Lão Hagrid và Harry tới quán Cái Vạc Lủng lúc hơn mười giờ. Lúc ấy Chi và Thiên Kỳ đang chơi một bộ đồ chơi có tên là Khắc Xuất Khắc Nhập, thầy Snape nhận ra nó chứa nguyên lý của con rối bằng đốt tre mà cụ Dumbledore chống cự ở thành Dong Xanh. Bộ đồ chơi làm bằng những đoạn thủy trúc dài ngắn khác nhau, Chi và Thiên Kỳ thay phiên hô khắc xuất, khắc nhập, mục tiêu là tạo ra những hình dạng thực phức tạp khi hô khắc nhập để khi đối phương hô khắc xuất thì nó không bị rời ra toàn bộ, nhưng mà đã chơi qua hai mươi mấy lượt mà chưa đứa nào thành công.

"Harry!" Thiên Kỳ giơ tay vẫy và gọi to khi thấy Harry bước vô quán.

Ông Weasley và thầy Snape cũng nhìn qua, ông Weasley vẫy tay với lão Hagrid, mà Harry thì đã rạng rỡ cười, ù chạy ngay đến chỗ Chi và Thiên Kỳ. Cậu không hề chú ý rằng khi cậu bước vào, những người trông thấy cậu đều như bị định thân chú, mở mắt hết cỡ mà nhìn cái sẹo trên trán cậu.

Và khi Harry đã đến cạnh hai đứa bạn, tiếng xầm xì bàn tán bắt đầu nổi lên. Rồi sau đó, ông Tom chủ tiệm dẫn đầu chạy tới bắt tay Harry, và lập tức những người khác học theo.

Thiên Kỳ lùi ra xa khỏi khu vực đông đúc và đứng cùng Chi.

"Đây là chuyện gì?" Chi vừa dọn dẹp bộ đồ chơi của mình, vừa khó hiểu hỏi Thiên Kỳ.

"Cậu không biết à? Harry rất nổi tiếng trong giới phù thủy Anh quốc." Thiên Kỳ cười đáp, kể cho Chi nghe câu chuyện mà Ginny lặp lại cho cậu nghe hằng ngày.

Bên kia, có một giáo sư khác của Hogwarts cũng đến chào Harry nhưng thầy Snape làm như không thấy, coi bộ quan hệ giữa hai người không tốt lắm.

Chi nghe xong câu chuyện Thiên Kỳ kể, nhăn mũi nói bằng tiếng Việt: "Nghe không hay ho chút nào. Có bao nhiêu phần trong chuyện này là thật?"

Thiên Kỳ nhún vai, cũng dùng tiếng Việt trả lời: "Ít nhất chuyện Voldemort ngã ngựa có liên quan đến Harry là chắc chắn." Cậu vừa nói vừa đánh mắt về thầy Snape, ổng đang dùng bộ mặt âm trầm nhìn đám đông bên kia.

Chi được nhắc nhở liền hiểu ra, bảo sao cụ Dumbledore và thầy Snape phải cuống quýt đuổi theo tụi nó đi Badmudeko như vậy. Coi bộ tính huống của Harry cũng không lạc quan hơn hai đứa nó nhiều ít.

Phải mất một lúc lão Hagrid mới xách được Harry ra khỏi đám đông để đi ra sau tiệm, nhóm Chi bên này liền chạy theo sau.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Harry." Thiên Kỳ nói trong lúc chờ lão Hagrid mở cổng Hẻm Xéo.

Harry lập tức cười hết cỡ: "Cám ơn Thiên Kỳ."

Chi cũng lập tức nói chúc mừng sinh nhật, làm Harry rất lâng lâng vui sướng, đây là lần đầu cậu hưởng thụ điều này. Ông Weasley còn trịnh trọng bắt tay cậu một cái, chỉ có thầy Snape vẫn cứ lạnh nhạt nhìn hết thảy. Bây giờ Harry đã hiểu, vì lý do gì đó mà thầy Snape không ưa cậu.

"Có quà cho cậu đấy, nhưng để lát nữa đi." Chi nói.

Harry ngượng ngùng: "Không cần vậy đâu."

Lão Hagrid đã mở cổng xong, vui vẻ nói: "Nào đi thôi Harry, và mấy nhóc nữa."

"Chúng ta đi đâu trước?" Chi hỏi.

"Harry phải đi ngân hàng lấy tiền trước đã." Lão Hagrid đáp.

"Ngân hàng sao? Nếu con muốn mở kho cất đồ ở đó có được không? Mà nó an toàn chứ ạ?" Chi hỏi.

"Nó do yêu tinh điều hành, nên con cứ an tâm đi. Con cần có người giám hộ giúp con mở tài khoản." Thầy Snape đáp, thái độ với Chi và Harry một trời một vực.

Bọn họ cất bước đi lên đường chính, và Thiên Kỳ lập tức phải nhảy lên phía trước chắn lại một bà phù thủy đang lắc lư chống gậy đi ngang suýt nữa đụng phải Chi.

"Cậu đi ở giữa đi Chi, coi chừng ngã đấy." Thiên Kỳ nói.

Vậy là hai đứa con trai vây Chi vào giữa, lão Hagrid dẫn đầu còn ông Weasley và thầy Snape đi sau cùng.

Chi quay đầu lại để hỏi thầy Snape: "Cha Simone không đời nào vô Hẻm Xéo, vậy thầy làm người bảo lãnh cho con được không?"

"Được, nếu con không ngại." Thầy Snape đáp.

"Sao phải ngại chứ, cám ơn thầy." Chi cười hì hì nói.

Thiên Kỳ thấy vậy cũng hỏi ông Weasley làm người bảo lãnh giúp cậu, và cả đoàn liền cùng nhau đến Gringotts. Sau gần một giờ, tất cả mới tập hợp lại trước cửa ngân hàng để đi mua sắm.

Lão Hagrid bị say xe nên muốn đi uống một ly, cho nên chỉ còn ba đứa Chi đi với thầy Snape và ông Weasley đến tiệm bán đồng phục của phu nhân Malkin. Trong tiệm khá chật nên hai người lớn đứng bên ngoài chờ cho bọn nhỏ vào trong.

"Như thế này thì thật phiền bọn họ." Thiên Kỳ áy náy nói khi bước vào trong.

"Cái gì phiền?" Harry khó hiểu.

Chi khinh bỉ nói: "Chưa có ai than phiền chuyện này trừ cậu. Bớt người lớn đi!"

"Cậu không thấy chúng ta đang làm phiền họ sao? Đây đâu phải trách nhiệm của hai người họ." Thiên Kỳ bực bội đáp trả.

"Chúng ta là trẻ con, nhớ không? Tớ từng nói với cậu rồi đấy, vì cậu là trẻ con, nên họ sẽ không cảm thấy phiền lụy gì khi trông nom cậu. Đừng có cư xử như người lớn thế, nó chỉ làm bọn họ thêm lo lắng mà thôi." Chi trợn trắng mắt, vừa nói vừa bước lên cái bục thử đồ theo chỉ dẫn của thợ may.

Harry cũng đang đứng trên một bục thử đồ khác, nghe vậy phụ họa: "Chi nói đúng đấy, bác Hagrid cũng đâu tỏ ra phiền hà gì đâu, dù tớ hỏi rất nhiều, bác còn rất vui nữa."

"Nhìn đi, đấy mới là phản ứng nên có của trẻ con." Chi chỉ chỉ Harry.

Thiên Kỳ khoanh tay đứng đó tự ngẫm lại, hình như có vài người từng bảo với cậu những câu như vậy: Đừng nghĩ quá nhiều, con chỉ là đứa con nít mà thôi..

Đợi vài phút thì Chi đo xong, và nhỏ nói muốn chọn một ít phụ kiện nên một mình đi sang khu vực trưng bày các loại khăn, mũ, vòng tay, quạt..

Thiên Kỳ thở ra một hơi, bước lên cái bục để thử đồ.

"Ê, tụi bây cũng vô Hogwarts năm nay à?" Một giọng nói nhừa nhựa vang lên trên cái bục ở phía bên kia của Harry, đó là một thằng nhóc tóc bạch kim có khuôn mặt nhờn nhợt.

"Ừ." Harry đáp.

"Mày tên gì? Tao là Draco Malfoy." Thằng nhóc làm bộ làm tịch đưa tay ra với Harry, cằm nâng lên và ngực thì ưỡn ra.

Harry miễn cưỡng giơ tay cho nó bắt, cậu định tự giới thiệu tên mình thì bên kia Thiên Kỳ đã lên tiếng: "Malfoy? Cha mày là Lucius Malfoy đúng không?"

"Mày biết cha tao?" Draco Malfoy hỏi lại.

Thiên Kỳ cười một tiếng: "Nghe bác Weasley nói qua."

"Weasley?" Thằng nhóc khinh khỉnh cười đáp lại: "Rồi mày sẽ biết có những dòng dõi phù thủy cao quý hơn cái gia đình kiết xác đó."

"Phải không?" Thiên Kỳ lạnh lùng nói: "Có rất nhiều người căn bản không hiểu chữ cao quý là dùng để chỉ cái gì đâu nhỉ."

Harry đã rụt tay lại, cậu hơi hối hận khi bắt tay nó, tức giận nói: "Tớ nghĩ mình biết rõ cái gì là cao quý."

"Của con xong rồi cưng." Âm thanh của bà Malkin ngắt ngang không khí căng thẳng giữa ba đứa, Thiên Kỳ liền kéo Harry đi đến chỗ Chi mà chẳng thèm liếc thằng nhóc Malfoy lấy một cái.

Lúc ra khỏi tiệm, ba đứa đều xách theo một túi quần áo, của Harry nhỏ nhất, và của Thiên Kỳ to nhất.

"Cậu là một con công à? Mua nhiều đồ như vậy cậu có mặc hết không?" Chi châm chọc.

"Chỉ có năm bộ đồng phục, năm bộ thường phục và hai bộ dành cho tiệc tùng thôi, nó nhiều sao?" Thiên Kỳ không hiểu nổi.

Chi đã hết nói nổi rồi, tụi nó không cùng tần số.

Mua quần áo xong cả bọn lại kéo đến tiệm sách, và trong khi Harry chỉ mua sách giáo khoa, Chi và Thiên Kỳ lại lấy cả núi sách mà tụi nó thấy khoái nhưng sau đó bị thầy Snape bắt trả lại chỗ cũ.

"Thư viện trường chắc chắn có đủ sách cho các trò học, chúng ta không cần cái thư viện thứ hai đâu." Thầy nói như vậy.

Cuối cùng hai đứa chỉ mua vài quyển sách mới xuất bản mang tính giải trí thôi, ví dụ như quyển Những bí mật đen tối của Hogwarts do Rita Skeeter viết mà Chi đang lật xem và hai đứa còn lại cũng thò đầu vào coi ké.

"Ta phải nói với các trò là mấy thứ nhảm nhí đó chẳng có cái nào đáng tin đâu. Và mấy đứa nên ăn xong phần của mình đi đã." Thầy Snape nhắc nhở cả ba đứa đang lo đọc sách mà bỏ cả bữa ăn bên kia.

Lão Hagrid cũng cười khinh bỉ nói: "Rita Skeeter là một phóng viên tồi, mấy thứ cô ả viết đều là một đống rác rưởi, ả thích soi mói và tọc mạch chuyện riêng tư của người khác nhất."

Ba đứa đành bỏ sách xuống mà ngồi ăn, bọn họ đang ăn trưa ở một quán ăn ven đường, ông Weasley đã đi tìm vợ và các con, nhưng lão Hagrid đã trở lại và ngồi ăn với tụi nó.

"Tụi mình còn cần cái gì nữa?" Chi nói khi ăn xong. Nhỏ đã chia bớt phần ăn của mình cho Thiên Kỳ nhưng vẫn là người ăn xong sau cùng. Hai đứa con trai đã ăn xong đang nói chuyện về Quidditch và chổi bay.

"Để xem, một cái kính thiên văn, và cuối cùng là đũa phép." Harry xem lại danh sách, đáp.

"Tớ còn muốn mua một con thú cưng nữa." Thiên Kỳ nói.

"Tớ cũng muốn một ít hạt giống." Chi cũng nói.

"Con muốn hạt giống làm gì?" Thầy Snape hỏi.

Chi tủm tỉm cười: "Rạng nói con có thể chuẩn bị học luyện ngãi, cho nên con muốn trồng một ít cây cỏ ma pháp để chuẩn bị."

"Tin tốt đấy, nếu gặp khó với độc dược thì tìm thầy." Thầy Snape gật đầu nói.

"Ngãi là gì vậy Chi?" Harry hỏi.

"Là cây cỏ đã được phù phép, tớ cũng có một cây, nhưng mà nó khá đáng sợ." Thiên Kỳ nói.

"Là ngãi của chú Lộng Gió luyện đúng không? Vậy thì nó đáng sợ phải rồi, còn tớ mới học thì chẳng có gì ghê gớm đâu." Chi bĩu môi nói.

"Ê Thiên Kỳ!" Giọng nói của Ron vang lên từ ngoài đường, và ngay sau đó cậu ta xuất hiện với ông Weasley bên cạnh, vẫy tay với Thiên Kỳ.

"Cậu ăn cơm chưa?" Thiên Kỳ hỏi khi hai người đi tới gần.

Ron tươi cười đáp: "Đã ăn rồi, má dẫn Ginny về nhà rồi, anh Percy đang ở tiệm sách đọc ké, hai anh Fred và George thì đi chơi với bạn, cho nên tớ theo ba đến đây." Ron nói trong khi dán mắt vào Harry.

"Chào cậu, tớ là Harry Potter." Harry mỉm cười chào hỏi.

"Tớ là Ron Weasley." Ron lập tức cười hết cả hàm răng, cậu ta lấy trong túi quần ra một gói kẹo nhét vào tay Harry nói: "Chúc mừng sinh nhật nhé."

"Cám ơn Ron." Harry vui vẻ nhận lấy.

"Đúng rồi, quà của cậu nè." Chi cũng lấy hộp quà đã chuẩn bị sẵn ra.

Thiên Kỳ cũng đem quà của mình ra, tấm ván trượt đã được cậu dùng một sợi lụa đỏ buộc một vòng và thắt một cái hoa to tướng.

Harry chưa bao giờ nhận được nhiều quà sinh nhật như vậy, nói đúng hơn là lần đầu cậu được mừng sinh nhật đàng hoàng thế này. Hai mắt đã ươn ướt, Harry nói cám ơn với mọi người, cậu lấy túi không gian nhỏ của mình ra, bỏ gói kẹo của Ron vào đó, sau đó mới xem thử cái hộp của Chi. Lúc này mới nhớ tới đám đồ Việt Thường và đống sapa cậu vẫn giữ từ lúc trở về từ Badmudeko, Harry lấy ra trả cho Chi nhưng nhỏ không nhận.

"Cậu cứ giữ đó, có lẽ có lúc nào đó cần dùng tới, trả cho tớ hai Galleon là được." Chi nói như thế, vậy nên Harry tiếp tục nhét chúng trở vào túi, sau đó mới mở quà của mình.

"Nó sẽ không gãy dù bị đập trúng, có thể nhìn trong đêm, không dính nước hay bụi và sẽ tự thay đổi kích thước khi cậu lớn lên." Chi giải thích về cặp kính, nó không khác mấy với cặp kính Harry hay đeo nhưng hoàn toàn mới toanh.

"Của tớ là một tấm ván trượt ma pháp, hy vọng cậu thích." Thiên Kỳ nói khi Harry vuốt ve tấm ván.

"Thích vô cùng, cám ơn các cậu." Harry nói, giơ tay lên lau khoé mắt.

"Đừng có khóc ha." Chi lẩm bẩm.

Nhưng nhỏ nói vậy càng làm cảm xúc của Harry khó khống chế, và cậu khóc thật. Thiên Kỳ khẽ cười ôm cậu an ủi, Ron cũng vỗ vai cậu, còn Chi thì chỉ đứng cười.

Lão Hagrid cũng sụt sịt một chút khi dẫn đầu đưa cả bọn đi vô tiệm thú cưng, Chi đã có con cú Vàng nên không mua gì, Thiên Kỳ chọn một con mèo đen nhỏ, và lão Hagrid mua tặng Harry một con cú tuyết tuyệt đẹp.

Harry rối rít cám ơn bác Hagrid trong khi cả đám dời trận địa đến tiệm bán đồ thiên văn, và sau khi ông Weasley ngăn Thiên Kỳ mua một cái mô hình thiên văn tinh xảo có giá trên trời, bọn họ tạt vào tiệm bán hạt giống rồi đến điểm cuối cùng của cuộc mua sắm, tiệm đũa phép Ollivander's.

"Năm ba trăm tám mươi hai trước Công Nguyên, làm thế nào một dòng họ giữ nguyên một nghề suốt thời gian dài như vậy? Bây giờ là gần hai ngàn năm sau Công Nguyên đúng không?" Thiên Kỳ bình luận khi cả bọn xuyên qua cửa tiệm để vào bên trong, cậu đọc được dòng chữ ngoài cửa và rất ấn tượng với nó.

"Bằng lòng kiêu hãnh và sự đam mê, con trai ạ." Giọng ông Ollivander truyền ra từ sau một kệ hàng, và ông xuất hiện, đôi mắt sáng như ánh trăng nhìn một lượt những người vừa đến.

"Chào giáo sư Snape, ông Weasley, và ông Hagrid. Điều gì khiến các vị cùng nhau tới đây thế?" Ông cụ có vẻ ngạc nhiên với tổ hợp ba người này.

"Chúng tôi đưa bọn trẻ đến chọn đũa phép, chúng sẽ vào Hogwarts năm nay. À trừ thằng Ron nhà tôi, nó đã có đũa phép rồi." Ông Weasley đáp.

Ông Ollivander chuyển ánh mắt qua lũ trẻ, và lập tức bị Harry hấp dẫn chú ý.

"Chào con, Harry Potter. Đúng vậy, cũng đã đến lúc con đến đây, chọn cây đũa đầu tiên của mình, giống như cha con, và mẹ con. Ta còn nhớ, ta nhớ rất rõ, mẹ con là một cô nàng thông minh, chiếc đũa gỗ liễu rất thanh nhã và thích hợp để luyện bùa. Còn cha con, một cậu trai láu lỉnh, lại có được một cây đũa bằng gỗ sao, nhiều quyền phép và đầy biến hóa."

"Cụ nhớ hết chúng ạ?" Tiếng của Chi đột ngột cắm vào và ngắt ngang lời ông cụ nói.

Ông Ollivander không có vẻ gì là phật lòng vì bị ngắt ngang, mỉm cười đáp: "Đúng vậy, con gái à, ta nhớ mỗi cây đũa ta làm ra, và người được nó chọn."

"Ông sẽ nói về cây đũa của ai đó với người khác sao?" Thiên Kỳ cẩn thận hỏi.

"Dĩ nhiên là không, ta sẽ không nói chi tiết, trừ khi con đến đây một mình và hỏi về cây đũa của người thân đã mất của con." Ông Ollivander nhẹ nhàng đáp, và ông quay sang Harry nói: "Nếu con muốn biết về đũa của cha mẹ con, hoặc, khi cần thiết, về chiếc đũa đã gây ra vết sẹo của con, thì cứ đến hỏi ông, chỉ mình con thôi, cùng một người mà con tin tưởng nếu con muốn."

Harry rùng mình một cái, vội gật đầu.

"Vậy, chúng ta cần chọn ba cây đũa mới. Ai trước nào?" Ông Ollivander nhìn ba đứa trẻ hỏi.

"Ưu tiên con gái." Thiên Kỳ nói.

Harry lập tức gật đầu.

Chi không từ chối mà bước lên phía trước.

"Con thuận tay nào, con gái?" Ông Ollivander dịu dàng hỏi.

"Tay phải ạ."

"Giơ nó ra nào." Ông Ollivander giơ thước lên chuẩn bị đo các kích thước cần thiết, nhưng khi nhìn thấy vòng tay Chi đeo, ông khựng lại quan sát nó, hỏi: "Nếu ông không nhầm, thứ con đang đeo là một dạng gần giống với đũa phép."

Mấy người còn lại đều dời mắt lên tay Chi. Nhỏ đang đeo một thứ gần giống một cái bao tay xỏ ngón, ba chiếc nhẫn nối với một chiếc vòng bằng mấy sợi tơ mảnh đan vào nhau, trên đó đính một vài viên đá, hạt gỗ và một cái đầu lâu ố vàng của dơi hoặc chuột. Lúc Harry nói chuyện với Chi lần đầu, nhỏ đeo một cái nhẫn mỗi bên, nhưng bây giờ đã tăng lên ba chiếc.

So với Ollivander Chi còn ngạc nhiên hơn, cô bé lắp bắp hỏi: "Cụ.. sao cụ biết?"

"Ông đã dùng cả đời mình để làm đũa phép, con gái à. Thứ này rất khác, nhưng lại có chung mục đích với đũa phép. Thật là một tập hợp phức tạp." Ông Ollivander tỉ mỉ quan sát cái vòng, còn giơ một ngón tay chạm thử cái đầu lâu khiến cho hốc mắt của nó lóe lên chút ánh sáng xanh.

"Ông Ollivander!" Thầy Snape lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Đừng làm thế!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play