5.

Cứ nghĩ bản thân đã nắm rõ kỹ thuật đá cầu, giỏi hơn bọn họ nên còn tính nhường bọn họ. Hoặc dù gì ta cũng là công chúa một nước, bọn họ đương nhiên phải nhường ta. Ai mà ngờ, bọn họ lại không hề nhường ta.

Ta thua sắp khóc tới nơi.

Các cung nữ cười hỏi.

"Công chúa, chúng nô tỳ thắng người nên người giận à?"

Ta không thể làm gì khác hơn là nặn ra nụ cười đầy gượng gạo.

"Sao có thể?"

"Công chúa điện hạ, người thật tốt."

Các cung nữ vui vẻ ồn ào.

Chỉ có ta buồn bã trở về cung.

6

Sáng sớm hôm sau, ta đến Thái Y viện thăm Yến Kỳ. Người hầu của phủ Trung Dũng Hầu phái tới, hành xử như ta là kẻ thù của bọn họ.

Sau khi bảo đảm không biết bao nhiêu lần là ta sẽ không làm tổn thương Yến Kỳ thêm một lần nào nữa, bọn họ mới miễn cưỡng để cho ta đi vào.

Yến Kỳ nằm bất động trên giường, đầu quấn vải, mắt nhắm lại, sắc mặt tái nhợt.

Từ nhỏ ta và Yến Kỳ đã học chung với nhau, hơn nửa năm trước hắn theo cha xuất chinh tới Mạc Bắc, chống lại quân xâm lược phía Bắc, cũng đã nửa năm ta không gặp hắn.

Ta chưa bao giờ ngờ, lần kế tiếp chúng ta gặp lại là trong hoàn cảnh này.

Ta nhịn không được khóc lớn.

"Huhuhuhu Yến Kỳ, mọi chuyện không phải như vậy đâu mà, ta chỉ muốn cho ngươi trái sầu riêng thôi, ta cũng rất thèm sầu riêng nhưng ta không nỡ ăn, ta muốn mang cho ngươi nhưng ta lỡ tay ném vào đầu ngươi, trái sầu riêng đó ta cũng chưa được ăn thử nữa, ta rất muốn ăn thử mà huhu..."

Trong lúc ta đang lải nhải, thiếu niên đẹp trai trước mặt ta cau mày, giọng khàn khàn mang theo mấy phần nhẫn nhịn, nói.

"Ồn ào chết đi được, Lý Nguyệt Đường, ngươi không thể yên tĩnh một chút cho ta ngủ à."

Dứt lời, Yến Kỳ mở mắt ra.

Ta xịt keo tại chỗ.

7.

Không phải hắn hôn mê mấy ngày chưa tỉnh sao?

"Ngươi ngủ?"

"Ta đã bị ngươi đập đầu rồi ngươi còn không cho ta ngủ sao?" Yến Kỳ xoay người ngồi dậy, dường như động đến vết thương, chân mày hắn nhíu chặt lại.

"Ngươi sao thế? Đau lắm hả?"

Ta lập tức tiến lên kiểm tra vết thương trên đầu hắn, không ngờ lại dùng lực quá lớn, sắc mặt Yến Kỳ trở nên méo mó hơn.

"Lý Nguyệt Đường, ngươi muốn mưu sát ta thì cứ ra tay đi, không cần phải làm vậy." Hắn cắn răng nghiến lợi nói.

"Không phải, ta không cố ý."

Ta vội vàng rút tay lại, không dám động vào hắn nữa.

Yến Kỳ sờ sờ đầu, nâng mắt lên nhìn ta.

"Ngươi dùng vật gì ném ta đấy?"

"Sầu riêng."

Ta lí nhí nói.

"Gì cơ?"

"Là một loại trái cây được Xiêm La tiến cống."

Đầu Yến Kỳ đầy dấu chấm hỏi.

"Trái cây? Trái cây kiểu gì mà làm ta ra nông nỗi này?"

Ta gật đầu.

"Nó là trái cây thật mà, dù hình dạng rất xấu, mùi... cũng cực kỳ thối, nhưng lúc ăn lại rất ngon."

"Thật à?" Trên mặt Yến kỳ lộ vẻ nghi ngờ.

Ta vội vàng gật đầu như trống bỏi.

"Thật."

"Vậy ngươi mang qua cho ta nếm thử đi."

"Được."

Ta cười nói.

"Nhưng ta nhớ, trái đó vừa nhọn vừa cứng, mùi lại rất thối, ngươi dùng nó đập ta là vì muốn mưu sát ta sao?"

Ánh mắt ta tránh né.

"Với bản lĩnh của ngươi thì phải bắt được nó chứ."

Yến Kỳ tự nhiên nói.

"Thân thủ của ta thì đương nhiên có thể nhưng sao ta biết được, ta vừa hồi kinh đã có người muốn mưu sát ta?"

Ta cảm thán.

"Thôi đủ rồi, là ta ngu ngốc, được chưa huhu."

Yến Kỳ nói.

"Ai nói ngươi ngu ngốc?"

"Ta nghe lén, mấy tên gác cửa đều nói không biết ta ngốc thật hay giả ngốc."

Yến Kỳ cười nói.

"Ngốc, ai dám nói ngươi ngốc? Tên nào nói ngươi ngốc, chỉ đi, ta đi đánh sập nhà tên đó!"

Ta cảm động nhìn hắn.

"Cám ơn ngươi, Yến Kỳ."

Hắn nghe vậy thì chỉ ậm ừ một tiếng.

Sau đó như thể phát hiện ra gì đó, bèn hỏi.

"Chờ chút, Lý Nguyệt Đường, ngươi ném trái cây vào người ta làm gì?"

Hai gò má ta bắt đầu ửng đỏ.

"Ừm thì..."

"Ừm?"

Yến kỳ hơi nhướng mày, nhìn ta.

"Ta muốn cho ngươi nếm thử sầu riêng..."

"Thật không?"

"Ta… ta vẫn còn bài tập chưa làm xong, ta về trước đây!"

Ta vội vàng nói, sau đó đứng dậy, nắm chặt tà váy chạy đi.

Do chạy nhanh quá nên vấp phải bậc cửa, “rầm” một tiếng ngã xuống đất.

Ta đau đến chảy nước mắt.

Yến Kỳ vội vàng nhảy xuống giường, đỡ ta đứng dậy.

"Ngươi có sao không? Té đau lắm không?"

"Không sao, không hề đau haha."

Ta cố nở nụ cười, sau đó xoay người bỏ chạy.

"Ta đi trước đây —— "

Giọng nói của Yến Kỳ truyền tới từ sau lưng.

"Lý Nguyệt Đường, ngươi chạy chậm chút!"

8.

Sau khi trở về cung, ta cẩn thận tính toán.

Xiêm La tiến cống tám trái sầu riêng, mẫu hậu, thái hậu mỗi người một trái, tiểu đệ mới ba tuổi, còn quá nhỏ, không được chia, ta được một trái, phụ hoàng ban cho triều thần bốn trái, tính tới tính lui, phụ hoàng vẫn còn một trái.

Quá tốt rồi!

Ta hào hứng đi tìm phụ hoàng, muốn xin trái sầu riêng cuối cùng của ngài.

Phụ hoàng nhìn ta, nói.

“Đúng rồi Đường nhi, mẫu hậu con rất thích loại trái này, khi nào mẫu hậu con thèm ăn, ta sẽ ban cho mẫu hậu con, lúc đó con muốn ăn thì cứ qua cung của mẫu hậu con ăn nhé.”

Ta khổ sở ngồi trong ngự hoa viên, đong đưa xích đu.

Mấy cung nữ rủ ta đá cầu.

Ta lại thua.

Gần tối, trời mưa tầm tã.

Ta vừa về cung vừa than thở, ai ngờ lại gặp phụ hoàng ngồi trong đình gần ngự hoa viên uống rượu.

"Phụ hoàng lén uống rượu bị con bắt quả tang rồi nhé!"

Ta chống nạnh hai tay, hét to.

Mẫu hậu nói thân thể phụ hoàng không tốt, không cho phép ông uống rượu.

Phụ hoàng vội vàng buông ly xuống, lấy tay bịt miệng ta lại.

"Đường nhi ngoan, con nhỏ tiếng chút, ngàn vạn lần đừng nói chuyện này cho mẫu hậu con."

"Được, con sẽ nói với mẫu hậu là phụ hoàng uống rượu. Uống rượu rất có hại cho cơ thể, chỉ cần thấy phụ hoàng uống thì con sẽ méc mẫu hậu."

Ta gỡ tay phụ hoàng ra, nghiêm túc nói.

Phụ hoàng nôn nóng.

"Ta chỉ buồn miệng nên mới uống chút rượu thôi, con đừng nói cho mẫu hậu con biết, con không nói thì ta sẽ cho con trái sầu riêng, được không?"

"Được… rất hợp lý nha."

Ta cong môi cười tít mắt.

“Một lời đã định, ngoắc tay nhé."

Phụ hoàng vươn tay ra.

Ta cẩn thận ngoắc tay.

"Ngoắc tay rồi, tốt lắm, sầu riêng của con đâu?"

Phụ hoàng cười lớn.

"Ta không phải người hay thất hẹn, con nghĩ ta không có mà hứa với con sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play