21.
"Giang Lưu, ta đếm một, hai, ba, ngươi chỉ cần nín thở."
"Đừng lo lắng, ở đây có một lối ra bí mật, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài."
Tôi ôm chặt Giang Lưu và kéo xuống nước, bơi về phía con kênh hẹp.
Đám người Lưu Văn Anh có lẽ sẽ không biết chuyện hồ này thông với bên ngoài, lối vào kênh đào cũng bị che giấu. Tôi gom mấy thứ cây cỏ trong nước để chặn lối vào. Lúc cô ta dẫn người đi tìm trong hồ thì tôi đã chạy xa mấy chục cây số rồi.
Màn đêm buông xuống vừa vặn giúp tôi và Giang Lưu ít bị phát hiện.
Tôi tìm một nơi vắng vẻ, kéo Giang Lưu lên bờ, sắc mặt của hắn đã trắng bệch như tờ giấy, thân thể run rẩy khủng khiếp.
Tôi vất vả đưa hắn về nhà, chốt cửa lại, thả hắn ngã xuống đất thở hổn hển: "Mẹ ơi, con mệt quá. Nhìn dáng gầy thế mà sao người nặng vậy?"
Giang Lưu không nói gì, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tôi vẫy tay: "Đây là nhà của ta, đừng lo lắng, họ sẽ không thể tìm được ngay đâu. Ta sẽ đưa ngươi đi thay quần áo, nghỉ ngơi, sau đó chúng ta..."
"Tại sao?"
Giang Lưu ngắt lời tôi.
Đôi mắt đen của hắn kiên định nhìn tôi, nước chảy từ mái tóc ướt, nhỏ giọt nước rơi trên hàng mi dài: "Đường Lê, tại sao?"
Ha ha, tôi còn có thể làm gì, hắn c.h.ế.t thì tôi làm sao sống được?
Tôi cong môi quay mặt đi không nhìn hắn ta: "Ta không muốn nhìn thấy ngươi c.h.ế.t. Hỏi nhiều thế làm gì?"
Hệ thống: [Cô là ký chủ đầu tiên tôi thấy không tranh thủ tình cảm của nam chính đấy!]
Tôi không muốn. Tôi cũng có lòng tự trọng. Giang Lưu đã g.i.ế.t tôi rất nhiều lần, vậy mà tôi còn theo bám đuôi tranh thủ tình cảm với hắn sao? Tôi không làm được.
Hơn nữa, một người như hắn, tâm lý vặn vẹo sau khi trải qua thảm kịch, cho dù chinh phục thành công thì chưa chắc tôi đã sống hạnh phúc với hắn ta.
Tốt hơn hết là sống ba năm trong tự do đi.
Vì đã quyết định nên thái độ của tôi đối với Giang Lưu càng trở nên tệ hơn: "Ngươi đừng nghĩ là ta thích ngươi. Bớt vọng tưởng đi. Ta chỉ đang cố gắng chuộc lỗi những chuyện trải qua trong quá khứ. Phụ thân của ta có lỗi với ngươi, có lỗi với Giang gia. Bây giờ, ta thay ông ấy tạ lỗi với ngươi. Về sau, chúng ta không ai nợ ai. Ngươi cũng đừng tìm cách g.i.ế.t ta nữa.”
22.
Tôi vỗ tay đứng dậy, nhưng Giang Lưu đột nhiên bước tới, tóm lấy cổ tôi, đẩy mạnh vào tường.
Tôi hoảng hốt hét lên: "Ngươi lại muốn g.i.ế.t ta à?"
Tôi đã cố gắng rất nhiều để có được thành quả này, nếu phải làm lại từ đầu thì thực sự không có gì đảm bảo mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy. Công sức của tôi sắp tiêu tan hết rồi.
Tôi bật khóc: “Ngươi ghét ta đến vậy sao?"
"Đường Lê, ngươi không có cơ hội."
Giang Lưu siết chặt tay.
Nếu tôi vùng vẫy chống cự, phát ra tiếng động tất nhiên sẽ thu hút những người xung quanh, lúc đó Giang Lưu sẽ c.h.ế.t.
Nhưng nếu hắn ta c.h.ế.t thì tôi cũng tiêu tùng. Thế thà để tôi c.h.ế.t còn hơn. Thà làm lại từ đầu còn hơn.
Tôi từ bỏ việc chống cự và nhắm mắt lại.
Lực trên cổ không còn siết chặt nữa, nhưng trên môi lại có một chút ấm áp chạm vào.
Giang Lưu nghiêng người hôn tôi.
Hắn hôn tôi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đầu lưỡi tê dại, hệ thống điên cuồng gào thét bên tai: [A a a, chúng ta nhất định thành công. Nhất định hoàn thành nhiệm vụ cấp S này!]
Phải một lúc sau, tôi mới nhận ra mình đang làm gì. Tôi đỏ mặt đẩy Giang Lưu ra: “Ngươi có bệnh à?"
Lúc trước muốn g.i.ế.t tôi, lúc này lại hôn tôi. Mạch suy nghĩ của nam chính thật là kỳ lạ. Đừng tìm cách đoán hắn ta đang nghĩ gì.
Giang Lưu cười. Hắn dựa vào tường, nhếch khóe môi, nụ cười vô cùng kỳ lạ: "Đường Lê, nàng không có cơ hội chạy thoát đâu."
"Làm sao? Nàng mau thu dọn đồ đạc, rời khỏi Tô Châu về nhà với ta."
23.
Tôi trở vào nhà thu thập vàng bạc, nhìn thấy quần áo nam nhân trong tủ, mới nhớ ra Giang Lưu còn đang mặc đồ ướt.
Hắn trông có vẻ bị thương nặng.
Tôi quay lại sân bảo hắn thay quần áo.
Hắn ở lại trong nhà để hồi phục sức khỏe trong khi tôi ra ngoài hỏi thăm tình hình.
Bây giờ đã là đêm khuya, đường phố vắng tanh ngoại trừ những người lính canh. Đi ra ngoài vào lúc này sẽ thu hút sự chú ý.
"Ngày mai chúng ta sẽ rời đi."
Giang Lưu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lấy giấy bút vẽ ra bản đồ của thành Tô Châu.
Ngày hôm sau, chúng tôi cải trang, thuê xe ngựa rời khỏi thành.
Khi đến cổng thành, tôi có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, nhưng thật ngạc nhiên, lính canh không nghiêm khắc như tôi nghĩ, họ chỉ nhìn thoáng qua rồi thả chúng tôi ra ngoài.
"Chuyện gì thế này? Tại sao Lưu Văn Anh không đuổi theo chúng ta?"
Giang Lưu dựa vào xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi: “Cô ta không đạt tới mức đó.”
"Tô Châu không phải là địa bạn của đại công chúa. Nếu chuyện này bị đưa ra ánh sáng, Hoàng thượng nhất định sẽ can thiệp để bảo vệ ta."
Tôi tò mò hỏi Giang Lưu: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao đại công chúa đột nhiên muốn g.i.ế.t ngươi?"
Giang Lưu không trả lời tôi.
“Ngươi có tình yêu mới, đại công chúa vì yêu sinh hận?”
Giang Lưu mở mắt, bất đắc dĩ nhìn tôi: “Ta và đại công chúa không phải mối quan hệ như vậy.”
"Đại công chúa là một người đầy tham vọng, nên hãy tránh xa cô ta ra."
"Ồ."
Tôi ngả người ra sau không có hứng thú nghe tiếp. Giang Lưu nhìn thấy tôi như thế, hắn lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn tôi: "Nàng đang tức giận?"
Hắn lưỡng lự một lúc: "Nếu nàng thực sự muốn nghe, ta có thể nói cho nàng biết."
Giọng điệu của hắn rất dịu dàng, có chút quyến rũ và thân mật. Sao nghe giống như đang dỗ dành tôi vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT