Tiếng dép loạt xoạt trên cầu thang. Mải học nên Hà Diệp thoáng nhận ra. Dạo này bố mẹ ở nhà có vẻ ít hơn thì phải. Trong lòng cô nhen nhóm lên một nỗi lo sợ. Cũng không biết tại sao, có lẽ là tình cảm với anh trai quá nhiều, cũng chưa nghĩ rằng một ngày mình sẽ có thêm em, lại trong hoàn cảnh như hiện tại, cô không rõ mình nên đối diện thế nào nếu thực sự xảy ra việc kia.
Hà Diệp vẫn chưa kể chuyện mình nghe thấy được cho Nhất Minh. Đang lạch cạnh lục tủ lạnh thì liền liếc thấy có bánh bao. Bỗng có tiếng bước chân vào nhà.
Hà Diệp thoáng giật mình: Sao anh sang đây?
Nhất Minh lười biếng liếc mắt nhìn bộ dáng như gặp phải cướp tới nhà liền thấp giọng ghét bỏ: Đến ăn xin nhà em, bà nội sáng nay đi lễ chùa rồi.
Hà Diệp hoàn hồn, gật đầu lấy thêm bánh bao: Ăn bánh bao nhé, em hấp cho anh 2 chiếc.
Nhất Minh thoáng gật đầu. Hà Diệp bỏ bánh bao lên nồi hấp bật bếp.
Hà Diệp vẫn thất thần về chuyện vừa rồi, Nhất Minh thấy vậy đứng dậy cốc đầu cô. Hà Diệp giật mình ôm đầu, nhăn trán trợn mắt nhìn chàng trai đang bày vẻ mặt khoái chí trước mặt.
- Anh làm gì vậy.
Nhất Minh thản nhiên trả lời như lẽ dĩ nhiên: Lôi em từ trên mây về lại mặt đấy.
Hà Diệp thoáng đỏ mặt nghĩ tới sự đụng chạm cơ thể tối qua. Thất thần nhưng vẫn lí nhí phản bác lại: Em cũng có nghĩ linh tinh đâu.
Nhất Minh thấy vậy cười khẽ rồi quay lại bàn ăn, xoay xoay khay đựng hoa quả để trên bàn. Liếc nhìn không thấy bố mẹ Hà Diệp liền thuận miệng hỏi: Bố mẹ em đi làm hả?
Hà Diệp lắc đầu: Em không biết. Chắc là có việc nên đi đâu đó.
Nhất Minh nhíu mày buông một câu: Em là khách trọ đó hả? Ở nhà bố mẹ đi đâu cũng không biết.
Hà Diệp lại đuối lý, giọng nói thoáng cứng nhắc nhưng vẫn hùng hồn: Em cũng đâu thể quản.
Nhất Minh ừm một tiếng rồi thôi không trêu chọc Hà Diệp nữa.
Suy nghĩ chút gì đó, Hà Diệp nghiêng đầu nhìn Nhất Minh. Gáy có đuôi tôm nhỏ, nhìn ở góc độ này chỉ thấy được một phần gương mặt góc cạnh của anh. Tóc anh hình như vừa cắt, có phần hơi ngố, nhưng lại có dáng vẻ sạch sẽ, gọn gàng quen thuộc. Hà Diệp thấp giọng hỏi anh:
- Nếu bố mẹ em sinh thêm em bé thì sao?
Ngón tay chọc đĩa hoa quả trên mặt bàn của Nhất Minh cứng ngắc, mắt anh xoẹt qua vài tia thảng thốt. Chớp mắt vài cái liền cất giấu sự hoảng loạn sâu trong đáy lòng, quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ.
Hà Diệp vốn đã quay lại dáng vẻ đứng thẳng người dựa vào cạnh bàn bếp vẫn bị giật mình bởi hành động quay đầu đột ngột của anh, ánh nhìn cô thẳng tắp, dán lên đôi mắt trầm lặng kia, cô muốn nhìn thật sâu, để xem rõ cảm xúc của anh là gì. Lại thoáng có chút ngập ngừng khi anh dùng ánh mắt dò xét nhìn cô. Nhất Minh nhếch mày khẽ hỏi cô:
- Em nghe ai nói vậy?
Hà Diệp cúi đầu, hai bàn tay xoắn lại với nhau, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như đứa trẻ thú nhận tội lỗi trước người lớn:
- Là em nghe được mọi người trong nhà nói với bố mẹ em như vậy. Em nghĩ bố mẹ cũng có ý đó.
Nhất Minh thoáng khó xử, anh chưa từng nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Hà Diệp ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút xót xa, lại tủi thân nhìn anh. Nhất Minh dùng khẽ giật mình, giọng nói có chút mềm mỏng hỏi cô:
- Chính là ngày em chạy tới nhà anh ôm Chà Bông hả?
Hà Diệp gật đầu, tầm mắt nhìn xuống sàn nhà, hồi lâu cũng không ngẩng đầu lên nữa.
Nhất Minh thở dài, đứng dậy liền xoa đầu cô. Hà Diệp nhìn bóng người to lớn phủ trên đỉnh đầu. Mũi bàn chân anh gần cô trong gang tấc. Giọng nói trầm ấm kia vẫn đều đều bên tai:
- Em còn có anh. Anh mãi mãi đứng về phía có em. Hà Diệp, tủi thân vẫn còn có anh. Sau này có chuyện gì cũng đều phải tìm anh. Hiểu không?
Hà Diệp ngẩng đầu, bờ mi khẽ lay động, đầu óc vẫn vẩn vơ bên câu nói "anh đứng về phía em" kia của Nhất Minh. Thoáng chốc những khó hiểu kia liền tan biến. Thì ra cô không một mình, thì ra anh vẫn ở đây.
Nhất Minh cốc nhẹ đầu cô, tay vươn tới mở nắp nồi hấp. Một tầng hơi bao quanh hai người, Nhất Minh liếc nhìn cô bé đứng bất động bên cạnh liền nói:
- Ăn đi cho đầu óc hoạt động.
Hà Diệp phản ứng lại liền cầm bánh bao anh đưa lại bàn ăn ngồi xuống. Chút ấm áp kia vẫn len lỏi làm cô không kìm được lòng liếc trộm anh vài cái. Tâm tư bé nhỏ này thoáng chốc có thể vui vẻ vài ngày liền. Tâm trạng dễ dàng bị chi phối bởi vài câu nói. Tuy Hà Diệp cũng thấy mình không có tiền đồ nhưng gương mặt ửng hồng kia vẫn vui vẻ gặm nhấm từng chút ngọt ngào này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT