Cố Diệc Thừa thấy nàng như vậy, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, nhẹ nhàng cười, tiếng nói ôn hoà:" Lễ vật đã đưa ra ngoài nào có đạo lý thu hồi lại? Những tinh hạch này đều cho em, đó chính là của em."
Nguyễn Ninh nghe được nam chủ một hai phải đem túi tinh hạch này cho nàng, nội tâm có thể nói là vô cùng chấn động, khô cằn mà cự tuyệt nói:" Anh trai, thật sự không cần."
Cố Diệc Thừa nhướng mày, ánh mắt hài hước:" Là vừa rồi anh nói làm Ninh Ninh cảm thấy sợ hãi?"
" Không có." Nguyễn Ninh uỷ khuất mà lắc lắc đầu.
Bộ dáng uỷ khuất mà không dám nói của Nguyễn Ninh, Cố Diệc Thừa đều thu vào trong mắt, thế nhưng lại làm tâm tình hắn vui vẻ không ít, lệ khí cất giấu trong lòng cũng theo đó mà tiêu tán hết:" Lúc trước Ninh Ninh không phải đã nói có dị năng liền có thể giúp đỡ ca ca sao. Hiện tại dị năng của em thăng cấp, chính là sự việc lớn nhất trong lòng anh trai."
" Chính là em cũng không thể muốn........." Nguyễn Ninh rầu rĩ mà nói.
Dị năng không gian của nàng vốn dĩ là dùng để nguỵ trang, tuy rằng nhìn qua thì tác dụng không khác nhau là mấy, nhưng của nàng không có biện pháp thăng cấp a. Hơn nữa nếu nàng là dị năng giả không gian thật sự, cũng không thể cứ không minh bạch mà nhận lấy tinh hạch của nam chủ.
Cố Diệc Thừa là người âm tình bất định, nàng tự nhận mấy ngày nay nàng cũng chưa từng có mang đến cho nam chủ cái đồ vật nào giá trị lớn, nếu mà lần này không biết điều mà nhận lấy đồ vật quý như vậy, còn không biết nàng có thể hay không vui quá hoá buồn, lập tức từ thiên đường rơi vào địa ngục.
Cố Diệc Thừa nhíu mày:" Vì cái gì?"
" Nếu thứ này có thể thăng cấp dị năng, vậy hẳn nên đưa cho anh trai mới đúng." Nguyễn Ninh tuỳ tiện tìm một cái lý do.
Cho nên.......
Lão đại, mau lấy về đi thôi! Ta cầu ngươi a!!
Nguyễn Ninh lần đầu tiên cảm thấy cự tuyệt thu vào lễ vật cũng là một sự tình vất vả như vậy. Nguyên lai nghĩ rằng lúc trước thái độ không nóng không lạnh kia của nam chủ đã đủ khó ứng phó rồi, không nghĩ tới thình lình nam chủ sau khi từ bên ngoài giết một vòng tang thi trở về, tính cách càng trở nên ác liệt.
Nguyễn Ninh nghĩ......... Đại khái là bởi vì mùi máu tươi kích thích tới hắn rồi a.
Nếu nam chủ chỉ là tính cách trở nên âm tình bất định còn chưa tính, cùng lắm thì nàng sẽ không đi trêu chọc hắn là được. Chính là vì cái gì mỗi lần nam chủ thời điểm tâm tình không tốt liền luôn chọn nàng để xuống tay khi dễ.
Không mang theo khi dễ nhỏ yếu như vậy a!!
Nếu còn như vậy, ngay cả thân muội muội này đều phải bãi công làm không nổi nữa, huống chi nàng cùng hắn cũng không phải anh em ruột.
Cố Diệc Thừa khoé môi hơi gợi lên:" Không nghĩ tới Ninh Ninh lại nghĩ cho anh trai như vậy."
Cố Diệc Thừa dị năng lôi điện đã sớm lên tới cấp 2, sắp vào cấp 3. Dị năng của hắn hiện tại, loại tinh hạch của tang thi vừa tiến hoá này tác dụng đối với hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Bất quá thời điểm Cố Diệc Thừa hôm nay đi giết tang thi, thuận tiện nghĩ tới dị năng của Nguyễn Ninh vừa mới kích phát, liền sinh ra suy nghĩ đem túi tinh hạch này tới cho nàng.
Lão nhân gia nhà hắn, bản thân hắn sinh ra chán ghét như vây, lại dưỡng ra tới một nữ nhi không nghĩ rằng lại có thể hợp mắt hắn như vậy.
Cố Diệc Thừa trọng sinh trở về, ngày tháng nhàm chán quá lâu rồi, hiện tại đột nhiên lại có một người hắn nhìn còn tính thuận mắt, cũng rất có ý tứ "em gái" xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cảm giác giống như cũng tệ lắm?
Tuy rằng người này cùng lão nhân gia quan hệ rất tốt, nhưng chỉ cần nàng vẫn có thể luôn làm cho hắn nhìn thuận mắt, không làm hắn cảm thấy phiền chán, nói không chừng hắn thật đúng là nguyện ý đem nàng một đường mà an toàn đến Đế đô, làm lão nhân gia hài lòng một lần như vậy.
Liền ở lúc Nguyễn Ninh đang rối rắm khổ hề hề, thời điểm sắp không kiên trì nổi nữa, rốt cuộc có người tới đây giải cứu nàng.
Người tới là Tiết Thần.
Hiện giờ việc chuẩn bị vật tư đã tiến vào giai đoạn kết thúc, hắn lại đây gọi hai người, đương nhiên là chủ yếu kêu nam chủ đi qua, thương thảo một chút, kế tiếp lộ tuyến đi đến Đế đô. Nguyễn Ninh rất có tính tự mình hiểu lấy, nàng chính là một cái bàng thính di động.
" Vâng ạ, Tiết đội trưởng, không thành vấn đề. Ta cùng anh trai hiện tại liền qua đó!" Một bên nam chủ chưa kịp nói lời nào, Nguyễn Ninh đã thật nhanh đáp ứng xong rồi, sợ muộn thêm một giây, liền sẽ phát sinh biến cố gì.
Dù sao cái địa phương này nàng ở không nổi nữa, nàng cũng không nghĩ lại cùng nam chủ đơn độc ở chung một chỗ.
Cố Diệc Thừa mặt mày nhạt nhẽo liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, không có đi chọc phá tiểu tâm tư này của nàng, bất quá độ cung khoé môi lại nhạt đi vài phần.
Nguyễn Ninh nhìn đến nam chủ đứng dậy tính toán rời đi, không có buộc nàng nhận lấy túi tinh hạch kia, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiết Thần đội trưởng quả thực chính là tiểu thiên sứ của nàng a, vớt nàng từ trong biển lửa.
Nếu không phải nam nữ khác biệt, nàng thật muốn cho hắn một cái ôm thật lớn, lại tới biểu đạt cảm kích của nàng với hắn.
****
Thời điểm Nguyễn Ninh cùng Cố Diệc Thừa đi đến phòng khách, những người khác đều có mặt ở đây.
Nguyễn Ninh vừa mới tìm một chỗ trông ngồi xuống, Lâm Dương liền từ bên cạnh cười tủm tỉm mà hướng lại đây, hỏi nàng sự tình dị năng không gian. Thứ nhất là hắn thật sự đối với dị năng của tiểu mỹ nhân này cảm thấy có điểm tò mò, thứ hai là buổi sáng vừa nhìn nhiều tang thi như vậy, nhu cầu cấp bách của hắn là muốn dùng nhan sắc tiểu mỹ nhân tẩy rửa đôi mắt của hắn.
Nguyễn Ninh câu được câu không mà cùng hắn trò chuyện, khi Lâm Dương ngẫu nhiên nói một hai chuyện cười, nàng cũng đi theo cười cười, mắt hạnh cong cong, nhìn qua phá lệ chọc người vui vẻ.
Cố Diệc Thừa vốn dĩ không chút để ý những lời nghe được, lực chú ý đều đặt ở Nguyễn Ninh bên kia, thiếu nữ đột nhiên cưới đến vui vẻ như vậy, hắn tự nhiên cũng thấy được.
" Ninh Ninh, lại đây ngồi với anh." Hắn trầm giọng nói, con người lành lạnh.
Nguyễn Ninh cùng Lâm Dương đang nói chuyện phiếm đến cao hứng, đột nhiên bị người gọi một tiếng, theo sau vẻ mặt ngây thơ mà nhìn về phương hướng nam chủ.
Lâm Dương cũng không để ý, đồng dạng còn không phản ứng được có cái gì không đúng, còn cười nói:" Cố ca, Nguyễn Ninh muội muội ngồi ở chỗ này khá tốt. Không cần qua bên đó đi."
Nguyễn Ninh nghe được Lâm Dương thế nhưng đem lời trong lòng nàng nói ra, không khỏi trong lòng liền khen ngợi Lâm Dương một câu làm tốt lắm, quả nhiên bọn họ vừa rồi nói chuyện phiếm thành lập hữu nghị không uổng phí.
Cố Diệc Thừa nhíu mày, con ngươi vững vàng, lẳng lặng mà nhìn thiếu nữ, hạ giọng nói một câu:" Ninh Ninh, còn chưa đi qua sao?" Lần này ngữ khí nguy hiểm không ít.
Chuyện vừa rồi Nguyễn Ninh còn ở trong lòng nhớ kỹ thù đâu, chính là lúc nàng nhìn đến ánh mắt thâm thuý sâu thẳm kia của Cố Diệc Thừa, cuối cùng vẫn là đáng xấu hổ mà run sợ, ngoan ngoãn mà đứng dậy ngồi xuống bên người nam chủ.
Bất quá, sau khi ngồi xuống, tinh thần trạng thái Nguyễn Ninh lại không tốt lắm, cả người gục đầu xuống, một bộ dáng yên lặng.
Vô nghĩa!!
Tiểu đáng thương bị người gần chỉ dùng một ánh mắt liền doạ sợ, hiện tại đầu sỏ gây tội còn đang ở bên cạnh, như thế nào còn có thể vui vẻ lên!!
Nguyễn Ninh chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện thời kỳ cảm xúc khác thường của nam chủ nhanh qua đi. Bằng không nàng sẽ chịu không nổi đến lúc hắn bình thường trở lại, liền hỏng mất.
Mẹ ơi, nam chủ hắn thật là đáng sợ.
" Ninh Ninh có phải hay không tức giận? Anh trai vừa nãy không phải cố ý doạ em?" Cố Diệc Thừa tiếng nói mát lạnh mà giàu từ tính tới gần.
Chuyện nam chủ nói hẳn là thời điểm lúc trước đơn độc ở chung, hắn nói như thế nào đem tinh hạch từ trong óc tang thi đào ra cố ý hù doạ nàng đi.......
Bất quá Nguyễn Ninh nào dám trắng trợn tức giận với lão đại, bĩu môi, nói:" Không có, ta không có tức giận."
Cố Diệc Thừa híp lại mắt:" Ninh Ninh vừa rồi vì cái gì muốn ngồi xa anh trai như vậy?"
" Em, em........ Chính là nơi đó vừa vặn có chỗ trống."
Nguyễn Ninh khóc không ra nước mắt, nam chủ chính hắn cũng không nghĩ, vừa rồi hắn đối đãi với nàng như vậy. Nàng là điên rồi mới chủ động ngồi ở bên cạnh hắn đi??
Hơn nữa trong tiểu thuyết có ghi qua, nam chủ phi thường không thích người khác đến gần hắn.
Lần đầu tiên gặp mặt Nguyễn Nonh liền ôm lấy nam chủ đó là tình thế bức bách, hơn nữa kỳ thật lúc ấy lòng nàng đều nhảy đến cổ họng, sợ nam chủ phát hoả đem nàng ném văng ra. Nàng mới không nghĩ lại trải qua một lần loại trạng thái tra tấn thể xác và tinh thần này.
" Vậy cùng anh cùng nhau ngồi ở chỗ này chuyên tâm nghe Tiết đội trưởng phân tích." Cố Diệc Thừa híp mắt, nói:" Không cần nói chuyện phiếm, làm việc riêng."
Nguyễn Ninh:"............." Nàng thực vô tội a, rõ ràng là Lâm Dương tìm nàng nói chuyện phiếm trước có được không!!
Nam chủ quả nhiên bất công, vừa thấy liền biết là bao che khuyết điểm. Nàng cùng Lâm Dương hai người ở bên nhau nói chuyện phiếm, hắn không đi nói Lâm Dương, cố tình vẫn luôn bắt lấy bím tóc nàng không bỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT