Thiên Kỳ cũng không thèm tìm hiểu mấy lời bông đùa của cụ Dumbledore nghĩa là gì nữa, vì cậu đã đói lắm rồi, thể chất kinh người đồng nghĩa với phải ăn rất nhiều và rất mau đói.
Cậu nghe Harry hỏi Chi sao lại thở dài thì cười hắc hắc, vừa bỏ một tảng thịt bò to vào đĩa mình vừa nói: "Tớ cá là Chi đang buồn rầu vì bụng quá nhỏ mà đồ ăn ngon thì quá nhiều."
"Ăn của cậu đi, đồ thùng cơm." Chi giận dỗi đáp.
Thiên Kỳ cười hì hì bắt đầu càn quét thức ăn, giống như cái đứa vừa sợ hãi đến đi không vững vừa rồi không phải mình vậy. Chi thì vừa chậm rãi ăn cơm vừa nói chuyện với Harry, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên chỗ thầy Snape, nhưng thầy đang nói chuyện với giáo sư Quirrell nên không nhìn lại nhỏ cái nào.
Harry phát hiện Chi đang nhìn lên trên, theo ánh mắt của nhỏ cũng nhìn lên, vừa lúc thầy Snape cũng ngước lên nhìn lại tụi nó. Nhưng ngay lúc đó, cái sẹo của Harry đau nhói một cái.
Harry ui một tiếng, buông dao nĩa ra để xoa trán.
"Sao thế?" Chi quay sang hỏi.
"Tự dưng nó nhói một cái." Harry vẫn đang xoa trán, đáp.
Nghe vậy Chi cũng bỏ dao nĩa ra để xem cái sẹo trên trán Harry, vừa săm soi vừa hỏi: "Nó đau thế nào? Còn đau không?"
"Nhói một cái như có cái gì đâm ấy, nhưng hết ngay, bây giờ không có cảm giác gì nữa." Harry đáp.
"Sao thế Harry?" Động tác của hai đứa thu hút chú ý của Ron khỏi mấy cái đùi gà.
Thiên Kỳ bên kia cũng đã dừng động tác ăn lại nhìn sang. Harry hơi xấu hổ khi đám bạn xung quanh đều nhìn mình, cho nên nói nhanh: "Không có việc gì đâu Chi, nó hết đau rồi."
Chi buông trán cậu ra nói: "Coi bộ không có gì nghiêm trọng, nhưng không thể chủ quan được." Nói rồi nhỏ đeo bộ bao tay của mình vào, mấy ngón tay múa may nhẹ nhàng một chút và biến ra một con bướm nhỏ bằng đầu ngón tay màu vàng, hơi sáng lên như đom đóm, và nhỏ thả tay ra cho nó bay lên.
"Cái gì thế?" Harry ngước nhìn theo con bướm chấp chới bay về dãy bàn giáo viên, hỏi Chi.
"Một thủ thuật nhỏ để truyền âm." Chi đáp, thấy con bướm đã bay đến chỗ thầy Snape liền ra hiệu cho thầy kê nó sát tai.
Thầy Snape nhìn con bướm nhỏ xíu nằm yên trong tay mình, tò mò đưa nó lên sát tai, thầy liền nghe được tiếng Chi thầm thì: "Mới thì cái sẹo của Harry bị nhói một cái, lúc cậu ấy nhìn về phía thầy."
Snape hơi cau mày, gật đầu với Chi đang nhìn mình bên dưới và lấy tay xuống. Trong lòng bàn tay, con bướm nhỏ đã bắt đầu tan đi, như một đám bụi sao biến mất vào không khí.
"Một ma pháp thật dễ thương. Tôi đoán nó bao gồm các phần ma pháp lưu giữ, di chuyển, ánh sáng, âm thanh, thêm một chút tín nhiệm và chú ý. Nó hẳn là một bùa chú với âm thanh mềm mại, và đầu đũa cần vẫy thật nhịp nhàng như cánh bướm. Xem nào.." Giáo sư Flitwick hào hứng nói, và lập tức móc đũa phép ra làm thử.
"Tôi đoán là nó cần thêm một chút cảm giác thân mật nữa, vì đó là một lời thì thầm bên tai." Cụ Dumbledore cũng tràn đầy hứng thú thảo luận.
"Phải! Phải.. Chú ngữ hẳn là gồm ít nhất hai âm"... "
Nhẹ nhàng cùng một âm"... "
Hơi mang âm gió. Hừm.. Nguyên âm hẳn là" ee "hoặc" ai ".. Thầy Flitwick thử vài cái chú ngữ, cuối cùng khi đọc" sefasai "và vẫy đũa theo hình xoắn ốc, một con bướm nhỏ màu trắng xanh hiện ra ở đầu đũa.
Các giáo sư xung quanh đều buông dao nĩa và ly rượu xuống để vỗ tay tán thưởng.
" Xuất sắc đấy Filius, thầy quả là một bậc thầy bùa chú. "Cụ Dumbledore khen ngợi nhưng ánh mắt lại chuyển xuống dưới dãy bàn Gryffindor, quả nhiên thấy được ánh mắt sáng quắc của Chi đang nhìn con bướm nhỏ đang bay quanh giáo sư Flitwick. Cụ liền đánh ánh mắt cho giáo sư Snape nhìn Chi.
Thầy Snape nhận được tín hiệu của cụ Dumbledore liền nhìn xuống, hơi buồn cười lấy đũa phép ra làm một con bướm nhỏ màu xanh lục và để nó chuyển cho Chi câu thần chú cùng cách vẫy đũa của bùa phép này.
Không bao lâu, dưới dãy bàn Gryffindor, một đám bướm nhỏ đủ màu sắc liền chập chờn bay lên, các học sinh lớp bốn trở lên đều dễ dàng làm được bùa chú nhỏ này.
" Tớ cũng làm được, xem này. "Hermione reo lên khi đầu đũa của mình phun ra một con bướm nhỏ màu lam sáng.
Harry và đám năm nhất xung quanh cũng đang thử câu thần chú nhưng không ai ngoài Hermione thành công, Thiên Kỳ cũng thử hai lần liền từ bỏ, tiếp tục sự nghiệp lấp đầy bụng của mình.
" Các em có thể tập làm nó khi nào rảnh, còn bây giờ thì lo ăn cho xong đi. "Percy huynh trưởng nhắc nhở đám năm nhất.
Tụi Harry đánh phải từ bỏ, nhưng đám học sinh lớn hơn thì đang lan truyền câu thần chú khắp các nhà, kết quả là đến khi bữa tiệc chuyển sang món bánh ngọt, khắp các dãy bàn đều chấp chới bay rất nhiều bướm với đủ mọi màu sắc khác nhau.
Đợi mọi người đều ăn uống no đủ rồi, cụ Dumbledore mới đứng dậy nhắc nhở các nội quy và nêu những thông báo mới cho năm học.
".. Năm nay trường chúng ta đang thử nghiệm một hệ thống ma pháp phòng thủ mới, vì vậy sẽ có rất nhiều thay đổi trong trường. Thầy cần nhắc nhở các trò là nếu nhìn thấy một loài thực vật hay động vật kỳ lạ ở quanh trường thì phải báo ngay cho các thầy cô và nhớ là chớ có tới gần chúng cho đến khi chúng ta xác nhận là chúng vô hại. Sẽ có những ngày mà ma pháp của chúng ta phản ứng mạnh mẽ hơn bình thường, và thầy gợi ý là các trò có thể thử luyện tập các bùa phép khó vào những ngày này, nhưng hãy nhớ là phải làm dưới sự giám sát của giáo viên. Vào những ngày như thế các trò sẽ bắt gặp những ảo ảnh rất thú vị hiện ra ở đâu đó trong trường, thầy dám chắc các trò sẽ rất khoái chúng. Còn có một điều quan trọng nữa, năm nay trường sẽ tổ chức thêm những lớp ngoại khóa dạy ngoại ngữ cho bất kỳ trò nào muốn học, chúng ta tạm thời có ba ngoại ngữ được dạy là Hy Lạp, Ai Cập và Việt Nam, trò nào muốn học có thể đăng ký với giáo viên chủ nhiệm của mình. Cuối cùng, năm nay, hành lang tầng thứ ba bên tay phải là khu vực cấm, ai muốn chết cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó. "
Harry cũng như toàn thể học trò đã há hốc mồm sau khi nghe xong mấy thông báo này, trong khi Chi và Thiên Kỳ ý vị nhìn nhau.
" Học ngoại ngữ? "Percy thì thào.
Đôi song sinh thì chậc lưỡi nói:" Nghe hay phết. "
Mà đám học sinh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao sau vài giây im lặng ngắn ngủi, chỉ khi cụ Dumbledore lại lần nữa lên tiếng âm thanh ồn ào mới lắng xuống.
" Các trò có thể tán dóc với nhau vào ngày mai, còn bây giờ, chúng ta sẽ hát bài ca của trường trước khi đi ngủ. "Cụ Dumbledore vui vẻ nói và biến ra lời ca bằng dây ruy băng màu vàng.
Thiên Kỳ vừa nhịn cười vừa hát với cái tông chẳng biết chạy đi đâu, và suýt nữa thì phá lên cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Chi đang lầm bầm hát, nhất là vẻ mặt của nhỏ còn rất đồng điệu với biểu tình của thầy Snape trên dãy bàn giáo viên.
Đợi cả trường đều hát xong, cụ Dumbledore mới vẫy đũa bảo bọn nhỏ đi về ngủ.
" Năm nhất tập họp ở đây, anh sẽ dẫn mấy đứa về ký túc xá. "Percy sốt sắng đứng dậy làm nhiệm vụ.
Đám năm nhất Gryffindor đều tụ lại quanh anh, chỉ có một đứa không như vậy. Chi vừa nghe cụ Dumbledore hô giải tán liền đứng dậy chạy lên bàn giáo viên.
Các thầy cô đều đang đứng dậy rời đi, chỉ còn thầy Snape đang ngồi trầm tư cùng hai vị hiệu trưởng và hiệu phó đang ngồi tại chỗ trao đổi gì đó. Thấy Chi chạy lên, cụ Dumbledore và cô McGonagall liền lịch sự đứng lên rời đi, vì Chi đã chạy thẳng đến chỗ thầy Snape.
" Chuyện gì thế? "Thầy Snape thoát khỏi suy nghĩ của mình nhìn lên hỏi.
Chi liếc mắt xung quanh, xác định không ai có thể nghe thấy mình mới nói:" Lúc nãy con đã nói với cái nón là con muốn tới Slytherin, nhưng nó lại bảo rằng nếu là vì thầy thì con nên đến Gryffindor. Nó nói năm đó nó đã ra quyết định không hợp lý khi phân loại thầy, và.. nó hơi hối hận vì điều đó. "Chi nói thật nhanh nhưng rõ ràng, và khi nói xong thì nhìn thầy Snape thật chăm chú. Nhỏ nhìn thấy được, khi nghe những lời này, trên mặt thầy hiện lên sự kinh ngạc, và sau đó là đau đớn, nhưng nó chỉ lướt qua rất nhanh. Thầy chớp mắt một cái, nỗ lực cong vành môi lên để ôn hòa nói với nhỏ:" Rất tốt, cám ơn con đã nói với thầy. Giờ thì về ngủ đi. "
" Dạ, chúc thầy ngủ ngon. "Chi không nhiều lời, nhỏ biết bây giờ thầy cần là yên tĩnh một mình, nói lời tạm biệt liền quay đầu chạy về đội ngũ năm nhất.
Chi vừa ra đến cửa lễ đường thì thầy Snape cũng đứng dậy rời khỏi chỗ của mình, thầy phải đuổi theo nói chuyện cái sẹo của Potter cho hiệu trưởng, sau đó thầy muốn về hầm của mình ngay, để được lẳng lặng một mình nhấm nháp cảm xúc này.
Bên kia, đi được nửa tầng cầu thang, Chi đã phải leo lên lưng Thiên Kỳ lần nữa.
" Tớ mệt muốn chết rồi. "Nhỏ rên rỉ.
" Tớ cũng vậy, buồn ngủ quá. "Harry nói và ngáp một cái sái quai hàm.
" Nhìn dưới chân kìa Ron, Neville, cậu nên bám vào tay vịnh mà đi, coi chừng ngã đấy. "Thiên Kỳ vừa cõng Chi leo cầu thang vừa bận trông chừng đám còn lại.
Chi cười khúc khích hỏi:" Thiên Kỳ, cậu cầm tinh con gà mái đúng không? "
" Ném cậu xuống luôn bây giờ đó tin không? Gà con! "Thiên Kỳ hung hăng nạt lại.
Mấy đứa đi xung quanh đều phì cười. Tụi nó vừa đi vừa đấu võ miệng cho tới khi bị con yêu tinh Peeves chặn đường, nhưng con yêu lập tức bị dọa chạy té khói mà cả đám chẳng hiểu làm sao cả.
" Ông Rạng làm? "Thiên Kỳ thầm thì hỏi Chi khi tiếp tục theo đội ngũ leo cầu thang.
" Ừ, về cơ bản thì ông Rạng cũng là một hồn ma. "Chi đáp.
" Cho nên mới nói hồn ma vốn không hề vô hại, làm gì họ lại giữ một đống như vậy trong trường không biết. "Thiên Kỳ bực mình lầm bầm.
" Cậu làm gì lại kỳ thị hồn ma thế? Mấy hồn ma ở đây đều vô hại mà, chỉ khi nào có ai đó dùng ma pháp củng cố và luyện chế họ thì mới có thể nguy hiểm thôi. "Chi nhướng mày nhìn cái ót của Thiên Kỳ.
Thiên Kỳ hừ một tiếng không đáp.
" Không phải từng bị dọa điên rồi đi? Không đúng, với tính của cậu thì dọa cậu điên cũng không bị nhớ thù lâu vậy. "Chi lầm bầm.
Thiên Kỳ vẫn không đáp nhưng Harry lại nói:" Có phải vì bọn họ dọa tụi tớ không? "
Thiên Kỳ vẫn không mở miệng.
Coi bộ vấn đề nghiêm trọng à nha. Chi thầm nghĩ, dựa theo tính nết của Thiên Kỳ thì khi cậu ta lầm lì như vậy là khi cậu đang kiềm chế chính mình, lúc này tuyệt đối không thể thử giới hạn chịu đựng, cho nên nhỏ lảng sang chuyện khác.
" Cụ Dumbledore hình như có kế hoạch giao lưu với Vùng Ven nhỉ. Cậu nghĩ sao Harry? "
" Chắc thế, cho nên mới dạy ngoại ngữ trong trường. Cậu thấy tớ nên học môn nào trước? "Harry đáp.
" Tớ đề nghị cậu học tiếng Hy Lạp trước, đừng học tiếng Việt vội, nó khó lắm, với lại người Việt trong Vùng Ven chủ yếu là người Việt Thường, mà đám đó mỗi người đều biết vài thứ tiếng, lại còn luôn đi thành nhóm, gặp họ thì kiểu gì cũng tìm được người có thể câu thông thôi, còn như người Việt Nam thì càng dễ, đa số họ đều sẽ học tiếng Anh, những người Việt thuộc các nước khác thì không đáng kể, và thường thì họ biết tiếng Hy Lạp. "
" Các cậu đang nói chuyện gì vậy? "Ron khó hiểu.
" Đang nói chuyện học ngoại ngữ mà. "Chi đáp.
" Này tớ nghe rõ ràng đấy nhé, các cậu không chỉ nói chuyện ngoại ngữ, các cậu biết cái gì à? "Hermione đi phía trước ngóng lại hỏi.
" Mắc mớ gì cậu đâu ha? "Chi đáp trả.
Hermione liền giận đùng đùng đi lên phía trước.
" Cậu còn dỗi à? Cậu ấy có cố ý đâu. "Thiên Kỳ nói.
Chi hừ một tiếng không nói.
Thiên Kỳ thấy thế liền đổi đề tài:" Tớ còn tưởng cậu sẽ vào Slytherin. "
" Tớ cũng định thế. "Chi nghiến răng đáp.
Thiên Kỳ liếc nhìn bóng lưng cứng ngắt của Harry phía trước, cười hỏi:" Vậy sao cậu lại đổi ý? "
Chi bĩu môi:" Cậu lại không biết sao, cái nón có thể nhìn hết những gì tớ nghĩ. "
Thiên Kỳ bật cười trêu:" Cậu cứ nói thẳng là không nỡ bỏ lại Harry là được rồi, vòng vo làm chi? "
Chi hừ một tiếng, không thèm nhìn Harry khi cậu quay lại cười với nhỏ.
Tụi nó đã đến được lối vào tháp Gryffindor, Thiên Kỳ thả Chi xuống và giúp nhỏ cùng Neville chui vào cái lỗ tròn.
" Ngủ ngon. Cậu leo lên nổi không đó? "Thiên Kỳ hỏi nhỏ khi chia tay ở phòng sinh hoạt chung.
Chi xua xua tay, chậm chạp nâng từng bước đi lên cầu thang xoắn. Trong thân thể, cảm giác suy yếu mệt mỏi thường trực đang giảm xuống, nhỏ cảm nhận rất rõ ràng lời nguyền đang yếu đi.
" Con đi được, ông đừng lo. "Chi thì thầm với Rạng.
Khi leo lên đến được cửa phòng ngủ, Chi thấy Hermione đang đứng trước cửa, nhưng nhỏ vừa lên tới thì cô nàng liền chui vào phòng mất.
Chi nghiêng tai để nghe Rạng nói gì đó, nhưng nhỏ không đáp, chỉ lặng lẽ mở cửa đi vào.
Căn phòng khá rộng rãi, có năm cái giường đặt theo vòng tròn, mỗi giường có rèm che, tủ đồ và bàn học đầy đủ, con Vàng cũng đã đứng trên cái bệ của mình dưới chân giường.
" Không tồi nhỉ. "Chi nói, ngồi xuống giường thở dốc và quan sát căn phòng.
Ngoài nhỏ và Hermione, trong phòng còn một trong hai chị em song sinh người Ấn và một cô nhóc họ Brown, lúc này không thấy tụi nó đâu, chắc là ở trong nhà vệ sinh, chỉ có Hermione đang chải tóc cạnh giường mình.
Chi nhìn nhìn cái giường của mình, nghĩ tới gì đó liền hưng phấn lấy ra một chậu đất nhỏ đặt cạnh bàn học và một quả cầu thủy tinh chỉ lớn bằng đầu ngón tay từ trong túi không gian. Nhỏ giơ tay lên múa may với nó vài cái, quả cầu tự mở ra và một nhánh dây leo vươn dài ra từ trong đó. Nhánh dây leo được Chi khống chế bám vào quanh cái giường của nhỏ, rủ nhánh xuống từ trên nóc giường, còn rễ của nó thì chui vào chậu đất.
Hermione đã há hốc miệng nhìn cảnh này, nhất là sau khi dây leo đã yên vị xong, nó bắt đầu giãn ra những cái bọc cuộn tròn của mình, thả những chùm chuông nhỏ xíu lấp lánh sáng khắp cả cái giường.
