Tiếng chuông báo thức khiến Hà Diệp giật mình, cô vội bắt mawsy.
Hà Diệp: Alo. Em đây.
Nhất Minh: Bố mẹ về chưa em?
Hà Diệp: Tình hình có chút thay đổi, mẹ không về nữa ạ.
Nhất Minh: Ngủ dậy rồi sao. Anh sang bây giờ.
Hà Diệp: Vâng ạ.
Hà Diệp tắt máy, mở cửa đi xuống tầng. Qua ô cửa sổ nhỏ thấy Nhất Minh đã bật tường vào tới sân nhà mình. Hà Diệp thầm nghĩ, hình như cổng chính để hướng chưa hợp phong thủy rồi thì phải.
Anh tới, cô kể cho anh nghe về cuộc điện thoại vừa rồi. Giọng nói bình thản, ánh mắt như thể mọi hy vọng sớm nay chỉ là ảo giác của riêng anh.
Bà nội Hà Diệp xách theo vài hộp bánh bước vào.
Hà Diệp: Bà nội.
Bà nội: Sắm sửa hết đồ chưa con?
Hà Diệp: Dạ xong rồi bà ạ.
Bà nội: Ừ. Bố bay không về, thì tẹo nữa bà về lấy ít đồ, năm nay ăn Tết ở đây.
Hà Diệp mắt sáng bừng, cất cao giọng hỏi lại: Thật hả bà nội?
Bà nội: Sang trông nhà cho cô. Cô ăn tết định một mình hả?
Hà Diệp cười tít mắt, đầu tựa lên mỏm vai gầy của bà nội đáp: Đương nhiên con muốn ăn Tết cùng bà rồi. Mấy năm nay mời ông bà vào ông bà có chịu đâu.
Bà nội gõ nhẹ đầu cô, quay sang Nhất Minh hỏi: Bên kia nhà Cò sắm sửa hết chưa?
Nhất Minh: Dạ đầy đủ hết rồi bà ạ. Bà sang chơi với bà nội con.
Bà nội: Ừ. Để bà xem còn gì không rồi chạy sang tẹo.
Lần đầu tiên Hà Diệp ăn Tết xa bố mẹ. Hơn 11h tối, Hà Diệp gọi video cho bố. Bên kia đầu dây, dưới sảnh bệnh viện cũng sắm một mâm cỗ nhỏ để cúng giao thừa.
Ông bà hỏi han một lúc. Đúng 12h, pháo hoa bay rực trời, bên tai tiếng pháo nổ đùng đoàng. Ông nội đứng trước ban gia tiên thành tâm khấn vái. Bàn thờ ông gà cúng miệng ngậm hoa hồng đỏ, hiên ngang, bệ vệ. Mâm cơm cúng chay mặn đủ cả, cầu cho một năm mới thuận hòa.
Ông cúng xong liền khai tiệc ngọt. Vì ông bà già nên sau khi khai tiệc xong, mở hàng cho Hà Diệp liền đi ngủ. Hà Diệp ngồi cuộn tròn trên ghế xem lại Táo quân.
Xem được một hồi, ngoài cửa liền có bóng người bước vào. Hà Diệp nhảy từ trên ghế xuống, chăn theo người cô trượt xuống sàn.
Hà Diệp: Ơ sao anh đến đây.
Nhất Minh: Anh đến làm người xông đất. Ông bà đâu?
Hà Diệp: Ông bà đi ngủ rồi ạ.
Nhất Minh: Vậy sao..
Nói rồi từ trong túi lấy ra một bao lì xì đỏ, xoa đầu cô nói:
- Đầu xuân năm mới, đầu tiên là chúc đại gia đình nhà mình mạnh khỏe, tấn tài tấn lộc tấn bình an. Chúc bé Bống năm mới vui vẻ, nghe lời ông bà, bố mẹ, anh chị lớn, năm nay thi đạt kết quả tốt.
Hà Diệp cười rạng rỡ, lông mày có chút nhíu lại, miệng chu ra phản đối:
- Bé cảm ơn anh, vậy bé thay ông bà mở hàng cho người xông đất nhé.
Nói rồi cô cũng lấy từ trong túi ra một bao lì xì xanh lá cây, trên thân bao lì xì còn có con heo ú nu đang ngậm tiền vàng.
Nhất Minh cong mắt cầm lì xì.
Sau màn lì xì đầu năm Hà Diệp lại tiếp tục làm tổ trên ghế, nhưng lần này đổi một chiếc gối. Chiếc gối này chính là ngực Nhất Minh.
Xem được một nửa, cơn buồn ngủ ập tới. Hà Diệp lim dim gục trên lồng ngực anh từ lúc nào không hay.
Đầu cô nghiêng về một bên, Nhất Minh cúi đầu, thấy mắt cô nhắm nghiền, khóe môi còn vụn bánh kẹo, hình như cô đã có một giấc mơ đẹp, khóe môi thỉnh thoảng lại khẽ cười nhẹ. Chương trình tivi đến đoạn quảng cáo. Nhất Minh khẽ cử động, vòng tay ôm lấy chân cô, hai tay ôm trọn Hà Diệp nhấc bổng lên.
Đắp chăn cẩn thận, Hà Diệp khẽ ngọ nguậy, tìm một tư thế thoải mái rồi mới tiếp tục say giấc.
Nhất Minh nhẹ nhàng ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa. Xuống tầng thu dọn lại một chút liền đóng cổng nhà cô lại, bật tường trở về nhà mình.
Bố Nhất Minh: Đi đâu vậy?
Nhất Minh: Con ra ngoài.
Bố Nhất Minh: Vậy sao bật tường về?
Nhất Minh: Vì không muốn xông đất cho nhà mình.
Bố Nhất Minh: Con suy nghĩ về việc tiếp quản công ty thế nào rồi?
Nhất Minh: Con chưa nghĩ gì cả.
Bố Nhất Minh: Con.. - thở dài một hơi bèn dịu giọng nói. - Về công ty tiếp quản phụ bố.
Nhất Minh: Con cũng có công việc của mình.
Bố Nhất Minh: Với cái lương giáo viên ba cọc ba đồng thì con cứ lao đầu vào.
Nhất Minh: Đó là điều con muốn.
Bố Nhất Minh: Thôi được rồi năm mới bố không muốn cãi nhau với con, con suy nghĩ cho kĩ. Ăn Tết xong, nam tiến cùng bố, vào ra mắt công ty, đợi làm quen xong thì về Bắc học tiếp. Năm tới có chi nhánh công ti mới ở Miền Bắc. Con làm giám đốc chi nhánh.
Nhất Minh: Còn chẳng có tài cán gì. Vật liệu, xây dựng càng không nhạy bén. Bố đừng phí sức, để người có tài làm đi.
Bố Nhất Minh: Con nghĩ bố chưa từng thấy những bản thiết kế của con?
Nhất Minh: Niềm vui lúc nhỏ, sớm đã không còn.
Bố Nhất Minh: Con cứ nghĩ kĩ đi.
Nói rồi liền về phòng đóng cửa lại.
Nhất Minh lạnh mặt về phòng. Thứ anh cần đâu phải tài sản?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT