Hứa Qua 18 tuổi ngồi trên cây cầu cũ ở Prague, nhìn về phương xa.
Ánh nắng sớm Las Vegas rơi trên mặt cô. Trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đủ dài để cô hoang mang không hiểu mình đang ở Las Vegas hay Prague.
Xoa xoa ấn đường, sáng nay cô nhìn bức ảnh chụp người con gái đó hơi lâu. Mỗi khi nhìn chiếc ảnh chụp đặt ở đầu giường, Liên Kiều sẽ tự hỏi không biết Hứa Qua 18 tuổi đang nhìn cái gì chăm chú như vậy.
Cô duỗi tay, bàn tay sắp chạm được vào khung ảnh lồ ng kính thì dừng lại. Cuối cùng, cô ngoan ngoãn để khung ảnh nghiêm chỉnh ở đó. Đây là lần thứ ba Liên Kiều lặp lại động tác này.
Lệ Liệt Nông cho cô rất nhiều bài học lớn: “Trốn tránh chưa bao giờ là một giải pháp. Hãy trải nghiệm, rút kinh nghiệm và nhiều khi là chấp nhận sự vật vốn dĩ như vậy mới là khôn ngoan.”
Áp dụng trong trường hợp này, câu nói kia rất hợp lý. Bức ảnh đầu giường trở nên thuận mắt hơn nhiều, tựa như điểm sáng trong căn phòng bài trí toàn gam màu tối.
Ừm, hẳn là do cô chăm chỉ dậy sớm mỗi ngày tập thể dục. Huấn luyện viên cá nhân luôn treo bên miệng câu: “Tập thể dục thường xuyên giúp cô vui vẻ hơn.”
90 phút sau, Liên Kiều rời khỏi phòng tập với cơ thể ướt nhẹp mồ hôi. Tắm rửa xong, quản gia đưa cô một cốc sữa bò, đồng thời nhắc rằng điện thoại cô có hai cuộc gọi nhỡ.
Dạo gần đây, rất ít người gọi điện tới cho Liên Kiều. Những cô nàng chơi bời xưa kia Liên Kiều từng đi cùng giờ đã nằm trong danh sách đen của điện thoại.
Người gọi cho cô là Olliena. Qua điện thoại, Olliena thông báo rằng triển lãm tranh của Nina sẽ diễn ra sau mười lăm ngày nữa. Mười lăm ngày tới cũng là ngày khai mạc tuần lễ nghệ thuật ở Las Vegas với những tác phẩm chủ đề thiếu nhi.
Với thân phận đặc biệt, Liên Kiều quyết định lấy danh nghĩa người khác ở công ty tổ chức sự kiện làm nhà tài trợ. Tuy danh nghĩa là người khác nhưng Liên Kiều vẫn cứ bận tối mặt tối mũi. Giữa trưa, Liên Kiều xuất hiện cùng Nina ở studio làm việc của Olliena.
Bởi vì Liên Kiều thân phận, lần này triển lãm tranh nàng chọn dùng người đại lý, mặt ngoài bỏ vốn cấp Nina chủ sự triển lãm tranh chính là vị kia người đại lý, trên thực tế vội hỏng rồi người là nàng.
Giữa trưa, Liên Kiều mang theo Nina xuất hiện ở Olliena phòng làm việc studio.
Càng tới gần ngày tổ chức triển lãm, khuôn mặt cô bé càng trở nên tươi tắn hơn. Cô bé bắt đầu tưởng tượng ra cảnh những người tới xem, mua tranh sẽ mang hình ảnh những bức hoạ ấy tới khắp ngóc ngách của Trái Đất, rồi một ngày bố mẹ cô bé nhận ra những nét vẽ của cô con gái thất lạc.
Nina tin chắc rằng bố mẹ mình sẽ nhận ra những nét vẽ cây hoa, ốc sên, trứng gà, cây táo,… đặc trưng của mình. Tuy vậy, nếu phải chụp ảnh, Nina vẫn có xu hướng bất hợp tác. Cũng may là Helen rất có duyên với trẻ nhỏ, cô ta có thể dỗ dành Nina ngoan ngoãn phối hợp với thợ chụp những bức ảnh chất lượng.
So với hai người trợ lý khác, Olliena khá hài lòng nhân viên mới làm việc người đạo Hồi tên Helen này: ít nói mà làm cực năng suất, tinh tế và hiểu ý cấp trên rất nhanh.
Helen là một trong số những người nhập cư vào Las Vegas với mô típ: Từ nhỏ đã theo cha mẹ rời khỏi quê hương, di cư từ khu vực Trung Đông đến vương quốc Anh. Ngoại hình họ đặc trưng nét lai Á Đông và phương Tây, cùng truyền thống mặc áo trùm đầu, chiếc mạng che mặt ở bất kỳ nơi đâu.
Liên Kiều không tiếp xúc và phải làm việc nhiều với Helen nhưng cô rất ấn tượng với dáng người nhanh nhẹn, cùng nụ cười tươi tắn hở hàm răng trắng đều lúc ẩn lúc hiện sau chiếc khăn che.
Hẳn là một người phụ nữ hay cười. Nhưng với văn hoá đặc trưng của người đạo Hồi, nụ cười ấy không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Giờ phút này, Liên Kiều dường như nghe được tiếng cười nhẹ của Helen trong không gian yên tĩnh của studio.
Tiếng cười nhẹ đó đan cài trong tông giọng trầm của Helen. Tiếng nói của Helen hoàn toàn đối lập với tông giọng thanh thuý, trong trẻo của Nina: “Vì sao cô luôn đeo cái kính xấu xí ấy? Mà sao cô lúc nào cũng phải đội cái khăn trùm, che mặt kín bưng như vậy?”
Câu hỏi liên tiếp của Nina làm Liên Kiều buông xuống cốc cà phê, nghiêng mặt qua nhìn. Hiện tại, cô đứng cách hai người kia một tấm ngăn thuỷ tinh. Ánh mắt Liên Kiều và Helen chạm vào nhau. Ngụm cà phê đã xuống tới dạ dày, nhất thời khiến Liên Kiều hơi nôn nao.
Cô không nhìn rõ ánh mắt sau chiếc kính quê mùa của Helen bởi cô ta đã chuyển sang nhìn Nina. Nhưng lúc này, chiếc khăn mạng che mặt hơi lơi ra theo động tác ấy, lộ rõ hàm răng trắng chỉnh tề. Thoáng chốc, Liên Kiều như nhìn thấy một hình ảnh nào khác chồng chéo lên những gì cô thấy trước mắt.
Khi trong lòng cô đang hoảng hốt, tai Liên Kiều nghe được: “Cô phải đeo chiếc kính này bởi cô vừa mổ mắt, chiếc kính này giúp bảo vệ đôi mắt còn đang yếu. Còn chiếc khăn trùm đầu liên quan đến tín ngưỡng mà cô và cộng đồng của mình tin tưởng.”
Mơ hồ gian, nàng nhìn đến kia thấu kính mặt sau đôi mắt hơi hơi cong xuống dưới.
Tinh thần một trận hoảng hốt.
Hoảng hốt gian, Liên Kiều nghe được.
Tỉnh táo lại nào, Liên Kiều xoa xoa ấn đường.
Nina đang đứng, còn Helen thì ngồi xổm để giúp cô bé thay quần áo. Cô bé đã hiểu vì sao Helen đeo kính, nhưng vẫn khá lạ lẫm và tòm mò với chiếc khăn trùm. Chính vì vậy, ngón tay nhỏ nhắn liên tục mân mê viền chiếc khăn trùm đầu của Helen.
“Cô Helen ơi, cháu chắc chắn rằng cô là một đại mỹ nhân. Đặc biệt là khi cô tháo chiếc kính và khăn trùm đầu này ra ấy.” Giọng trong trẻo của Nina vang lên.
“Chắc chắn luôn ấy.” Giọng trẻ con hồn nhiên: “Cô Helen bây giờ trông không đẹp lắm, nhưng khi tháo kính và khăn ra, chắc chắn ai cũng há hốc miệng vì trầm trồ.”
Nghe đến đó, Liên Kiều đứng dậy khỏi chiếc ghế. Cô chẳng còn tâm trạng để ăn trưa, nhưng do cốc cà phê không đường nên dạ dày trở nên ấm ách. Liên Kiều bước ra ban công để tìm góc nghỉ ngơi cho tâm trí. Ban công mở ra không gian mát mẻ, đối diện là sân thượng của một chung cư, nơi họ trồng nhiều cây xanh nhìn rất dịu mắt. Có lẽ sự khó chịu, nôn nao không phải do cốc cà phê.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Liên Kiều bỗng cảm thấy sau lưng chạy một dòng điện khiến cô rùng mình. Theo bản năng cô quay đầu lại.
Má ơi, người này đi không phát ra tiếng như ma vậy. Đối mặt với khuôn mặt chỉ lộ đúng hai con mắt, Liên Kiều nhíu mày.
Cô ta tiến lên một bước, chìa bàn tay ra trước, trong tay Helen là chiếc di động của Liên Kiều. Cô ta cất giọng, nói rất cẩn thận: “Cô quên điện thoại ở bên ngoài, nếu bị ai cầm nhầm thì sẽ rất phiền toái ạ.”
Thật đúng là vậy, chẳng may có ai cố tình cầm nhầm thì thôi xong. Liên Kiều thấy hơi khó chịu trong lòng vì trước đây, cô sẽ không bao giờ mắc phải chuyện này. Khi cô còn chưa kịp nhận lại điện thoại, chiếc điện thoại đã rung lên trên tay Helen.
Nhìn thấy cuộc gọi đến, Liên Kiều cuống quýt cầm lấy điện thoại, bước nhanh ra ban công, tựa lên tường nghe máy.
Lệ Liệt Nông thường không để điện thoại cá nhân bên người, và đôi lúc anh cũng gọi cho cô qua một chiếc booth điện thoại công cộng nào đó. Trực giác mách bảo Liên Kiều người gọi cho cô chính là anh và quả nhiên là vậy.
Cho dù đối phương chưa cất tiếng nói, Liên Kiều đã nhận ra đó là Lệ Liệt Nông.
Lệ Liệt Nông mỗi lần gọi cho cô đều bắt đầu bằng một sự im lặng ngắn ngủi. Cô đếm nhẩm trong đầu: Một, hai, ba, bốn… Chính xác đến số bốn, anh cất tiếng: “Em đang ở đâu?”
“Anh đoán xem.” Cô cười mỉm.
Đầu dây bên kia trả lời cô bằng sự im lặng.
Giây phút này, Liên Kiều mới bừng tỉnh người đang nói chuyện với cô là Lệ Liệt Nông. Là Lệ Liệt Nông trước đây không bao giờ tham gia vào mấy chuyện yêu đương trai gái, đoán xem đối phương đang làm gì, nghĩ gì. Hơn nữa cô thừa biết anh nắm rõ hành tung của cô trong tay, vậy mà lại hỏi một cái câu vô nghĩa như vậy.
Được rồi, chẳng mấy khi anh chủ động gọi cho cô. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
Đáp lại cô là: “Em ngủ ngon không?”
Ngủ ngon không á?
Theo bản năng, Liên Kiều đặt tay lên hông. Mỗi lần ngủ dậy, cô như được lập trình làm cái động tác này, và như mọi khi, chẳng có bàn tay của ai đó ở đặt trên hông cô cả.
Đầu dây bên kia anh hơi cao giọng: “Có chuyện gì à?”
Liên Kiều như nhìn thấy hình ảnh anh cau mày vì sự im lặng đột ngột của cô. “Không có gì cả.”
“Em còn chưa trả lời câu hỏi trước.”
À, là câu hỏi ngủ ngon không.
Liên Kiều gật đầu: “Ừm.”
Tuy chỉ là tiếng ‘ừm’ đơn giản nhưng với giọng điệu mềm nhũn, tiếng ‘ừm’ lại mang theo sự phấn khích như trẻ nhỏ làm chuyện tốt, mong được người khác khen ngợi.
“Lệ Liệt Nông, gần đây em không còn liên lạc với những người bạn kia nữa. Đã rất lâu rồi em cũng không đến câu lạc bộ nào cả, không uống rượu dù chỉ một giọt, cũng không ngủ qua đêm ở khách sạn. Ngày nào em cũng đi ngủ và thức dậy đúng giờ, còn tập thể dục ít nhất một tiếng nữa.” Cứ như vậy cô tuôn ra.
Lại im lặng.
Nói xong những lời kia, Liên Kiều thấy hơi tê da đầu, cô đã 26 tuổi rồi, không phải trẻ 16 nữa.
Tay nắm chặt điện thoại, cô ấp úng: “Có phải em hơi ấu trĩ không?”
Hình như cô nghe thây tiếng cười của ai đó. “Không có, không hề chút nào. Còn chuyện gì nữa không?”
Chuyện gì nữa à? Ánh mắt cô lại nhìn sang sân thượng của nhà đối diện: “Ừm…” Cô ngượng ngùng, “Giờ em đang giúp đỡ một bé gái. À em thề không phải kiểu giúp đỡ như ngày xưa… Nhưng em rất phấn khởi khi làm chuyện này.”
Nói xong, cô chờ đợi.
“Bà Lệ, em thử nghĩ xem em muốn quà gì?”
Liên Kiều vui lắm, cô như nuốt từng từ trong câu nói vừa rồi vào bụng và âm ỉ sung sướng. Đây là lần duy nhất cô nghe anh nói hai từ “bà Lệ” một cách tự nhiên như vậy.
Dù chỉ đơn giản như vậy nhưng đủ khiến trời đất trước mặt Liên Kiều rung chuyển. Giống như, ngày này tháng này năm nọ, người đăng ký kết hôn với anh ở Las Vegas chính là cô.
Đầu đây diện thoại bên kia là tiếng nói dịu dàng: “Cho em 5 phút nghĩ đấy.”
Lại còn hỏi người khác muốn quà gì ư? Thật là…
“Em muốn nhìn thấy anh.” Cái miệng tự dưng thốt ra vậy.
Điện thoại một lần nữa rơi vào im lặng. Bầu không khí đang ngọt ngào bỗng nhiên vì câu nói của cô mà như tiêu tan không còn lại chút gì.
Hiếm khi cô và anh có những lúc nói chuyện hoà hợp như vậy. Nghĩ một lúc, cô chuyển đề tài khác: “Artenza”, cô vội vàng: “Thật ra, em ngủ cũng không ngon lắm. Thi thoảng cũng tỉnh lại giữa đêm, kiểu thấy thiếu thiếu gì đó í.”
Người kia vẫn im lặng.
Hừm, im lặng vốn là đặc quyền của con gái khi giận dỗi người yêu, muốn người yêu chiều chuộng. Vậy mà Lệ Liệt Nông lại học theo để thể hiện sự khó chịu của mình à. Được lắm!
“Em cúp máy đây.” Cô tức giận nói.
“Đừng cúp.” Anh vội vàng nói, như thể có một nhân cách khác đang nghe điện thoại lúc này. Anh hỏi: “Em thấy thiếu gì vậy?”
Vô vọng với người đàn ông này. Nếu cô mà biết thì còn cần nói với anh à?
Anh ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng: “Anh vẫn đang rảnh, em có thể nghĩ từ từ xem rốt cuộc đang thiếu cái gì?”
Tiếng hít thở nhẹ của anh qua sóng điện thoại đi vào tai cô, vào lòng cô đã đủ khiến Liên Kiều bị mê hoặc. Cô nhắm mắt lại, tay đặt bên hông, trong đầu đang tưởng tượng…
Cô lẩm bẩm: Em biết một câu chuyện dân gian ngày xưa. Có một người đàn ông nhặt về nhà một con ốc biển. Mỗi khi anh ta ra ngoài làm ruộng thì ở nhà có một cô gái bước ra từ vỏ ốc đó, thầm lặng giúp anh ta làm việc nhà.
Lệ Liệt Nông, có phải anh giống như cô gái ốc biển kia không. Anh luôn trốn em, trốn trong tủ quần áo, trốn ở căn phòng nào đó. Sau đó chờ em ngủ rồi anh sẽ xuất hiện, ôm em trong bóng tối.
Cho nên, mỗi sáng khi tỉnh lại, em đều tìm kiếm cái cảm giác được bao bọc cả đêm, cứ đến sáng thì không còn nữa.
Mơ hồ, cô nghe được đầu dây bên kia gọi: “Hứa Qua.” Mơ hồ, có tiếng người phụ nữ nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm…”
“Hứa Qua.”
“Ừm.”
Cô mở to mắt, gọi cả họ cả tên Lệ Liệt Nông.
Anh nhẹ nhàng đáp: “Hôm nào đi khám một chút.”
Trong khoảng thời gian ngắn, não Liên Kiều không xử lý được thông tin. Rốt cuộc tiếng gọi Hứa Qua và tiếng đáp lại ấy, cả câu chuyện cô gái trong vỏ ốc, cả cảm giác được ôm ấp cả đêm có phải là ảo giác của cô hay không?
Cô lắc đầu, tay nắm chặt điện thoại: “Không cần đâu, em không cần gặp bác sĩ. Có lẽ vài ngày nữa sẽ tự điều chỉnh lại bình thường.”
“Ừm.”
“Em cúp máy nhé.”
“Được.”
Tắt điện thoại, cô nhìn sân vườn đối diện đến ngẩn ngơ. Có tiếng chim đập cánh bay qua khiến Liên Kiều tỉnh táo lại. Cô thở dài, hình như mình ngẩn người lâu phết rồi. Quay đầu lại….
Lại lần nữa, Liên Kiều bị bóng dáng khăn trùm đen sì sau lưng làm giật mình. Đây là lần thứ hai rồi đó.
“Tôi nói này, cô có sở thích làm người khác giật mình hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT