Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 1 - Xuyên Qua


5 tháng

trướctiếp

Beta lần 1 (21/4/2024)

***

Lê Cẩm thấy đầu óc choáng váng nhưng cơn khó chịu ở dạ dày khiến cho hắn tỉnh táo lại.

“Ụa….” Nôn ra đồ ăn cùng rượu làm hắn cảm thấy thoải mái hơn, nhưng cái mùi vị này cũng thật quá kinh dị.

Đây là nơi nào?

Lê Cẩm hoài nghi bản thân đang nằm mơ, hắn nhớ bản thân đang trên đường về nhà sau khi tan tầm, như thế nào lại….

Đúng rồi, hắn bị một chiếc xe tải lớn đâm trúng! Nhưng trên người ngoài cảm giác mệt mỏi, choáng váng khi say rượu ra thì không có bất cứ đau đớn nào hết….Không để hắn suy nghĩ lâu, một âm thanh thô tục vang lên.

"Trời ơi, Lê Cẩm! Xe của ta! Tức phụ của ngươi ở nhà sinh con, lão tử tốn sức chín trâu hai hổ đem ngươi từ quán rượu kéo về, giờ ngươi lại nôn hết lên xe của ta!

Hả? 

Cảm giác xóc nảy cùng với mùi vị khó ngửi xung quanh nhắc nhở hắn chuyện vừa mới xảy ra.

Trong tầm mắt xuất hiện nam nhân vừa cao to vừa cường tráng, nhưng gương mặt lại vàng vọt vì thiếu dinh dưỡng. Lê Cẩm cảm thấy khó hiểu, người này là ai? Hắn ta đang nói đến chuyện gì?

“Xem như ta phục ngươi đó Lê Cẩm! Ngươi xem chuyện đánh bạc, uống rượu quan trọng hơn tức phụ cùng con cái đúng không? Tuy tức phụ của ngươi là một…..”

Nam nhân dừng lại một chút, nhìn Lê Cẩm đang say khướt bằng vẻ mặt đáng tiếc, lại nói: “Tuy rằng y là như vậy, nhưng người giống y khi sinh con như đi một vòng quanh quỷ môn quan. Lúc trước cũng là ngươi cưới y về nhà làm chính thê, lúc này ngươi lại không ở bên cạnh y thì thật không còn gì để nói.”

Lê Cẩm theo bản năng đẩy kính trên mũi nhưng không chạm được gì. 

Thị lực của mình? Thân thể này không phải của mình!!!

Nam nhân này nói cái gì mà “Tức phụ của ngươi là như vậy”, nhưng những lời này hắn vốn nghe không hiểu.

Lê Cẩm vừa mới ngồi dậy lại bị đả kích lớn khiến hắn phải dựa vào xe bò tự mình suy nghĩ, sau khi xác định đây không phải đang mơ hắn lại trở nên mờ mịt.

Thời điểm bị chiếc xe tải kia nghiền qua hắn xác định là trốn không thoát, nhưng ngược lại khiến cho hắn xuất hiện ở nơi này. Có thể là “Lê Cẩm” kia say rượu đến chết khiến cho hắn xuyên qua trở thành Lê Cẩm.

Tuy việc này không dễ tiếp nhận, thân xác sống 29 năm rốt cuộc đã mất, trở thành một Lê Cẩm không biết đã bao nhiêu tuổi, nhưng còn sống cũng tốt.

Vốn dĩ không có việc gì phải vướn bận, lại còn được sống thêm vài năm hắn sẽ không ngu ngốc tới mức từ chối.

“Tức phụ của ta sinh sao, đã sinh bao lâu rồi?” Lê Cẩm yếu ớt hỏi nam nhân.

“Lúc ta chuẩn bị đi lên trấn y đã bắt đầu đau bụng, bây giờ đã qua một canh giờ.” Nam nhân trả lời.

Thấy Lê Cẩm nghe đến “một canh giờ” lại không tỏ vẻ khẩn trương gì, thật sự cảm thấy không đành lòng cho người kia.

Lê Cẩm thật sự không cảm thấy lo lắng, khẩn trương. Tuy hiện tại hắn không muốn vướn bận chuyện gì, nhưng hắn lại chính là một bác sĩ sản khoa!

Đã thấy qua nhiều người sinh con, “Một canh giờ = hai tiếng”, vẫn còn sớm, tử cung chắc còn chưa mở ra được bốn phân, đương nhiên là hắn không vội.

Lê Cẩm không vội nhưng nam nhân kia lại gấp. Hắn ta quất một roi vào mông bò làm cho xe càng chạy càng xóc nảy.

Lê Cẩm cảm thấy cái thân thể say rượu này của mình muốn rời ra từng mảnh.

Ôi! Thật hoài niệm cái thân thể có sáu múi cơ bụng trước kia! Hơn nữa, thân là một người đàn ông độc thân lớn tuổi, xuyên qua liền có tức phụ và con nhỏ, cảm giác này thật kì lạ….nhưng cũng vui vui.

Không đến thời gian ba chén trà, Lê Cẩm bị nam nhân kéo đến một cái….nói là nhà thì cũng chỉ có bốn bức tường, nói dễ nghe thì là một phòng ở. 

Hàng rào xung quanh dường như đã chóng đỡ quá lâu mà từng cái một đều ngã xuống, ngược lại bên trong sân lại rất sạch sẽ khiến Lê Cẩm cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cửa nhà chính đóng chặt khiến Lê Cẩm cảm thấy có chút quạnh quẽ, hiu hắc. Tuy khi làm bác sĩ Lê Cẩm không thích có người nhà bệnh nhân quay quanh hỏi này hỏi kia, nhưng hiện tại tức phụ của hắn đang sinh con mà trong nhà một người cũng không có. Mà 'Lê Cẩm' nguyên chủ lại còn lên trấn uống rượu, xem ra đúng là một người không đáng tin cậy.

Lê Cẩm theo bản năng muốn mở cửa vào nhà, nhưng bản thân chưa tắm rửa tiêu độc, nếu đi vào chỉ làm tăng tỉ lệ nhiễm trùng.

Nam nhân kia cũng rất vội, dù sao còn phải về nhà trồng trọt, vận chuyển thổ sản lên trấn, người ta đã đem hắn chở đến cửa cũng coi như hết tình hết nghĩa.

“Cảm ơn, Lê Cẩm đã nhớ kỹ.”

"Ôi chao? Đây không phải cách nói chuyện hằng ngày của ngươi, ta cũng không nhiều lời, chỉ mong tức phụ của ngươi sinh con thuận lợi, sau này chăm sóc đứa nhỏ và tức phụ ngươi thật tốt là được!

“Ta đã biết.” Lê Cẩm đứng ở cửa một chút, nghe bên trong không tiếng kêu to, thi thoảng còn có âm thanh nói chuyện chắc là còn chưa đến lúc sinh.

Hắn tìm được nhà bếp rồi vào trong bắt đầu đun nước ấm, sau đó đi tắm cho thật sạch sẽ. Bình thường sau khi sinh xong ai cũng cần có một người bên cạnh để thuận tiện chăm sóc, hiện tại một thân dơ dáy này thật không phù hợp.

Lê Cẩm nấu nước xong lại phát hiện không có nơi để tắm…..

Căn nhà này quá nhỏ, sàn nhà đều bằng đất, đúng là phong cách nhà nông.

Nhà vệ sinh là hầm cầu theo phong cách truyền thống, không thể tắm rửa ở đó, cuối cùng chỉ có thể tắm qua một chút ngay tại nhà bếp.

Trong lúc tắm rửa, Lê Cẩm thầm đánh giá thân thể hiện tại một chút.

Chiều cao của thân thể này còn ổn, Lê Cẩm đứng ở chân tường đo đo một chút, khoảng 1m8 nhưng lại có phần gầy yếu. Trên phần ngực trắng trẻo toàn là xương sườn.

“Đúng là cái thân thể mục nát bị rượu đào rỗng.”

Trước khi xuyên qua Lê Cẩm là một bác sĩ, vì thường phải hay trực đêm nên hắn rất coi trọng thân thể mình, tuy không có được cơ bụng tám múi nhưng ít ra cũng có sáu múi tiêu chuẩn. Lúc trước vì hay trực đêm, Lê Cẩm còn lo lắng sẽ bị đột tử, giờ lại không phải chết vì đột tử mà là bị xe đâm.

Lê Cẩm lại tự an ủi mình một chút, tuy rằng thân thể này gầy yếu nhưng hắn lại có thể sống thêm được vài năm. Nghĩ như vậy tâm trạng Lê Cẩm tốt hơn không ít, hắn đem đầu tóc gội sạch, thời đại này nam nhân cũng để tóc dài làm cho Lê Cẩm tốn không ít sức lực, bất quá cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục.

Sau khi tắm xong lại phát hiện….Không có quần áo để thay!!!

Lê Cẩm cảm thấy nhất định là bị con ma men này ảnh hưởng, nếu không sau có thể ngu ngốc đến vậy. Bác sĩ đều có thoi quen sạch sẽ, hắn không muốn mặc lại bộ quần áo mà con ma men này đã mặc nhiều ngày.

Bây giờ phải làm sao? Dùng khăn che lại chổ phía dưới, sau đó chạy nhanh ra?

Kế hoạch này thoáng xuất hiện một giây trong đầu Lê Cẩm liền bị bác bỏ. Không nói bên trong có bà đỡ hay không, chỉ cần có một mình tức phụ của hắn ở trong thì cửa cũng nhất định đã bị cài lại, còn chưa biết kêu cửa với bộ dạng này thì có được cho vào không. Huống chi hắn cũng không phải người cuồng khoe thân, hắn không muốn lộ thân thể trước mặt người khác.

Trong lúc Lê Cẩm đang rối rắm đột nhiên thấy dưới bếp có một mảnh vải màu trắng lộ ra. Nhìn qua thì giống như quần áo.

Trước khi xuyên Lê Cẩm cũng có đọc qua tiểu thuyết xuyên không, người khác xuyên qua đều có được ký ức của nguyên chủ nhưng hắn lại mờ mịt, không biết bất cứ điều gì về thời đại này. Hắn còn không biết bộ quần áo này có phải là của mình hay không, tuy nhiên nhìn căn nhà chỉ bốn bức tường này thì chắc cũng không thể là của người khác.

Lê Cẩm đem quần áo mặc lên người, rất vừa vặn chỉ là chất liệu vải quá thô ráp. Trên quần áo còn có mùi hương tươi mát của bồ kết khiến Lê Cẩm cảm thấy thoải mái hơn.

Quần áo thời đại này là loại hai mảnh, ở giữa có dây cột, Lê Cẩm không quen mặc quần áo dạng này, mặc nửa ngày cũng xem như cố định chắc chắn. Hắn đem bộ quần áo dơ kia ngâm trong nước nhưng không tìm được bồ kết nên tạm thời không thể giặt được.

Tắm xong lại bị gió lạnh thổi một hồi cũng khiến cho cơn say tiêu tán hết.

Lúc này Lê Cẩm mới vào gõ cửa phòng.

Tiếng trò chuyện như có như không trong phòng đột nhiên im phăng phắt. Vốn dĩ Lê Cẩm còn nghe được tiếng người đang chờ sinh ngẫu nhiên hít khí vì đau, hiện tại lại vô cũng yên tĩnh.

Lê Cẩm nghĩ đến bộ dáng không đấng tin cậy của nguyên chủ cũng đoán ra được là chuyện gì. Nhất định là sợ con ma men này trở về náo loạn khiến cho bên trong một xác hai mạng.

Lê Cẩm cất cao giọng nói: “Là ta, Lê Cẩm. Ta đã về rồi, các ngươi có việc gì cần hỗ trợ thì cứ gọi ta.”

Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ.

Lê Cẩm cố tình dẫm tiếng bước chân đi xa.

Tuy rằng người trong phòng hiện giờ đối với Lê Cẩm cũng chỉ là một người xa lạ nhưng tốt xấu gì cũng là thê tử của nguyên chủ. Hơn nữa trong bụng còn có đứa nhỏ, lúc này Lê Cẩm không thể làm ra chuyện thất tín bội nghĩa.

Lê Cẩm thấy cách nhà không bao xa có một đám nam nhân vừa hút thuốc vừa chơi cờ, tuy nhiên không phải chơi cờ vây mà là cờ tướng. Lê Cẩm không biết đây là triều đại gì mà lại có cờ tướng. Nhưng những nơi như vậy mới càng dễ tìm hiểu tin tức.

Nghĩ nơi này cách nhà cũng không xa nên Lê Cẩm liền đi qua. Những người đó nhìn thấy Lê Cẩm trong mắt mang theo vẻ khinh bỉ không hề che giấu. Lê Cẩm là người gầy yếu, làm ruộng cũng không xong, thường xuyên để phu lang của hắn một mình cày ruộng, đúng là không đáng mặt nam nhân.

Bình thường Lê Cẩm nhìn thấy sắc mặt bọn họ thì vừa sợ hãi vừa né tránh.

Đám nam nhân này chuyện khác có thể không nói đến nhưng sức lực đều rất lớn, đánh Lê Cẩm một cái là chuyện chỉ cần vài giây. Nhưng lần này Lê Cẩm lại chủ động đi tới bên cạnh bọn họ, không nói gì chỉ đứng ở sau xem người ta chơi cờ.

Người nọ cau mày: “Ta nói chứ Trương lão tam, ngươi đúng là không phúc hậu gì hết, như này là chiếu tướng ta rồi?”

Trương lão tam cười tủm tỉm nói:"Ngươi đúng là tên xảo quyệt, nước cờ này là ngươi nghĩ ra trước đến thách đố bọn ta, thật vất vả ta mới nghĩ ra cách giải, ngươi mau đưa tiền cược đi."

Người nọ trả lời:" Người đừng gấp, ta có thể nghĩ ra bước phá thế cục của ngươi!"

Nhưng suy nghĩ vài phút, người nọ vẫn không thể nghĩ ra được cách nào.

Trương lão tam: “Tự ngươi nhìn xem, không phải ta muốn hối thúc ngươi, mọi người cũng cần ăn cơm trưa, nếu ngươi không nghĩ ra được lại làm chậm trễ thời gian ăn cơm của người ta, làm sao buổi chiều đi cày ruộng đây.”

Người nọ nói:"Ai có thể giải được nước cờ này, ta liền cho người đó một con gà mái già cùng với mười quả trứng gà!"

Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo của nam tử từ phía sau truyền đến:"Ta có thể phá nước cờ này."

Trong nhà Lê Cẩm thực sự nghèo, tiền có được không chừng đã bị nguyên chủ đem đi mua rượu hết. Hắn còn lo lắng cho thê tử phải sinh trong thời gian lâu, mất nhiều sức, cần có gà mái cùng trứng gà nấu canh tẩm bổ.

Lời này vừa dứt, hai người đang chơi cờ đều ngẩn đầu nhìn hắn.

*****

Đôi lời:

Ban đầu mình dự định sau khi edit hoàn mới public lên cho mọi người cùng đọc, nhưng sau khi đắn đo suy nghĩ, mình đã quyết định đăng lên sau khi edit được ngoài 100 chương. Cũng không có lý do gì nhiều, mình muốn có đọc giả cùng đồng hành để có thêm động lực edit nốt phần còn lại.

Đây là truyện edit đầu tay của mình, vì yêu thích thể loại này, đọc văn án cũng thấy hợp gu nhưng không tìm được bản edit ưng ý, nên mình quyết định bắt tay vào làm.

Mình biết trình edit của mình còn non tay, vẫn còn sai sót nhiều, mong mọi người nhẹ nhàng góp ý giúp mình (đã ngoài 20 nhưng tâm hồn vẫn còn íu đúi ~~~~). Mình sẽ cố gắng hết sức để mang lại một bản dịch ổn áp cho mọi người cùng đọc.

À, sau khi hoàn truyện, nếu có tgian mình sẽ Beta lại một lần.

Mãi yêu ~~~~

(6/3/2024)

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp