Lâm lão thái thái đi ở phía trước chợt cau mày, bèn thấp giọng nói với Lăng Tú ma ma ở bên cạnh: “Bà đưa phu nhân về phòng băng bó trước đi!"

Đợi đến khi Lâm Diệc Vân dìu Hạ Linh rời khỏi, Lâm lão thái thái mới nhìn về phía Tống Chu Thành: "Chuyện đã xảy ra, nghĩ chắc Tống thiếu soái cũng đã nhìn ra được, tôi cũng không muốn thoái thác trách nhiệm nên muốn hỏi ý kiến của Tống thiếu soái."

Lâm lão thái thái lại đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải, trong đôi mắt ẩn chứa niềm chua xót, bà thở dài rồi mới tiếp tục nói: "Muốn hai đứa nó đổi lại với nhau, hay là trực tiếp trả Tri Ngải trở về, nhà họ Lâm chúng tôi đều không có ý kiến."

Tống Chu Thành nương theo tầm mắt của Lâm lão thái thái mà nhìn Lâm Tri Ngải, khoé môi chầm chậm cong lên: "Mặc dù Tri Ngải là một cô ngốc, cơ mà..."

Tống Chu Thành vừa nói được một nửa thì Lâm Tri Ngải đã giẫm vào chân của Tống Chu Thành. Cô chỉ không đủ thông minh thôi! Tại sao mà cứ bảo cô ngốc hoài vậy!

Tống Chu Thành đau đến mức đỏ hết cả mặt, thế nhưng vẫn cắn răng nói hết: "Cơ mà con rất hài lòng với Tri Ngải, cũng rất là thích cô ấy."

Lâm Tri Ngải: "..."

Dường như cô lại xử oan cho người tốt nữa rồi, mà cũng phải trách Tống Chu Thành cứ nói nửa vời!

Đầu tiên Lâm Tri Ngải nở một nụ cười tươi để dỗ Tống Chu Thành, sau đó mới rút chân của mình ra khỏi chân của anh.

Tống Chu Thành trợn mắt với cô, anh cũng chẳng có thời gian so đo với cô mà tiếp tục nói với Lâm lão thái thái: "Có điều dù gì đi nữa Tri Ngải cũng là con gái của nhà họ Lâm các người, của hồi môn mà cô ấy nên có một thứ cũng không được thiếu. Tất nhiên, nếu như các người không xem cô ấy là người của nhà họ Lâm thì cứ xem như tôi chưa nói gì đi."

Nghe thấy Tống Chu Thành nói như vậy, Lâm lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, nếu như chỉ quan tâm đến của hồi môn thì dễ giải quyết rồi: "Cái này thì không vấn đề gì, Hạ Linh tham bao nhiêu của hồi môn của Tri Ngải, tôi sẽ bảo cô ta trả lại bấy nhiêu."

Đương nhiên, Lâm lão thái thái cũng không bỏ qua cử chỉ nhỏ của hai người bọn họ, trong mắt bà như hiện lên tia sáng của hi vọng, trong sự cố như trời xui đất khiến thế này, nói không chừng sẽ mang đến cho Lâm Tri Ngải một mối lương duyên!

Sau khi Lâm lão thái thái nói xong thì bước đến trước mặt Lâm Tri Ngải, vỗ nhẹ lên tay của cô, dịu dàng nói: "Bà nội biết việc này khiến con chịu nhiều ấm ức, ngoài của hồi môn đáng ra phải là của con thì bà nội sẽ cho con thêm một phần dư ra nữa!"

Lâm Tri Ngải nở một nụ cười ngọt ngào với Lâm lão thái thái, cô ôm chầm lấy cổ của bà rồi bắt đầu làm nũng: "Cảm ơn bà nội, con thích bà nội nhất luôn!"

Tống Chu Thành ở bên cạnh bất giác chau mày, nhìn thấy toàn bộ sự chú ý của Lâm Tri Ngải đều dành cho Lâm lão thái thái, anh vội ho khụ một tiếng, thu hút lại sự chú ý của cô.

Rõ ràng anh là người đang giúp Tri Ngải đòi lại của hồi môn, mà sao Lâm Tri Ngải chỉ biết cảm ơn mỗi Lâm lão thái thái vậy chứ!

Lâm Tri Ngải quay đầu lại nhìn Tống Chu Thành, tưởng rằng Tống Chu Thành ghen rồi, vậy nên cũng học theo động tác mình vừa làm với Lâm lão thái thái, ôm lấy cổ của Tống Chu Thành, dịu dàng nói một câu: "Tôi cũng thích anh nữa!"

Gương mặt của Tống Chu Thành bỗng chốc đỏ ửng, nói ăn cũng ấp úng: "Cô... Cô... nói cái gì đấy!"

Cô ngốc này đúng là không biết xấu hổ, chỗ này đông người như vậy, thế nào đi nữa cũng phải đợi về phòng rồi nói chứ!"

Nhìn thấy cảnh này, Lâm lão thái thái mỉm cười mãn nguyện, bà cũng thay đổi cách xưng hô với Tống Chu Thành từ Tống thiếu soái thành A Thành: "A Thành vẫn chưa thấy khuê phòng của Tri Ngải đúng không, các con có thể đến phòng của Tri Ngải xem một chút, đợi xong bữa trưa rồi bà sẽ gọi các con ra."

Tống Chu Thành nhớ ra Lâm Tri Ngải vẫn luôn nghĩ đến quyển sổ đen kia của mình, vậy nên anh mỉm cười gật đầu với Lâm lão thái thái: "Vâng, vậy thì làm phiền bà nội rồi ạ."

Lâm Tri Ngải trở về phòng, điều đầu tiên mà cô làm là lấy quyển sổ đen ra rồi viết lên đó.

Tống Chu Thành ở phía sau cô một bước nhìn thấy Lâm Tri Ngải viết tên của mình lên trên quyển sổ đen, rồi lại đánh lên đó một dấu móc ở phía sau.

Tống Chu Thành cảm thấy tò mò nên đợi Lâm Tri Ngải viết xong thì mời từ sau lưng của cô cầm quyển sổ đó lên xem. Để Lâm Tri Ngải có muốn giành lại cũng không kịp.

"Trang đầu tiên cô viết tên của Lâm Diệc Vân, tôi có thể hiểu được, trang thứ hai cô viết đầy tên của Hạ Linh, cái này tôi cũng hiểu luôn. Nhưng mà trang thứ ba, tại sao cô lại viết tên của tôi? Tôi làm gì đắc tội với cô rồi à!”

Lâm Tri Ngải vươn chiếc cổ dài ra, hừ một tiếng lạnh lùng: "Tôi đã nói rồi tôi không phải là cô ngốc, vậy mà anh vẫn cứ mắng tôi tận mấy lần như thế!"

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải thù dai như vậy, Tống Chu Thành chỉ cảm thấy khá buồn cười: "Vậy là quyển sổ đen này cô dùng để ghi thù đó hả? Rồi cái móc nhỏ ở phía sau tên của tôi có nghĩa là gì hả?"

Lâm Tri Ngải bật cười hí hửng: "Tất nhiên báo thù xong rồi sẽ đánh dấu vào chứ sao!"

Lâm Tri Ngải nói xong, nhân lúc Tống Chu Thành không chú ý bèn giành về quyển sổ trong tay của Tống Chu Thành. Đánh thêm dấu móc câu vào sau tên của Tống Trạch và Vương Cảnh Văn.

Tống Chu Thành ngơ ngác, cô ngốc báo thù lúc nào ấy nhờ? Mãi đến khi Lâm Tri Ngải lật đến trang có tên của Tống Trạch, rồi đánh dấu phía sau tên của ông, Tống Chu Thành mới kịp phản ứng.

"Cô được lắm, không ngờ cô cố tình giữ tôi lại để tôi bị thương!"

Nhìn thấy Tống Chu Thành chỉ tay sang, Lâm Tri Ngải vẫn không quên biện minh: "Nhưng mà sau đó tôi cứu anh rồi, vậy thì hoà nhau rồi chứ!"

Tống Chu Thành bật tiếng cười nhạt: "Cô cứu tôi? Chứ cô giữ lại cái roi đó không phải là để đánh lại ông già của tôi sao!"

Lâm Tri Ngải lại bật cười hí hửng: "Anh thật là thông minh, cái gì cũng không giấu được anh!"

Tống Chu Thành: "..."

Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị cô ngốc này chọc cho tức đến chết mất!

Hạ Linh bên này sau khi băng bó xong, dẫn theo Lâm Diệc Vân về phòng rồi vội đóng cửa lại, bà lạnh lùng nhìn Lâm Diệc Vân: "Mấy cái của hồi môn đó có phải con lấy đi không hả?"

Lâm Diệc Vân vẫn chưa ý thức được Hạ Linh đang trong cơn giận dữ, cô ta còn tiến lên trước một bước, khoác lấy cánh tay của Hạ Linh rồi nũng nịu với bà ta: "Mấy cái đó vốn dĩ là của con cơ mà, dựa vào đâu mà để cho đứa ngốc đó hưởng hả mẹ!"

Sắc mặt Hạ Linh đã hiện lên vẻ tức giận, thế nhưng bà ta không còn muốn nói quá nhiều với đứa con gái ngu xuẩn này của mình nữa, bà ta chỉ có thể cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, cắn răng nghiến lợi nói với Lâm Diệc Vân: "Con mang những thứ đó trả về hết cho mẹ!"

Gương mặt Lâm Diệc Vân tỏ ra vô cùng khó xử: "Những thứ đó đã không còn ở chỗ của con nữa rồi, trong nhà thầy Trương đột nhiên có chuyện nên con lấy của hồi môn của con cho thầy ấy đem đi xoay sở rồi."

Lâm Diệc Vân sợ Hạ Linh hiểu lầm, nói bổ sung thêm: "Mẹ, mẹ đừng lo, thầy Trương tốt lắm, dù sao thì con cũng sẽ gả sang đó, thầy ấy sẽ không tham của hồi môn của con đâu."

Đôi mắt Hạ Linh bỗng chốc lạnh buốt, càng ngày càng lạnh đi, cơn tức giận trong lòng không thể nào kìm nén được nữa bèn tát thẳng vào mặt của Lâm Diệc Vân!

"Này thì ăn cây táo rào cây sung, này thì chỉ biết giúp cho người ngoài, mày có biết là hôm nay mày xém chút đã hại chết cả mẹ mình không!"

Lâm Diệc Vân che mặt, đôi mắt mở to rồi từ từ ngấn lệ: "Làm gì mà nghiêm trọng đến vậy! Chẳng phải là một ít của hồi môn thôi sao, dù sao thì đứa ngốc kia cũng đâu có tiêu được tiền!"

Hạ Linh cảm thấy cơn lửa giận dữ trong lòng mình lại tăng thêm một bậc mới: "Không nghiêm trọng đến thế? Mẹ nói cho mày biết, hôm nay nếu không phải Lâm Tri Ngải kích động đập mẹ một bình hoa, thì nữ chủ nhân của cái nhà họ Lâm này không chừng bị đổi rồi đấy biết không!"

Trải qua chuyện lần này, Lâm, lão thái thái đã không vừa mắt với bà ta. Bây giờ nếu cộng thêm chuyện của hồi môn nữa, Lâm lão thái thái tám chín phần sẽ phạt bà ta về điền trang dưới quê để hối lỗi mất.

Chỉ cần bà ta rời khỏi nhà họ Lâm này, không đến ba ngày thì oanh yến bên ngoài sẽ bay vào bái đường động phòng mất. Đợi đến lúc bà ta quay về, nhà họ Lâm này làm gì còn chỗ đứng cho bà ta nữa!

Nhìn thấy dáng vẻ không biết sống chết của Lâm Diệc Vân, Hạ Linh vẫn còn muốn tát cho cô ta thêm một lần nữa.

Vừa hay ngay lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Lăng Tú ma ma: "Phu nhân, người thu xếp xong chưa ạ? Lão phu nhân mời người!"

Hạ Linh mới vội thu tay về, rồi nhìn vào kính chỉnh đốn lại quần áo của mình. Chỉ có điều khi bà bước ra ngoài, vẫn không quên quăng cho Lâm Diệc Vân một cái nhìn lạnh nhạt: "Cứ ngồi yên ở trong phòng đi, đợi mẹ quay về sẽ tính sổ với mày sau!"

Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Hạ Linh, Lâm Diệc Vân cảm thấy vô cùng hoang mang, dường như có gì đó đã rời bỏ cô ta.

Lâm Diệc Vân chỉ có thể sờ lên chiếc bụng của mình, không ngừng trấn an bản thân. Cô ta và thầy Trương là trời sinh một cặp, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô ta vẫn còn thầy Trương, vẫn còn đứa trẻ trong bụng.

Phòng khách nhà họ Lâm.

Lâm lão thái thái ngồi trên ghế, sau khi liếc nhìn Hạ Linh đầu quấn băng gạc thì hừ lên một tiếng lạnh lùng: "Cô có còn gì để nói không?"

Hạ Linh đưa mắt nhìn qua Lâm Chính Hồng ở bên cạnh trước, rồi sau đó mới rưng rưng nước mắt, khẽ lắc đầu. Gương mặt như thể đang chịu uất ức nhưng lại không dám nói quá nhiều.

Điều này đã làm cho Lâm Chính Hồng đau lòng vô cùng, ông ta nhỏ tiếng khuyên nhủ Lâm lão thái thái: "Mẹ, chuyện này không chừng còn có uẩn khúc gì thì sao!"

Lâm Chính Hồng vừa dứt câu, Hạ Linh đã vội vã huơ tay: "Không có uẩn khúc, không có uẩn khúc gì cả, đều là lỗi của con!" Chỉ có điều gương mặt nhợt nhạt kia lại khiến cho người khác cảm thấy chuyện này chẳng hề đơn giản.

Lâm lão thái thái đưa mắt liếc nhìn đứa con trai ngu dốt của mình, chẳng muốn nói gì thêm, thẳng thừng bảo với Hạ Linh: "Nếu như cô cũng đã nói là lỗi của cô, vậy thì của hồi môn mà Tri Ngải đáng có mau trả về đầy đủ cho con bé. Còn về quy mô thì cứ làm theo danh sách của hồi môn mà làm. Chỗ tôi sẽ cho thêm Tri Ngải hai căn nhà, bốn cửa hiệu mặt tiền."

Nghe thấy lời của Lâm lão thái thái, gương mặt Hạ Linh biến sắc, thế nhưng cũng chỉ có thể gật đầu. Chỉ có điều trong lòng của bà ta càng ngày càng chán ghét đứa con gái xui xẻo đó của mình.

Trước kia bà ta tưởng rằng người gả đi là Lâm Diệc Vân, vậy nên của hồi môn đều được làm theo quy mô lớn nhất, vì để được nở mặt nở mày hơn, bà ta cũng đã bỏ thêm không ít của hồi môn của mình vào.

Nếu bây giờ Lâm lão thái thái bảo bà ta dựa theo danh sách mà đặt mua thì bà ta tìm đâu được nhiều tiền như vậy! Đặc biệt là đứa con gái xui xẻo còn mang của hồi môn trước đó trợ cấp cho đàn ông nữa!

"Đợi cô làm xong việc này thì trở về điền trang dưới quê ở một quãng thời gian đi, vừa hay mùa thu đến rồi, cô còn có thể giám sát quản lý ở điền trang."

Giọng nói của Lâm lão thái thái rất bình thản, vậy mà lời nói thốt ra lại khiến cho Hạ Linh sợ đến toàn thân đông cứng, hơi thở như ngừng lại.

Bà ta chỉ có thể cười gượng với Lâm lão thái thái: "Mẹ, con đi rồi thì lấy ai chăm sóc cho mẹ chứ, trong nhà này cũng không có ai quản lý hết ạ!"

Lâm lão thái thái uống lấy ngụm trà trong tách, mắt còn chẳng thèm ngước lên nhìn: "Không có ai là không thể rời khỏi ai, cái nhà này không có cô thì cũng vẫn xoay sở được thôi, cùng lắm là nhọc cái thân già này của tôi một chút!"

Sự hoang mang trong mắt Hạ Linh trở nên rõ ràng, đôi mắt cầu cứu vội hướng về phía của Lâm Chính Hồng.

Nhưng Lâm Chính Hồng vẫn chưa kịp mở lời đã chạm phải ánh mắt lạnh thấu xương của Lâm lão thái thái, Lâm Chính Hồng chỉ đành đổi câu nói của mình thành: "Vậy thì cực cho mẹ rồi!"

Sắc mặt của Hạ Linh vẫn còn quỳ dưới đất trắng bệch như tờ giấy, lúc này Hạ Linh thật sự hận không thể nói toạc ra hết tất cả, là Lâm Diệc Vân chưa kết hôn đã mang thai, là Lâm Diệc Vân thay mận đổi đào, là do Lâm Diệc Vân thay xà đổi cột!

Thế nhưng dù sao đi nữa bà ta cũng là một người mẹ, chút tình mẫu tử còn lại trong lòng đã giúp cho bà ta chống đỡ lại tất cả.

Bây giờ chỉ là về điền trang ở quê sống một quãng thời gian, nếu như bà ta không giải quyết tốt chuyện của hồi môn của Lâm Tri Ngải thì nói không chừng bà ta sẽ phải ở cái điền trang đó đến chết.

Sau khi Hạ Linh đã nghĩ thông suốt và bước ra từ phòng khách bèn vội vã chạy gấp về phòng. Bây giờ bà ta bắt buộc phải bảo Lâm Diệc Vân mang đống của hồi môn đó trở về, bằng không bà ta đi đâu tìm được nhiều tiền như thế để bù lại lỗ thủng này.

Nhưng khi bà ta mở cửa phòng ra lại phát hiện chẳng thấy bóng dáng của Lâm Diệc Vân ở đâu nữa, chỉ thấy một bức thư mà Lâm Diệc Vân để lại trên bàn.

"Mẹ, mẹ không yêu con nữa rồi, con phải đi tìm người thật sự yêu con..."

Đôi mắt của Hạ Linh trừng to như đôi mắt bò, che kín tơ máu, bà ta siết từng chút một vo chặt bức thư trong tay, dù cho móng tay có đâm vào da thịt, bà ta cũng chẳng hay biết.

Đứa con gái mà bà ta xem như báu vật bảo vệ ở phía sau lại rời bỏ mình như vậy! Công sức mười mấy năm bà ta bỏ ra trông hết sức nực cười. Sớm biết như vậy, chi bằng vừa sinh Lâm Diệc Vân ra đời thì bóp chết cho xong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play