16.

Giang Mộc Viễn bị con trai mắng đến chết lặng, ngơ ngác tại chỗ, Đỗ Vũ Như không chịu nhượng bộ, ra hiệu cho con gái gọi dì Khương tới.

“Cậu còn nhớ dì Khương hàng xóm không?”

Ngay khi dì Khương đến và nhìn thấy Giang Thời, bà ta bắt đầu khóc và kể cho cậu ta nghe những câu chuyện về thời thơ ấu của mình.

"Tội nghiệp đứa trẻ, rơi vào tay nữ nhân độc ác như vậy!"

Giang Thực trợn mắt nhìn Giang Mộc Viễn, tức giận đến nắm chặt hai tay, sắp sửa nổi điên.

"Làm thế nào mà ông có thể trở thành tướng quân vậy? Người khác ngu ngốc, ông cũng hồ đồ theo sao?"

"Tại sao mẹ lại bắt ta ăn không đủ no? Là vì từ nhỏ ta đã có bệnh về dạ dày. Nếu ăn quá nhiều, ta sẽ dễ tích tụ thức ăn và sốt."

“Sở dĩ ta không cảm lạnh là do xương cốt của ta được rèn luyện khi còn nhỏ. Mẹ cho ta mặc ít là để tăng cường sức khỏe của ta.”

"Tại sao mẹ gửi ta đi học khi bảy tuổi? Đó là vì mẹ muốn ta trân trọng việc học hơn. Nếu có một thứ quá dễ dàng thì ta sẽ dễ bỏ qua, sinh lười nhát."

“Mẹ mang thai ta mười tháng, sao có thể hại ta được?”

"E hèm..." Tôi ho và đưa tay ra kéo tay áo Giang Thời.

“Được rồi, được rồi, ta là mẹ kế, con không phải con ruột của ta.”

“Mẹ kế thì sao, mẹ trong lòng con là mẹ ruột rồi."

"Ngược lại, Giang Mộc Viễn là phụ thân ruột thịt của ta, nhưng nhiều năm như vậy ông còn chẳng ngó ngàng đến ta. Nếu không có mẹ, thì ta chắc chắn đã chết đói. Tại sao bây giờ ông lại muốn thể hiện quyền làm cha của mình?”

Giang Thời xứng đáng là diễn giả số 1 trong tương lai. Cậu ta tràn đầy tức giận và phê phán Giang Mộc Viễn khi hắn ta nghi ngờ cuộc sống của mình.

Đứng tại chỗ, tôi nhìn lại bản thân và nhận ra mình đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ sở vì sự hiểu lầm sâu sắc trong suốt mấy năm qua.

Khi Giang Mộc Viễn trở lại nhà vào ban đêm, hắn càng cảm thấy tội lỗi sâu sắc khi biết rằng Giang Thời hôm nay chỉ là nghỉ học ở nhà.

Hắn không dám để Đỗ Vũ Như và con gái cô ta ở lại đây nữa, thay vào đó hắn đưa họ đến quán trọ rồi thấp giọng giải thích cho chúng tôi.

Khi Giang Thời nghe nói hắn chỉ đang giúp người quen đưa con cháu của họ đến kinh thành, Giang Thời hừ lạnh và thái độ của cậu ta có đôi chút cải thiện.

“Vậy thì ông cũng không nên đến quá gần bọn họ, cô nam quả nữ, tình ngay lý gian đạo lý này ông cũng không hiểu sao? Ta chỉ nói chuyện với bà ta đôi câu đã biết bà ta có ý xấu."

"Phụt..."

Tôi không khỏi bật cười, Đỗ Vũ Như bằng tuổi tôi, hai mươi lăm tuổi, thật sự không thể gọi “bà ta” được.

Giang Mộc Viễn cúi đầu.

"Là phụ thân suy nghĩ không chu toàn."

Sát khí không còn nữa, sau khi bị dạy dỗ, hai cha con bọn họ đã đổi vai cho nhau. Giang Thời giờ giống người cha đang dạy con trai Giang Mộc Viễn về bài học cuộc sống.

17.

Đến tối, Giang Thời không chịu để Giang Mộc Viễn ở một mình với tôi.

“Mẹ, ông ấy đi nhiều năm như vậy, khi trở về lại mang theo một nữ nhân khác, điều này khiến con rất đau lòng.”

“Mẹ chờ con kiểm tra ông ta vài lần nữa đi. Con không thể tha thứ cho ông ta dễ dàng như vậy được.”

Giang Thời đã quen với việc bị tôi tẩy não, trong đầu cậu ấy không hề có ý niệm gì về việc đàn ông ưu việt hơn phụ nữ.

Cậu ấy không muốn những năm tháng làm việc vất vả của tôi bị lãng phí nên cả tối hai cha con đã đốt đèn nói chuyện đến sáng.

Giang Mộc Viễn muốn đưa cả nhà về kinh thành để gặp Hoàng đế. Nên Giang Thời vội vàng từ biệt lão sư, tôi sang cửa hàng và theo họ lên đường sớm.

Trên đường đi, Giang Thời vô cùng đề phòng và không cho Đỗ Vũ Như tìm cơ hội nói một lời nào với Giang Mộc Viễn.

Nữ chính Nhan Như Ngọc mang đồ ăn nhẹ đến để lấy lòng Giang Thời.

“Giang Thời ca ca, ăn món này đi, vừa rồi mẫu thân em ở quán trọ tự làm đấy."

"Hừ, điểm tâm của mẹ ta còn ngon hơn mẹ ngươi gấp vạn lần, ngươi khoe cái gì?"

Giang Thời sắc mặt u ám bước đi, để lại Nhan Như Ngọc đứng đó một mình sắp khóc.

Tôi thấy thật buồn cười.

"Con bé đang muốn lấy lòng con, không phải đang khoe đâu."

Giang Thời không hài lòng khịt mũi.

"Con chỉ không thích hai mẹ con này thôi."

"Bây giờ con không thích bọn họ, có lẽ khi lớn lên con sẽ muốn cưới Nhan Như Ngọc."

Giang Thời nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.

"Mẹ, mẹ đang nói nhảm cái gì vậy? Mẹ của cô ta dám ức hiếp mẹ, con sẽ không bao giờ cưới cô ta."

“Hơn nữa, con ghét bản chất yếu đuối, nhu nhược của họ. Một nữ tử phải giống như mẹ, mạnh mẽ, có thể mắng người, có thể chiến đấu một mình nuôi con khôn lớn."

Tiêu thật rồi, gu chọn người của Giang Thời đã bị tôi làm hỏng.

Tôi là một phụ nữ xinh đẹp, nếu mở một cửa tiệm ở thị trấn chắc chắn sẽ thu hút đủ loại người vô lại.

Nhưng tôi không tỏ ra yếu đuối, trên quầy luôn có hai con dao làm bếp, tôi sẽ c.h.é.m bất cứ ai dám quấy rối, như thể tôi đang chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình.

Giang Thời nhìn thấy điều này và cảm thấy tự hào thay vì xấu hổ, cậu ấy đã nói với các bạn học của mình:

"Mẹ ta thật tuyệt vời."

"Mẹ ta không sợ ai cả."

"Mẹ ta không sợ ai cả."

"Con phát hiện, chỉ cần mình không nhượng bộ ai thì chắc chắn không ai có thể hiếp đáp mình."

Tể tướng mặt dày và độc đoán đã bắt đầu hình thành như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play