Chi tựa đầu vào thành giường, ngước mắt nhìn ngắm những cái chuông, không biết nghĩ cái gì, miệng nhỏ mỉm cười nhưng khoé mắt lại rưng rưng.
Lavender Brown từ nhà vệ sinh đi ra, thấy được chiếc giường xinh đẹp của Chi, nhỏ đang ngồi khóc còn Hermione Granger thì ở một bên lo lắng nhìn, khó hiểu hỏi:" Xảy ra chuyện gì thế? Đó là cây gì? "
Chi quay đầu nhìn lại nhỏ, lạnh nhạt đáp:" Đây là cây ngãi chuông, do cha tớ luyện chế sau khi tớ ra đời, nhưng chưa kịp sử dụng thì gia đình tớ đều bị giết cả. "Nhỏ dừng lại để liếc nhìn Parvati Patil vừa ra tới rồi cảnh cáo:" Cho nên nếu các cậu, hay bất cứ ai dám phá hoại nó, dù chỉ một cái lá, thì coi chừng đấy, tớ sẽ trả thù. "
Ba đứa còn lại đều im thin thít, mà Chi thì không để ý tới tụi nó nữa mà xuống giường lấy đồ dùng vệ sinh ra đi tắm.
Đợi nhỏ đi rồi, Lavender mới thầm thì nói:" Gia.. gia đình của nó đều bị giết? "
" Giống với Harry Potter. "Hermione nói chỉ đủ cho chính mình nghe thấy.
Khi Chi tắm xong và trở về giường thì Hermione mới đi tắm, hai đứa còn lại đều đã lên giường. Nhỏ cũng kéo màn che kín giường mình lại, làm một bùa chú cảnh báo xung quanh rồi mới lên giường.
Nằm xuống rồi nhỏ mới nói với Rạng đang ngồi cạnh giường:" Cụ Dumbledore tìm ông nói chuyện phải không? Ông cứ đi đi, con ở đây an toàn rồi. "Lúc mọi người thử thần chú truyền tin bằng con bướm, Chi thấy cụ Dumbledore có làm ra một con bướm màu đỏ như lửa, nó bay đến gần chỗ nhỏ rồi biến mất, cho nên nhỏ mới đoán cụ Dumbledore lặng lẽ tìm Rạng.
Rạng dịu dàng liếm Chi một cái nói:" Vậy con cứ ngủ đi, ông sẽ quay lại ngay. "
* * *
Cùng lúc ấy, ở phòng của nam sinh, không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Phòng của tụi Harry chỉ có bốn đứa, bao gồm cậu, Thiên Kỳ, Ron và Neville, cái giường còn lại để trống. Cả đám về tới phòng đều đã buồn ngủ díp cả mắt nên không đứa nào nói gì mà chỉ thay đồ ngủ ra leo lên giường, trừ Thiên Kỳ, cậu lấy đồ dùng ra đi tắm một cái mới trở vào. Lúc này thì ba đứa còn lại đều đã ngủ cả, thậm chí đám thú cưng còn chưa được thả ra khỏi lồng.
Thiên Kỳ đi thả Nam Hiệp, Hedwig và Trevor ra nhưng mặc kệ con Scabbers rồi mới leo lên giường, nhưng mới nằm xuống thì lại nghe thấy âm thanh lạ bên giường Harry. Cậu ngồi dậy đi qua xem, hóa ra Harry đang mớ, không biết mơ thấy cái gì mà có vẻ rất sợ hãi. Cậu giơ tay xoa tóc Harry vài cái, suy nghĩ xem có nên đánh thức Harry dậy không thì cậu ta lại mở mắt.
" Cậu mơ thấy cái gì thế? "Thiên Kỳ hỏi nhỏ.
Harry lầm bầm trả lời gì đó rất mơ hồ, Thiên Kỳ chỉ nghe được" khăn vành "và" Quirrell", rồi Harry rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT