệ chữa khỏi, Nguyễn Ninh một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì về sau, trong đội ngũ của nam chủ sẽ có thêm một dị năng giả hệ chữa khỏi, hình như gọi là cái gì Tô Vân Cẩm. Đúng, chính là cái tên này. Tên này nghe thì giống như tên của nữ hài, trên thực tế thì lại lại một nam hài tử. Thời điểm hắn ở trong tiểu thuyết gia nhập đội ngũ hình như chỉ có mười sáu tuổi, so với tuổi của nàng hiện tại còn ít hơn một tuổi.

Hiên tại xem ra, nam chủ đây là muốn chủ động đi mời chào cái dị năng già hệ chữa khỏi này vào đội ngũ?

Dị năng giả hệ chữa khỏi tuy rằng hoàn toàn không mang một chút tình công kích nào, nếu có thăng cấp cũng sẽ không giống dị năng giả không gian lúc thăng cấp sẽ sinh ra các loại công kích, nhưng bọn hắn ở trong đội ngũ phát huy tác dụng lại một chút cũng không thua kém một dị năng giả có lực công kích cường đại.

Ở mạt thế, nếu có thể lấy một hay mười dị năng giả cao cấp, cũng không dám bảo đảm chính mình có thể vĩnh viễn cũng không bị thương.

Dị năng giả hệ chữa khỏi lại có thể chữa lành ngoại thương ở trong khoảng thời gian ngắn khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí chờ sau khi thăng cấp đến cấp bậc nhất định, ngay cả bị chặt đứt một chân, cũng có thể làm người đó lập tức mọc ra.

Nếu có thể mời chào tới một dị năng giả như vậy đặt trong đội ngũ, mọi người trong đội ngũ liền nhiều hơn một cái phù bảo mệnh.

Chẳng qua số lượng dị năng giả hệ chữa khỏi cực kỳ thưa thớt, thậm chí so với dị năng không gian còn muốn ít hơn, chỉ sợ dị năng giả hệ chữa khỏi một bàn tay có thể đếm hết. Hơn nữa việc thăng cấp của dị năng giả hệ chữa khỏi cũng so với những dị năng giả khác càng thêm khó khăn, tang thi không có khả năng thức tỉnh dị năng loại này nên cũng chỉ có thể dựa vào tinh hạch trong suốt để thăng cấp, tốc độ thăng cấp rất rất chậm.

Nếu để so sánh, Nguyễn Ninh cảm thấy năng lực chữa khỏi của nàng còn muốn tiện lợi hơn, cũng lợi hại hơn. Thời điểm hai lần nàng tự thực nghiệm qua, tất cả chủng loại tinh hạch nào nàng cũng có thể hấp thụ, nhưng hiệu quả trị liệu một chút cũng không suy giảm.

Đáng tiếc nam chủ không cho nàng tuỳ tiện thực nghiệm trên người khác, nếu có thể xác định nàng không những có thể trị liệu cho chính mình, cũng có thể trị liệ cho người khác, như vậy Nguyễn Ninh nàng liền tương đương với một dị năng hệ chữa khỏi cao cấp.

Nguyễn Ninh có một loại cảm giác, loại tình huống này của chính mình, về sau hoặc sẽ trở thành một cái để mọi người thắp hương cúng bánh trái, hoặc là liền sẽ trở thành nghiệm phẩm của phòng thí nghiệm.

Nàng đối với việc trở thành mọi người cúng bánh trái thắp hương cũng không có hứng thú gì, ngược lại rất sợ trở thành loại thứ hai kia.

Cho nên, công tác ôm đùi nam chủ không có biện pháp dừng lại.

Nguyễn Ninh thật sự không có nghĩ một ngày bởi vì bộc lộ năng lực này hoặc là đắc tội với người nào, đã bị đưa đi phòng thí nghiệm bị một đám mặc áo blouse trắng giải phẫu. Kết cục kia quả thực là đáng sợ.

Dưới tình huống như vậy, việc có bối cảnh thực sự là rất quan trọng. Bất quá Nguyễn Ninh ở thế giới này tất cả quan hệ người với người đều là phát ra từ nguyên chủ, có thể dựa vào thì lại không có mấy người, cho nên vẫn là cùng với nam chủ đánh lên quan hệ thật tốt đi.

Đây chính là ô dù đưa đến trước mặt nàng.

************************

Dọc theo hảm nhỏ một đường hướng bên trong đi tới, nơi này cách nơi ở Nguyễn Ninh cũng không xa, nhưng điều kiện lại chênh lệch rất lớn.

Bất quá, đường này còn không phải là phương hướng mà thiếu niên hôm qua đâm vào nàng chạy đi hay sao? Nguyễn Ninh nhìn hắn hướng bên này chạy đi, cho nên nhớ rất rõ ràng.

Chẳng lẽ hắn chính là người nam chủ muốn tìm cái người dị năng giả hệ chữa khỏi kia Tô Cẩm Vân?

Hôm qua nàng cũng đã thấy nam chủ như thế nào lại nhìn chằm chằm một thiếu niên như vậy. Chuyện này cũng quá có duyên phận, căn cứ Số 3 lớn như vậy, ít nhất cũng hơn một vạn người, xác suất thấp như vậy đều có thể đụng tới nàng.

Tô Vân Cẩm này quả thực được chỉ định là đồng đội của nam chủ.

Tuy rằng tìm được địa phương đại khái, nhưng lại không biết Tô Vân Cẩm kia rốt cuộc ở gian phòng nào chỗ này. Người ở mạt thế tính cảnh giác so với trước kia cao hơn nhiều, gõ cửa nhiều phòng như vậy cũng không phải phương pháp sáng suốt.

Ngay từ đầu Nguyễn Ninh đã thử ở trên đường tìm người dò hỏi căn bản cũng không có người phản ứng lại nàng, thậm chí có người thấy nàng ăn mặc kỳ quái, liền một câu cũng không nói, liền chạy trốn bóng người đều không thấy.

Thẳng đến khi Cố Diệc Thừa ở một bên thấy nàng bị như vậy, từ trong áo lấy ra một viên tinh hạch làm thù lao, mới thuận lợi mà từ trong miệng một người nam nhân biết được chỗ ở của thiếu niên kia. Hắn thậy sự ở nơi này, bất quá ngày thường hắn cũng không giao lưu qua mấy người, hơn nữa còn cùng mấy người thuê cùng một gian phòng.

Căn cứ vì tiện quản lí, trung tâm phục vụ chỉ biết đem một bộ phòng ở cho thuê. Cũng không phải là tất cả mọi người đều giống Nguyễn Ninh bọn họ không thiếu mấy cái điểm cống hiếm này, luôn sẽ có người sống sót thuê không nổi hoặc là không muốn thuê nguyên một phòng. Cho nên liền một ít người có đầu óc kinh doanh từ trong những chuyện đó thấy được ít việc kinh doanh, bọn họ trước chính mình sẽ đem phòng ở thuê lại trước, sau đó lại nổi lên cò nhà, lại đem phòng ở này cho những người khác thuê chung, kiếm lấy giá chênh lệch.

Nguyễn Ninh cùng Cố Diệc Thừa hai người tới thời gian vừa đúng lúc, thời điểm gõ cửa vừa lúc là thiếu niên kia đi ra.

" Chúng ta là tới tìm ngươi." Cố Diệc Thừa đi thẳng vào vấn đều nói.

" Thực xin lỗi, ta không quen biết các ngươi." Tô Vân Cẩm hoàn toàn không nhận ra Nguyễn Ninh là người hắn hôm qua không cẩn thận đụng vào, vẻ mặt đề phòng mà nhìn hai người đột nhiên tìm tới cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play