“Em không thể suy nghĩ rồi tỏ vẻ do dự trong hai giây được sao?”
Hai giây sau, tôi lên tiếng: “ Không thể.”
Thẩm Phương đứng bật dậy, vẻ mặt túng quẫn:
“Tại sao?”
Không phải tôi mới là người nên hỏi câu này sao? Anh ta bị mất trí rồi hả?
“Ngày đầu tiên tôi chuyển tới, anh không phải còn chào mừng tôi đến với địa ngục sao? Vậy tôi cũng có quyền nghi ngờ việc anh tỏ tình với tôi ngày hôm nay cũng là một phần trong kế hoạch của anh.”
Khóe môi mím thành một đường thẳng, anh ta cắn răng rít lên: “ Đã lâu rồi anh không nghĩ tới việc bắt nạt em nữa, chẳng phải anh không làm tổn thương gì tới em sao?”
Tôi cười khinh khỉnh:
“Anh không làm tổn thương tôi, không phải là do những việc anh làm chưa đủ tồi tệ, mà là do tôi đủ mạnh mẽ. Chỉ cần là một người khác không mạnh mẽ như tôi thì tất cả những trò lố bịch anh gây ra có thể hủy diệt người ta.”
“Sao có thể như thế được? Tôi chỉ là……….”
Anh vô thức định phản bác lại lời nói của tôi nhưng có vẻ như nghĩ mãi cũng không biết nên phản bác như thế nào.
“Thẩm Phương, việc anh làm với tôi trước đây nói dễ nghe là bắt nạt bạn học mà anh ngứa mắt, nói thẳng ra chính là bạo lực học đường. Dù anh có tìm bất cứ một lý lẽ nào đi chăng nữa thì sự thật vẫn cứ là sự thật, anh không thể bao biện được. Anh không tìm cách bắt nạt tôi, anh nói anh thích tôi, nhưng từ trước đến nay, anh chưa từng xin lỗi tôi vì tất cả những chuyện anh gây ra dù chỉ một lần.Vậy anh nghĩ xem tôi có lí do gì để có tình cảm với anh?”
Cho dù là Thẩm Phương hay bạn bè của anh ta cũng đều chưa từng xin lỗi tôi.
Mọi chuyện trong quá khứ, từng chuyện tồi tệ một, dường như bây giờ nhắc lại cũng chỉ là một câu chuyện vui đùa giữa bọn họ mà thôi.
Tôi không giải quyết triệt để những chuyện đó là bởi tôi không có ý định để những người này đóng vai trò gì trong cuộc đời của tôi hết chứ không phải những việc đó không quan trọng.
Tôi và Thẩm Phương tan rã trong không vui. Tiểu thiếu gia tỏ tình thất bại dẫn tới bị tổn thương lòng tự trọng sâu sắc, anh ta bỏ rơi tôi ở lại và lái xe rời đi.
Ha hả! Cái nết như này rồi tán tỉnh con gái nhà người ta cái quái gì?
Tôi ngồi bên bờ biển nửa tiếng, đang định bắt taxi về thì thấy anh ta quay lại. Không lên tiếng, Thẩm Phương lặng lẽ chờ đợi.
Nơi này xa xôi, tôi cũng chẳng phải kẻ ngu. Dọc đường về, không một ai lên tiếng.
Khi chúng tôi về tới biệt thự, trước khi tôi đóng cửa, tiếng thì thầm của Thẩm Phương vang lên: “ Nếu như…nếu như anh không làm những điều tồi tệ đó với em thì…liệu chúng ta có thể ở bên nhau được không?”
Tôi lắc đầu.
“Tại sao?”
“Bởi vì anh là con trai của cha dượng tôi, tôi ở bên anh sẽ khiến mẹ phải khó xử. Trong lòng tôi, mẹ luôn là người quan trọng nhất thế nên bất cứ điều gì có thể khiến mẹ tổn thường thì đều không được phép xảy ra.”
“Mạnh Nam Nhứ, em đúng là đồ nhẫn tâm.”
Nói xong, anh quay đầu đóng sập cửa lại.
Kể từ tối đó, tôi không hề gặp lại Thẩm Phương.
Điểm thi cuối cùng cũng được công bố, thành tích của tôi vượt 12 bậc, Thẩm Phương ở trên tôi một bậc. Tôi nghe nói anh ta đã ra nước ngoài để nghỉ ngơi, tôi cũng không quan tâm lắm vì lịch làm thêm vào kỳ nghỉ hè của tôi rất kín.
Tôi cũng muốn học tập Vu Cảnh ra ngoài làm việc.
Mẹ tôi biết lập tức không vui:
“Con lo học đi, mẹ sẽ không để con phải lo lắng chuyện tiền bạc đâu.”
“ Oa! Oa! Oa! Mẹ ơi, mẹ trở thành phú bà từ bao giờ thế!!!”
Mẹ rút từ trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho tôi:
“Tiền của mẹ đấy, cứ dùng đi không cần lo đâu. Mẹ thấy trong cái nhà này con mới là người suy nghĩ nhiều nhất đấy.”
Tôi nhướng mày: “ Mẹ vừa đi cướp ngân hàng về hả?”
Mẹ tôi lập tức chế nhạo: “ Con thực sự cho rằng mẹ trở thành quý phu nhân của gia đình giàu có rồi cả ngày chỉ uống trà với mua sắm chắc? Nhiều cơ hội như thế, mẹ con lại thông minh, đương nhiên là kiếm được nhiều tiền rồi.”
Chẳng trách gần đây tôi thấy mẹ thường đi sớm về muộn.
Tôi bật ngón cái với mẹ: “ Quá tuyệt vời.”
Mẹ nhìn tôi, hóng hớt: “ Con và thằng bé Thẩm Phương kia làm sao thế?”
“Bạn bè bình thường cùng nhau chung sống hòa thuận dưới một mái nhà.”
Bà lập tức hừ mũi khinh thường: “ Con nghĩ bà đây mù chắc. Mối quan hệ đóng băng giữa hai đứa chắc chắn là do ta làm nên. Mẹ thấy thằng bé đó có ý với con đấy! Con nghĩ thế nào? Thoải mái đi, không cần lo cho mẹ, mẹ còn có thể ly hôn nha!”
………………
Cha dượng tôi có biết mẹ tôi suy nghĩ táo bạo như thế này không.
“Không, con không có hứng thú gì với anh ta hết.”
Ở bên Thẩm Phương là một điều không bao giờ có thể xảy ra, tôi đương nhiên sẽ không tự làm khó mình.
“Vậy Vu Cảnh thì…..”
“Con không yêu đương sớm đâu, con phải chăm chỉ học tập.”
Hơn nữa, Vu Cảnh và tôi là mối quan hệ cha con đúng nghĩa, đừng để mấy thứ đó làm ô uế mối quan hệ giữa chúng tôi.
Chuẩn bị khai giảng năm học mới thì Thẩm Phương mới quay trở lại.
Anh ta cắt một mái tóc rất ngắn, làn da rám nắng trông cộc cằn hơn trước rất nhiều.
Để chào mừng sự trở lại của anh ta, Vương Dương đã tổ chức một buổi tụ tập tưng bừng.
Con gà con gọi mời tôi tới nhưng tôi từ chối.
Con công nhỏ lập tức tỏ thái độ khó chịu: “ Bọn tôi gọi cậu ra ngoài chơi bao nhiêu lần rồi? Lần nào cậu cũng từ chối! Mạnh Nam Nhứ, cậu nhàm chán thật đó! Trước đây cậu đâu có như thế này!”
Tôi chỉ cười cười, không trả lời.
Buổi tối, Thẩm Phương trở về khi đã hơi say.
Anh ta thấy tôi liền hỏi: “Sao em không tới? Vì tôi à?”
“Thẩm Phương, đó không phải vòng tròn quen biết của tôi.”
Anh ta tựa người vào tường lèm bèm: “ Tạ Dao nói đúng, em thay đổi rồi.”
Lời này của anh ta làm tôi khó chịu.
Con công nhỏ luôn cho rằng tôi là người dũng cảm, mạnh mẽ, không sợ hãi bất cứ một điều gì nên nhất định phải là người có thể hòa đồng với bất cứ ai.
Cô ấy thậm chí còn từng nói với tôi: “ Không phải cậu vẫn còn so đo những chuyện trong quá khứ đấy chứ? Mạnh Nam Nhứ, lòng dạ cậu thật hẹp hòi.”
Đúng là không hề có điều tồi tệ nào xảy ra.
Tôi thậm chí còn chơi chếc bọn họ. Khiến bọn họ từ kẻ bắt nạt trở thành kẻ chịu tổn thương.
Nhưng thế thì sao?
Đến cả Vương Dương cũng từng lén lút hỏi tôi: “ Cậu rốt cuộc còn khúc mắc, so đo gì nữa?”
Tôi so đo điều gì đây?
Có lẽ là tôi nghĩ tới chuyện từ khi chuyển vào căn biệt thự này, tôi chưa từng có một giấc ngủ nào trọn vẹn, thường xuyên giật mình tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, rồi mắt thao láo nhìn trần nhà chờ tới sáng.
Hoặc có lẽ là tôi nghĩ tới sau bao năm kiên trì, mạnh mẽ tiến về phía trước, cuối cùng tôi cũng chờ được đến ngày mẹ không còn muốn ôm chặt tôi nhảy xuống từ tầng cao nhất của tòa cao ốc nữa, thậm chí giờ đây mẹ còn biết yêu thương tôi.
Nhưng thế thì sao?
Không phải tất cả những người từng sống trong bóng tối đột nhiên một ngày nào đó ánh sáng mặt trời chiếu đến đều có thể ngay lập tức thích nghi. Tôi không cho phép một ai ngoài mẹ được ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi, con công nhỏ không được, con gà con không được, Thẩm Phương lại càng không được.
“Thẩm Phương, không phải là tôi thay đổi, mà là vốn dĩ ngay từ đầu anh chưa từng biết tôi thực sự là người như thế nào, vĩnh viễn cũng không thể biết được.”
Tôi đứng dậy, sau lưng liền vang lến tiếng của Thẩm Phương. Anh ta nói: “ Mạnh Nam Nhứ, tôi xin lỗi.”
18.
Năm cuối cấp rất bận rộn, tôi không chỉ phải tiếp thu kiến thức mới mà còn không ngừng củng cố lại những kiến thức cũ.
Vu Cảnh luôn theo sát quá trình học của tôi, lập kế hoạch chi tiết từng quãng thời gian cố định cho tôi nhưng không ngừng nhắc nhở tôi không được quá đắc ý, càng lên cao sẽ càng khó hơn.
Để tiết kiệm thời gian, tôi dứt khoát đăng ký ở trong ký túc xá của trường học. Mẹ không phải đối, chỉ dặn tôi phải biết tự lo cho mình.
Thẩm Phương giúp tôi chuyển đồ tới ký túc, trên đường đi,anh đột ngột lên tiếng: “ Em có còn làm ở phòng tập boxing nữa không?”
Tôi lắc đầu: “ Không, nghỉ rồi.”
Chúng tôi không có quá nhiều chuyện cần phải trao đổi với nhau. Mắt thấy tôi đang tập trung vào bài tập trong vở, Thẩm Phương cũng cầm một cuốn sách lên.
Vương Dương và con công nhỏ đều là những người người có tư chất khá tốt, sau khi Thẩm Phương từ bỏ cuộc chơi, hai người họ cũng không còn tìm thấy niềm vui mỗi khi gây rối nữa, quay đầu muốn chăm chỉ học tập.
Thời gian trôi qua đi, không khí học tập trong lớp ngày càng căng thẳng.
Đối với tôi, một ngày 24 giờ dường như là không đủ dùng. Tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng và cố gắng học đến tận 12 giờ đêm nhưng vẫn luôn cảm thấy không đủ.
Thậm chí vào kỳ thi giữa kỳ cuối cùng của năm này, tôi còn không thi nổi 300 điểm. Con công nhỏ biết tin lập tức xuất hiện trước mặt tôi cười nhạo: “ Hahaha, Mạnh Nam Nhứ, cậu cũng quá là vô dụng đi! Ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, tôi còn tưởng rằng cậu đang cố gắng giành vị trí nhất lớp cơ đấy, ai ngờ thi không được 300 điểm?”
Mấy người bọn họ dễ dàng đạt 450 + điểm. Ngay cả Thẩm Phương, người từng xếp cuối cùng trong bảng xếp hạng cũng hơn tôi 20 điểm.
Mấy lời này lọt đến tai Thẩm Phương, anh ta cáu giận đá “đùng” vào bàn:
“Câm miệng lại, đúng là miệng chó không phun được ngà voi!”
Con công nhỏ đỏ bừng mặt:
“Thẩm Phương, ý của cậu là gì? Cậu vì cậu ta mà mắng tôi?”
Thẩm Phương chắn trước mặt tôi, uể oải lên tiếng:
“Cậu ấy cũng là người Thẩm gia, tôi vì cậu ấy mắng cậu thì có gì khó hiểu.”
Mắt con công đỏ hoe, gào lên:
“Tôi ghét cậu.”
Chờ khi con công nhỏ tức giận chạy khuất sau cánh cửa, Thẩm Phương cúi đầu chăm chú nhìn tôi:
“Em đừng để ý mấy lời mà cậu ấy nói.”
Tôi cầm chắc bài kiểm tra, cẩn thận nhìn từng lỗi sai được khoanh đỏ trên tờ giấy, lên tiếng: “ Cậu ấy cũng không có nói sai.”
Thẩm Phương tức giận nắm chặt bài kiểm tra của tôi: “ Mạnh Nam Nhứ, em vốn không cần vất vả như vậy.”
Tôi ngước lên nhìn thẳng vào anh ta: “ Thẩm Phương, nếu anh thật sự muốn giúp tôi thì đừng để Tạ Dao làm phiền tới tôi nữa.”
Anh im lặng một lúc lâu: “ Được!”
Vu Cảnh nhìn qua một lượt bài kiểm tra của tôi rồi nói: “ Không cần quá lo lắng, em cứ làm tốt kế hoạch học tập mà anh xây dựng cho em là được. Điều em cần quan tâm không phải là bài kiểm tra này em được bao nhiêu điểm mà là bài thi tuyển sinh quyết định em được bao nhiêu điểm.”
Tôi cười gượng: “ Chín chắn quá ba ơi!”
Anh thấy tôi cười, trêu chọc tôi: “ Ngày đó bố anh muốn đánh chếc anh, em vội vàng đưa anh tới bệnh viện, chuẩn bị sẵn sàng hậu sự cho anh cũng không thấy em suy sụp, tại sao bây giờ lại suy sụp như thế này hả tiểu ác ma?”
“Haizzz, có lẽ do càng già con người ta càng không có khả năng phản kháng lại số mệnh.”
“Được rồi, bớt văn vở lại!”
Trước đây, tôi và Vu Cảnh từng là hàng xóm một thời gian.
Cha anh là một người đàn ông nát rượu, đam mê đánh bạc, mỗi khi đánh bạc thua hết tiền đều về bạo hành anh.
Còn gia đình tôi thì chỉ cần mở mắt ra là sẽ có đám đòi nợ chặn đường.
Hai đứa trẻ, hai số phận tréo ngoe đều không có nhà để về làm bạn với nhau, anh dẫn tôi tới chợ rau dọn dẹp cho người khác, họ trả công cho chúng tôi ba tệ, anh dắt tay tôi tìm nơi ăn no bụng.
Anh vừa giống như một người bạn vừa giống như một người anh trai, thậm chí anh còn tốt hơn người cha bỏ mẹ con tôi rời đi kia.
Đột nhiên một ngày, anh nói với tôi: “ Anh phải khiến ông ấy biến mất khỏi cuộc đời anh, mãi mãi.”
Vu Cảnh rất thông minh, tôi còn tưởng anh có ý tưởng hay ho nào đó.
Ai ngờ, ý tưởng của anh là để cho cha anh đánh anh gần chếc.
Lần đó là bác sĩ giành anh từ tay của tử thần, cha anh đã ngay lập tức bị bắt vào tù.
Những người quen biết chúng tôi đều nghĩ rằng tôi và Vu Cảnh là một cặp. Thực tế, tôi và anh giống như những thành viên trong một gia đình hơn.
Chúng tôi không phải lúc nào cũng ở cạnh nhau, nhưng chỉ khi một trong hai cần sự trợ giúp, người còn lại luôn sẵn sàng xuất hiện.
Điểm số của tôi cuối cùng cũng được cải thiện, mỗi kỳ thi thử đến đều có thể nhìn rõ điều này, lần gần nhất tôi đạt được 420 điểm.
Vu Cảnh khi biết điểm đã nói rằng: “ Em đừng ngủ quên trên chiến thắng, phải không ngừng nỗ lực, càng lên cao càng khó hơn.”
Thẩm Phương đã giữ đúng lời hứa với tôi, con công nhỏ không hề tới làm phiền tôi thêm một lần nào nữa, nhưng tôi biết, ánh mắt cậu ta nhìn tôi luôn chứa tia ghen ghét.
Tôi không quan tâm, đúng hơn là không có thời gian để quan tâm.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, chúng tôi tiến vào khoảng thời gian nghỉ đông.
Đêm giao thừa đầu tiên tôi đón cùng Thẩm gia.
Nét mặt mẹ ngày càng rạng rỡ, khuôn mặt cũng ngày càng xuất hiện nhiều nụ cười hơn.
Tôi rất hạnh phúc.
Đêm tất niên, Thẩm Phương rủ tôi ra ngoài chơi.
Ha hả, tôi vùi đầu viết lời giải của bài tập:
“Tôi không đi.”
“Tết Nguyên Đán, nghỉ hai ngày, em định ngốc nghếch ở trong phòng cả 2 ngày chắc.”
Anh ta tiến tới định giật bài tập của tôi, tôi lập tức lên tiếng đánh bay suy nghĩ của anh ta:
“Thảm Phương, tôi không có thời gian.”
Thẩm Phương vẻ mặt ủ rũ hỏi lại.
“Em thật sự không có thời gian, hay là em không muốn dành thời gian cho tôi?” ( Mọe nhà anh hỏi câu ngu thế, đương nhiên là bả không muốn tốn thời gian với anh rồi.”
Tôi cầm bút nhẹ nhàng nói: “ Tôi thật sự không có thời gian.”
Mẹ tôi quan tâm hỏi: “ Sao con không ra ngoài chơi với Thẩm Phương? Tết nhất phải nghỉ ngơi chứ?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “ Con với anh ta không thể đi chơi cùng nhau được.”
Thật ra, tôi e sợ Thẩm Phương. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này.
Khi tôi mới chuyển tới nhà họ Thẩm, mục đích sống của tôi là bảo vệ mẹ và bảo vệ bản thân.”
“Người đi chân đất thì không sợ xỏ giày.” Tôi không sợ trời cũng không sợ đất.
Tôi sẵn sàng hi sinh bản thân mình để kéo vua rơi từ trên trời xuống.
Vốn dĩ tôi chẳng có gì, thứ tôi cần chỉ là kiếm tiền.
Nhưng bây giờ đã khác, tôi ngày càng mong muốn nhiều thứ hơn.
Tôi thậm chí còn có ước mơ.
Tôi muốn vào một trường đại học thật tốt, muốn tìm một công việc tử tế, muốn bằng chính công việc mình giành được kiếm được tiền, rất nhiều tiền. Tôi muốn mua một ngôi nhà, một ngôi nhà của riêng tôi.
Vì thế nên tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Tôi sợ Thẩm Phương sẽ quay lại trả thù tôi.
Tôi sợ Thẩm Phương mất kiên nhẫn, những người hùa theo anh ta sẽ quay lại tiếp tục bắt nạt tôi.
Tôi bắt buộc phải cò cưa với Thẩm Phương. Tôi không muốn phải một mình đối mặt với những ngày mệt mỏi trước đây.
Chưa bao giờ tôi mong thời gian trôi qua nhanh như bây giờ, tôi chỉ mong khoảng thời gian này sớm kết thúc.
Ngược lại, tôi cũng mong thời gian trôi chậm một chút, tôi vẫn còn quá nhiều điều để phải học tập.
“Bé yêu, mau xuống lầu, đếm ngược năm mới sắp tới rồi.”
Tôi đặt bút xuống, vội vã chạy xuống nhà.
Thẩm Phương chưa từng rời đi, yên vị ngồi trên sofa lười biếng liếc nhìn tôi.
Thời gian đếm ngược bắt đầu.
10,9,8,7,6,5,4,3,2,1.
“CHÚC MỪNG NĂM MỚI”
Mười tám năm cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ thấy mẹ hạnh phúc như thế.
Mẹ rút ra hai bao lì xì đỏ được chuản bị sẵn, đưa cho tôi và Thẩm Phương mỗi người một chiếc.
Tôi ôm chầm lấy mẹ, thì thầm: “ Cảm ơn mẹ.”
Thẩm Phương đứng ngơ ngác, hai giây sau nói: “ Cám ơn dì.”
Cha dượng chờ mẹ tôi lì xì xong mới bước đên, rõ ràng chiếc lì xì mà cha dượng đưa dày hơn lì xì của mẹ tôi một chút.
Nụ cười của tôi tỉ lệ thuận với lì xì, càng lúc càng rạng rỡ.
Lì xì cho chúng tôi và nghe lời chúc năm mới xong xuôi, đôi vợ chồng lập tức lên xe đến nhà họ hàng chúc Tết.
Thẩm Phương lấy từ đằng sau ra một hộp quà được gói đẹp đẽ, nói:
“Mạnh Nam Nhứ, năm mới vui vẻ.”
Tôi vừa mở miệng định lên tiếng thì anh trừng mắt, gằn giọng:
“Không được từ chối.”
Tôi cười to: “ Anh không biết sao, tôi chưa từng từ chối quà bao giờ.”
Thẩm Phương lập tức tận dụng cơ hội hỏi tôi: “ Mạnh Nam Nhứ, em dự định học trường nào?”
Tôi trả lời ngay: “ Trường tốt nhất trong khả năng của tôi.”
Tôi nghĩ điểm số của tôi vẫn có thể tăng lên nên không trả lời cụ thể,
Vì phép lịch sử, tôi hỏi lại: “ Còn anh thì sao.”
Thẩm Phương không trả lời, quay người rời đi trong im lặng.
Tôi nhún vai, cảm thán “tiểu thiếu gia thật khó chiều” xong liền quay người đi lên lầu.
Món quà của tiểu thiếu gia đúng là khiêm tốn, một chiếc điện thoại gì động hơn 1 vạn tệ.
Tôi cầm điện thoại, thấp giọng lầm bầm:
“Sao anh không trực tiếp đưa tiền cho tôi luôn đi.”
19.
Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi trôi qua rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, kỳ thi thử đầu tiên cũng tới.
462 điểm.
Thầy hiệu trưởng: “ Thật kinh ngạc. Mạnh Nam Nhứ, em cũng nên chú ý cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi, đừng học quá sức.”
Lời của thầy nói không nói vậy, tôi không để tâm lắm.
Mãi cho tới khi Vu Cảnh cũng nói: “ Em có biết gần đây em gầy đi rất nhiều không?”
“Mạnh Nam Nhứ, em phải thả lỏng, nếu em căng dây quá chặt đến một ngày rồi cũng sẽ đứt.”
Vu Cảnh đúng là thứ mồm thối, đồ quạ đen.
Đúng một ngày sau khi anh nói mấy lời này, tôi đột nhiên sốt cao bất tỉnh, nằm liệt trên giường.
Cơn sốt cao này hành hạ tôi đủ ba ngày.
Bác sĩ nói nguyên nhân là do áp lực quá lớn dẫn tới khả năng miễn dịch suy giảm.
Mẹ tôi nghe xong lập tức rít lên.
“Con không phải áp lực quá sao? Để mẹ lập tức tiễn con đi!”
Tôi biết tôi đã chạm phải vẩy ngược của mẹ.
Hồi đó, công việc kinh doanh của bố tôi sa sút, mắc nợ ngân hàng, người thân và bạn bè rất nhiều. Ông lựa chọn nhảy từ trên tầng cao nhất của công ty, ra đi mãi mãi.
Người đi thì thanh thản, nhưng bố để lại tất cả khoản nợ khổng lồ đó cho mẹ con tôi, khoản nợ đó có thể giếc chếc con người ta.
Chúng tôi trốn chui trốn lủi, chạy sang tận Tây Tạng để kiếm tiền trả nợ cho người ta.
Vào lúc khó khăn và tuyệt vọng nhất, mẹ dẫn tôi lên tầng cao của tòa nhà.
Bà ấy luôn khăng khăng nói rằng: “ Chúng ta nhất định phải sống vì chỉ sống thì mới có hy vọng.”
Mẹ dường như nói với tôi, cũng dường như nói với chính mình.
Mẹ cho phép tôi tùy ý làm điều mình muốn, cho phép tôi quậy phá, nhưng tôi không được phép coi thường sức khỏe và cơ thể của mình.
“Mẹ yêu, con xin lỗi, con sai rồi.”
Mẹ tức giận gào lên:
“Mẹ có cầu xin con phải đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh không? Mẹ căn bản không thèm quan tâm con thi đượcc bao nhiêu điểm. Mẹ lo lắng từng chút một cho con, chiều theo mọi điều con muốn để con đang làm gì đây? Coi thường sức khỏe của bản thân, con đáp trả mẹ như thế này hả?”
“Con sai rồi, con thực sự biết sai rồi.”
Trải qua khoảng thời gian này, tôi ngoan ngoãn sống chậm lại, biết cân bằng thời gian giữa học tập và nghỉ ngơi hơn, cuộc sống tôi rốt cuộc cũng bình yên trở lại.
Kỳ thi thử thứ hai, 480 điểm.
Kiến thức căn bản của tôi đã được hoàn thiện.
Vu Cảnh – người luôn theo sát tôi: “ Từ giờ trở đi, em cần không ngừng kiểm tra xem bản thân có lỗ hổng nào không.”
Tôi kiểm tra lại kiến thức rất nhiều lần, đây là một quá trình rất mệt mỏi nhưng thực sự hữu ích.
Nháy mắt đã gần kết thúc năm học, kỳ thi thử thứ 3 chậm rãi đến.
Trước khi đi thi, Vu Cảnh trêu đùa tôi: “ Nếu em mà không được 500 điểm thì cũng không cần nhìn mặt anh nữa, quá mất mặt.”
Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình: “ Em nhất định sẽ giữ mặt mũi cho anh.”
536.
Tôi thực sự làm được.
Vu Cảnh hài lòng: “ Đúng như mong đợi của anh.”
Tôi trừng mắt nhìn anh: “ Đó là do em biết cố gắng.”
“Đừng quá tham vọng. Đối với năng lực của em hiện tại, muốn đột phá số điểm này không phải là điều dễ dàng. Nhớ phải luôn luôn củng cố kiến thức nhé.”
Khoảng thời gian chạy nước rút quan trọng nhất cuối cùng cũng đến.
Ngay cả đám phú nhị đại trong lớp tôi cũng dần thấp thỏm lo lắng.
Cuốn lịch đếm ngược trên bảng mỗi ngày qua lại mỏng hơn, dây thần kinh của chúng tôi cũng theo đó mà căng lên. Tất cả mọi người đều hồi hộp cuộc thi quyết định cuối cùng.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đến đúng theo dự kiến.
Sáng sớm, mẹ tôi đặc biệt mặc một bộ sườn xám đỏ rực.
“Nhất định con sẽ làm được mà.”
Tôi đặt chân vào phòng thi tuyển sinh đại học, căn phòng tôi từng nghĩ mình sẽ không đủ điều kiện để bước vào.
Nhưng lần này, tôi thực sự xuất hiện ở đây.
Bạn nhất định phải trải nghiệm cảm giác này để không phí hoài tuổi trẻ. Chúc cho tất cả mọi người có lòng đều đạt được ước mơ.
20. (NT Góc nhìn Thẩm Phương)
Bố mẹ không yêu nhau là cảm giác như thế nào?
Tôi cảm thấy sự tồn tại của mình thật thừa thãi.
Từ nhỏ tôi đã biết bố mẹ mình không hề yêu nhau.
Họ kết hôn vì mục đích kinh tế, có con vì cuộc hôn nhân này bắt buộc phải có kết tinh.
Mẹ tôi rất sang trọng, sau khi nhiệm vụ của cuộc hôn nhân này hoàn thành, mẹ để lại tôi rồi một mình ra nước ngoài.
Suốt những năm này, tôi biết mẹ không tái hôn nhưng cũng biết mẹ luôn có bạn trai.
Có lẽ là do thái độ thờ ơ của mẹ, tôi cũng chẳng quan tâm đến cuộc sống của mẹ từ lâu rồi.
Nhưng bố tôi thì khác.
Bố đưa tôi đến bên cạnh, chăm sóc, dạy dỗ tôi rất tốt.
Ông ấy giống như yêu tôi rất nhiều, chỉ yêu thương một mình tôi.
Tôi hy vọng ông ấy chỉ là cha của một mình tôi vì tôi cũng chỉ có một mình ông ấy là người thân thật sự.
Vì vậy, sau khi biết ông ấy sắp tái hôn với người phụ nữ khác, tâm lý của tôi trở nên méo mó.
Tôi ghét người phụ nữ đó, ghét cả con gái của bà ấy.
Một thời gian dài, tôi luôn nghĩ nhức rắc rối tôi gây ra là họ đáng phải nhận.
Nhưng sau này nghĩ lại, hóa ra tôi cũng chỉ cảm thấy không cam lòng khi phải san sẻ tình yêu của bố tôi với những người khác nên đã tìm một quả hồng mêm để trút giận.
Đúng như lời dì nói, tôi chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Mạnh Nam Nhứ ngủ ở nhà hai ngày hai đêm.
Cô ấy ngủ say đến nỗi cả nhà tôi đều lo lắng cô ấy xảy ra chuyện gì.
Hai ngày sau, cánh cửa phòng Mạnh Nam Nhứ được mở ra.
“Cảm ơn kỳ thi tuyển sinh đại học đã cứu vớt cái mạng chóa của con!”
Kỳ thi đại học kết thúc, mọi người hoàn toàn được thả lỏng. Hầu hết bạn bè xung quanh tôi đều đi du lịch để nghỉ ngơi, có người lựa chọn học tập trong nước, có người lại lựa chọn du học ở nước ngoài.
Dù cho kết quả như thế nào xảy đến thì cũng phải chơi điên cuồng trước đã.
Tôi cũng đã từng như bọn họ nhưng bây giờ lại cảm thấy điều đó thật vô nghĩa.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Mạnh Nam Nhứ đi làm thêm kín ngày.
Cô ấy đi làm hai công việc. Một công việc là bồi bàn trong nhà hàng Tây, một công việc là bạn tập trong phòng boxing.
Tôi không tới nhà hàng Tây kia vì thời gian đấu tập ở phòng boxing chiếm phần lớn quỹ thời gian của tôi.
Cô ấy rất chuyên nghiệp, rất mạnh mẽ.
Là một cô gái, tốc độ và sức mạnh của cô ấy là thứ người bình thường không thể so sánh được.
Chính xác là cô ấy quá mạnh mẽ.
Vì thế nên tôi mới không thể biết được những chuyện trước đây mình gây ra đã ảnh hưởng đến cô ấy như thế nào.
Cô ấy dường như không sợ bất cứ điều gì, có thể bắt chuột, cũng dám chơi với rắn.
Mãi đến một lần tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa dì và cô ấy.
Dì muốn cô ấy ở lại biệt thự nhưng cô ấy từ chối.
Cô ấy nói: “ Ở đây con không ngủ được, mỗi khi nhắm mắt con lại sợ nhỡ khi con ngủ say, có người đột ngột mở cửa phòng con ra.”
Những lời này khiến trái tim tôi ngừng đập.
Đúng vậy, nếu không phải vì thế thì cô ấy sao có thể luôn cảnh giác, lúc nào cũng có thể sẵn sàng đáp trả lại được.
Tôi đột nhiên hy vọng Mạnh Nam Nhứ sẽ trả thù, sẽ trút giận lên tôi.
Thay vì bình tĩnh nói chuyện với tôi, cô ấy chọn loại bỏ tôi ra khỏi cuộc đời mình.
Tại sao tôi lại thích Mạnh Nam Nhứ?
Tôi cũng không biết nữa.
Có lẽ vì cô ấy đặc biệt, khác với tất cả những người mà tôi từng tiếp xúc.
Cô ấy giống như một ngọn cỏ dại, kể cả khi bạn đổ xi măng lên ngọn cỏ ấy thì nó vẫn có thể đập vỡ xi măng vươn lên.
Cô ấy lại giống hệt như một ngôi sao, độc đoán, tỏa sáng.
Tôi nghĩ có lẽ sẽ rất thú vị nếu ở cùng cô ấy.
Nhưng cô ấy lại nói rằng nếu không có tôi thì cô ấy sẽ không bao giờ bị bắt nạt.
Vô tâm, tàn nhẫn, trái tim cô ấy không có khe nào giành cho tôi.
Tin được không? Người như vậy lại bật khóc rất to khi biết điểm thi của mình.
544 điểm.
Tôi từng nghĩ điểm số không thể đại diện cho bất cứ thứ gì.
Cho đến khi nhìn thấy sự nỗ lực của cô ấy, tôi mới hiểu được.
Hóa ra sự gian khổ học hành chăm chỉ thâu đèn sáng đêm, cố gắng đến tận cuối cùng là vì niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Cô ấy từng nói với tôi rằng: “ Tôi vươn lên từ trong đầm lầy đầy bùn đất. Tưởng rằng cả đời tôi không bao giờ có thể rũ bỏ được sạch sẽ. Vậy mà ông trời cho tôi cơ hội, nhấc tôi từ vị trí người người khinh thường đến nơi vạch xuất phát. Tôi được sống xứng đáng với tuổi trẻ của mình.
Sống đúng với tuổi trẻ của mình?
Trái tim tôi run lên, đột nhiên trong tôi bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ, tôi cũng muốn được một lần cố gắng hết sức vì tương lai của mình.
Tôi nộp đơn vào cùng một trường đại học với Mạnh Nam Nhứ.
Ngày nhập học, cô ấy không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
Tôi tiến tới đứng trước mặt em: “ Tôi muốn theo đuổi em một lần nữa.”
Mạnh Nam Nhứ chỉ cười cười lắc đâu: “ Thẩm Phương, anh vẫn không hiểu.”
Hiểu điều gì?
Tôi không muốn hiểu.
“Không liên quan gì tới hiểu hay không, việc của tôi là cố hết sức để theo đuổi em.”
Liệu tôi có theo đuổi được không?
Không quan trọng.
Ít nhất là tôi đã từng được chiếu sáng bởi ánh sáng của cô ấy! Thế là đủ!
Coi như là tôi đã sống đúng với tuổi trẻ của mình!
Hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT