*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Liên Kiều bối rối, lưng cô hơi khom xuống nhìn người đang nằm trên mặt đất, bối rối gọi một tiếng: "Tiên sinh?"
Đứng hai bên trái phải cô là Cao Vân Song và Trần Đan Ni, hai người này đang giữ cô lại, ngăn cô tiếp xúc gần hơn với người đang nằm trên mặt đất.
Cô đứng thẳng lên, nhìn Cao Vân Song, làm cho các cô ấy nhìn thấy khẩu hình miệng của mình: Đi chỗ khác!
Tình huống trước mắt này xảy ra quá thường xuyên rồi.
Một nhân viên công ty giải trí đưa thông tin liên hệ cho cô bị quật ngã xuống đất, một người đàn ông chỉ vì nhìn thoáng qua cô trong đám đông, rồi rẽ đám đông lại gần cô cũng bị nằm đo đường.
Giờ đây, người đàn ông mặc trang phục anh hề đi xe đạp về phía cô, đang với tay vào túi, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cũng bị quăng ngã ra đất.
Trần Đan Ni hoàn toàn thờ ơ coi như không thấy sự cảnh cáo của cô, còn Cao Vân Song vẫn tập trung nhìn người đàn ông mặc bộ đồ chú hề nằm trên mặt đất. Mắt cô thấy tay cô ấy lại sắp đặt lên vai người đàn ông, không phải cô ấy muốn đánh người ta thêm chứ?
"Cao Vân Song!" Túi quà tặng trong tay cô bị quăng ra đất: "Nơi này là viện phúc lợi!"
**
Lúc này khoảng 4 giờ chiều, bọn trẻ đang chơi đùa trên sân bị doạ sợ, có đứa ngừng lại trò chơi đang chơi dở, có đứa lại núp đằng sau lưng nhân viên ở viện cô nhi.
Kiến trúc nơi đây có tường thô bao quanh một ngôi nhà hai tầng đơn sơ với mái ngói màu đỏ, nếu so với quang cảnh chung ở Las Vegas thì có chút không phù hợp. Ở Las Vegas, kiểu kiến trúc này chỉ có ở những viện cô nhi.
Những trẻ em ở đây đều là nạn nhân của nạn buôn người với địa điểm "tiêu thụ" là Las Vegas. Hơn nửa trẻ em ở đây đến từ Mexico, Brazil, Ấn Độ, thậm chí là Tân Cương ở Trung Quốc. Những đứa trẻ ở đó có thể đem lại khối tiền khi bán ở Las Vegas vì chúng được sinh ra ở những đất nước giàu văn hoá, âm nhạc và ca múa.
Las Vegas là kinh đô giải trí lớn nhất thế giới, những tên tư bản ở đây luôn tìm kiếm những nguồn năng lượng mới mẻ. Trong mắt bọn chúng, những đứa trẻ này chính là tân binh tương lai cho ngành công nghiệp giải trí tỷ đô.
Nhưng trong mấy nghìn trẻ em bị bắt đến đây, chỉ một số rất ít được chọn ra để đào tạo, những đứa còn lại nếu may mắn thì được viện cô nhi địa phương tiếp nhận. Đa số các bé không ở viện cô nhi quá lâu vì sẽ bị trao đổi như những món hàng. Những đứa nhỏ đứng nép ở góc kia đã từng bị bán và sau đó bị trả lại. Nếu để ý có thể thấy các em rất khác biệt, trong mắt đầy sự hoang mang kèm theo sự tò mò.
Còn những đứa bé khác ngoài sự hoảng sợ thì không còn cảm xúc nào khác. Các em khi tới đây còn có một danh từ khác gán lên hồ sơ: nô lệ tình dục trẻ em.
Ba tháng trước, cảnh sát Las Vegas triệt phá được một đường dây ấu dâm tại một cơ ngơi xa hoa, khiến xã hội một phen rúng động.
Trong số những đứa trẻ được cứu, có nhiều em không có nhà để về, không có liên lạc, không được người thân tìm kiếm. Các em được đưa vào viện cô nhi tại địa phương, đứa lớn nhất mới chỉ 13 tuổi, nhỏ nhất thì vừa lên 9.
Khi đọc tin tức đó, Liên Kiều lập tức đến thăm các em ở viện cô nhi. Em nhỏ nhất là một bé gái người Tân Cương, gầy yếu như một chú mèo lạc còm nhom trên phố.
Sau đó, cứ khoảng mười ngày Liên Kiều sẽ đến thăm viện cô nhi một lần, và đứa trẻ mà cô tiếp xúc nhiều nhất chính là bé gái người Tân Cương ấy.
Sau hơn chục lần nói chuyện, cô bé đã không còn đề phòng cao như trước, thậm chí cô bé còn nhỏ giọng thủ thỉ với Liên Kiều, cháu thích cô lắm, cũng rất thích cái tên 'Nina' mà cô đặt cho.
Hiện giờ, Nina đang nấp đi phía sau mấy đứa trẻ. Liên Kiều nghĩ Nina đã bị hành động của Cao Vân Song làm sợ hãi.
Nina có một đôi mắt đẹp, con ngươi đen láy linh động. Mỗi khi cô bé nhìn cô chăm chú, Liên Kiều luôn cảm thấy một dây thần kinh nào đó ở sâu trong não mình bị kích động.
"Cao Vân Song, đây là viện phúc lợi đấy!!" Sau tiếng quát thứ hai, Cao Vân Song mới thu tay lại.
Từ biểu cảm của cô ấy, Liên Kiều đoán hẳn là Cao Vân Song đã kết luận người đàn ông này không còn sự uy hiếp nên mới thu tay.
Cả Trần Đan Ni và Cao Vân Song đều không bao giờ nghe theo lời cô, người duy nhất các cô ấy phục tùng là Lệ Liệt Nông.
Cách nhau một khuỷu tay, sau khi Cao Vân Song và Trần Đang Ni trao đổi ánh mắt, họ tự động lùi về sau vài bước, cách Liên Kiều khoảng một mét.
Lúc này người đàn ông mặc trang phục chú hề mới lồm cồm đứng dậy. Chiếc xe đạp dùng để biểu diễn ảo thuật có yên cao hơn chiếc xe đạp bình thường nên cô có thể đoán được anh ta đau như thế nào khi bị ngã.
Dưới sự hỗ trợ của nhân viên trong viện cô nhi, người đàn ông ấy đứng thẳng dậy, cái mũi được tô đỏ hơi lem một chút màu, một chiếc giày cũng bung ra. Sau khi anh ta đi giày xong, dựng chiếc xe đạp dậy, Liên Kiều đi tới.
Anh ta đứng ngược sáng, còn cô đứng dưới ánh sáng mặt trời. Anh ta có bờ vai rộng, vuông vức, kim tuyến trên vai trang phục loé ra màu sắc óng ánh, thái dương và đôi mắt đã bị đồ hoá trang che mất. Chỉ có khoé miệng anh ta hơi trĩu xuống, mí mắt cũng cụp xuống nhìn tựa như sắp khóc vậy.
Giữa ban ngày ban mặt ở Las Vegas, hình ảnh này khiến Liên Kiều bối rối không biết làm gì cho phải. Khung cảnh vào lúc này như đã từng xảy ra vào một ngày tháng năm nào đó, đôi mắt dưới lớp trang điểm kia dường như cô đã từng thấy.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô mới nhớ ra hoàn cảnh hiện tại. Sau khi làm động tác chào hỏi xin lỗi, cô hỏi: "Anh có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"
Anh ta không trả lời, có lẽ đây là một nghệ sĩ mưu sinh mới đến Las Vegas, mức sống chỉ hơn người túng quẫn, lang thang ngoài đường một chút.
"Đừng lo lắng, mọi chi phí đều do tôi chịu." Nói xong, cô cảm giác hình như giọng mình dễ bị hiểu là đang coi thường người khác, cuống quýt bổ sung: "Đừng hiểu nhầm, ý tôi là vì tôi mà anh mới bị thương, tiền thuốc men đương nhiên sẽ do tôi chịu."
Vẫn không nhận được một lời đáp lại, lúc này một nhân viên trong viện cô nhi mới giải thích với Liên Kiều, hoá ra anh ta là một nghệ sĩ hề bị câm điếc.
Người nhân viên giải thích thêm với cô rằng người đàn ông này là một tình nguyện viên mới tới sau khi viện cô nhi đăng tin tuyển người trên mạng. Hôm nay là ngày đầu tiên anh ta tới, chỉ chưa đầy nửa tiếng, tất cả những đứa trẻ ở đây đều vô cùng yêu thích màn biểu diễn của chú hề này.
Liên Kiều nhờ sự giúp đỡ của người nhân viên này mới có thể giao tiếp được với người đàn ông. Sau khi biết anh ta không có vấn đề gì nghiêm trọng, Liên Kiều lúc này mới đi tìm Nina.
Đúng là hành động của Cao Vân Song đã doạ Nina của cô rồi. Liên Kiều vốn muốn nói chuyện với con bé vui vẻ như mọi khi nhưng những câu trả lời lại biến thành những cái gật đầu, lắc đầu đầy hình thức. Khi Liên Kiều muốn kiểm tra miệng vết thương của Nina, con bé lại khóc to hơn.
Vết thương nghiêm trọng nhất của Nina là ở dưới cổ chân. Khi cảnh sát đột nhập vào câu lạc bộ ở dưới tầng hầm, họ phát hiện ra cô bé bị trang điểm hệt như búp bê Barbie, nhốt trong một căn phòng màu hồng nhạt, đôi chân bị khoá lại như một chú chó bị xích một chỗ.
Nina khóc lớn, rướn người về phía nhân viên công tác.
Nhìn theo bóng dáng Nina ngày càng xa, khuôn mặt Liên Kiều chôn sâu vào lòng bàn tay mình.
Khi cô buông bàn tay ra, Liên Kiều nhìn thấy một khuôn mặt hề, trên khuôn mặt ấy, một nửa mặt mỉm cười, một nửa nhìn như đang khóc.
Trong chớp mắt, một bông hồng cánh trắng cánh đỏ xuất hiện từ tay anh ta, đưa đến trước mặt cô, khiến cho miệng cô mở ra hình chữ O. Mới vừa rồi trong bàn tay ấy còn không có gì mà.
Càng làm cô kinh ngạc hơn chính là anh hề câm điếc trong miệng người nhân viên ban nãy bỗng có thể nói chuyện.
"Tôi biết một chút ảo thuật." Giọng anh ta là giọng chuẩn London, tiếng nói mang trầm thấp ấy rất quyến rũ.
A.... - rốt cục miệng cô cũng phát ra một âm thanh.
"Tặng cô đó." Khuôn mặt hoá trang mỉm cười.
Tay cô không đưa ra, người đàn ông đóng vai chú hề này lúc trước khiến cô nảy sinh cảm tình, giống như người đã quen biết từ lâu thì giờ chỗ cảm tình đó biến mất không sót lại chút nào.
Đây chính là một tên lừa đảo, anh ta lừa gạt bọn nhỏ!
Có lẽ hai người cận vệ của cô đã đúng. Có lẽ anh ta nhìn ngoại hình và tính cách cô liền nghĩ cô chính là kẻ có tiền nên muốn diễn chút trò đúng không?
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh ta như muốn nói: Đồ lừa đảo, biến ngay cho tôi!
"Nơi này có vài em nhỏ câm điếc. Những đứa trẻ cơ thể có khiếm khuyết khi tham gia vào những hoạt động chung sẽ luôn có ít nhiều sự tự ti, đặc biệt là khi chúng sống với những đứa trẻ khoẻ mạnh khác. Tôi dùng ngôn ngữ của người câm điếc, như vậy có thể đồng cảm được với các em, chúng sẽ đến xem tôi biểu diễn. Tôi dùng ngôn ngữ của các em để nói chuyện, để các em nghĩ rằng tôi cũng bị chướng ngại về ngôn ngữ. Kết quả thật không tồi, màn biểu diễn của tôi khiến các em rất vui vẻ!" Người đàn ông nói rành mạch, giọng anh ta khiến người ta như được tắm trong gió xuân: "Khi cô nói chuyện với tôi, bọn trẻ vẫn còn ở đây, nên tôi chỉ có thể giả vờ mình không hiểu."
Mặt anh ta tiến lại gần Liên Kiều hơn một chút, nhìn cô: "Tôi không phải kẻ lừa đảo."
Vì ánh mắt chân thành của anh ta, Hứa Qua liền tin, người trước mắt này không phải là kẻ lừa đảo. Sự tín nhiệm này tựa như đã hình thành từ rất lâu giữa hai người rồi.
"Còn bông hồng này", người đàn ông cụp mắt, nhìn bông hoa hồng cánh trắng cánh đỏ rung rinh trên tay mình, "Thuần tuý là vì cách gọi 'tiên sinh' (*) lúc ban nãy của cô."
"Tôi có những người bạn ở câu lạc bộ biểu diễn, bọn họ nói với tôi rằng nghề chú hề trước đến nay chưa bao giờ được người ta gọi một cách lịch sự như vậy."
"Vì tình bạn giữa chúng ta."
Cô cứ như vậy trong mơ màng, hồ đồ đem bông hoa nâng về trước mũi, ngửi thử, khi nhận ra mùi hương hoa hồng cô mới bừng tỉnh, hoá ra đây là hoa thật.
"Và vì một ý nghĩa khác nữa của bông hoa hồng cánh trắng cánh đỏ, mà với tôi, ý nghĩa đó là quan trọng nhất." Người đàn ông nhìn bông hoa hồng, đoá hoa của giới thượng lưu: "Ở nước Anh, trong vô số các loại hoa hồng, bông hoa hồng này là biểu tượng, nó nói rằng tất cả những bất hạnh, chiến tranh đều sẽ kết thúc."
"Nước Anh thời Charlie III có hai dòng họ lớn, Lancaster và York. Hoa hồng đỏ đại diện cho dòng họ Lancaster, còn hoa hồng trắng đại diện cho dòng họ York. Cuộc chiến giữa hai dòng họ này diễn ra hàng năm, mọi người đã gọi cuộc chiến giữa hai gia tộc là Chiến tranh Hoa Hồng. Đến thời Henry VII, cuộc chiến mới kết thúc. Họ hợp nhất biểu tượng hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ của hai dòng họ thành một bông hoa hồng vừa trắng vừa đỏ và đúc thành huân chương.
"Mọi người sau đó gọi bông hồng hai màu trên huân chương đó là hoa hồng Tudor."
"Trong ngôn ngữ hoa hồng có nghĩa là: Một ngày nào đó, mặc kệ là thời gian trôi qua bao lâu, bất hạnh nào rồi cũng sẽ kết thúc."
Liên Kiều nhìn bông hồng cánh trắng cánh đỏ trong tay, rồi nhìn bóng dáng mặc trang phục rực rỡ sắp khuất khỏi tầm nhìn. Gió thổi khiến cành cây đu đưa, làn gió hơi lạnh khiến cô tỉnh lại từ trong giấc mộng của bản thân. Trước khi bóng hình biến mất ở khúc rẽ, cô chạy đuổi theo anh ta.
Đến khi cô đuổi kịp, đứng đằng sau anh ta, tay cô chống lên gối, khom lưng thở hổn hển: "Tiên sinh, tôi có thể biết tên ngài được không?"
Anh ta nói: "Tôi chỉ hơn cô vài tuổi thôi."
Cô gật đầu, một lần nữa hỏi: "Tên anh là gì?"
"Tôi là Phương Vy Kỳ."
(**)"Anh cũng tên là Phương Vy Kỳ." Cô cẩn thận lẩm nhẩm cái tên này, rõ ràng đây là một cái tên của người châu Á, anh chàng này là người London gốc Á?
"Cô quen một người tên Phương Vy Kỳ sao?" Anh ta đột nhiên hỏi câu này.
Đầu tiên Liên Kiều lắc đầu, cô lục lọi trí nhớ của mình, hình như cô không quen ai tên này cả.
"Cô bạn vận động viên đấu vật của cô đang tới rồi." Anh ta chỉ về phía sau cô, mặt làm bộ sợ hãi: "Tôi phải đi đây."
Khi Cao Vân Song chạy đến nơi, người đàn ông tên Phương Vy Kỳ này đã biến mất ở khúc ngoặt. Ánh mắt Cao Vân Song cứ nhìn chằm chặp vào bông hoa hồng khiến Liên Kiều thấy khó chịu cực kì.
Cô cũng không phải là phạm nhân, cô là người thừa kế duy nhất của Liên Hách đấy.
Chỗ khúc ngoặt vọng đến tiếng đóng cửa, Cao Vân Song nhanh như chớp đã vụt chạy theo âm thanh kia.
Viu!
Cô nắm tay đấm vào không khí theo sau bóng dáng Cao Vân Song đang chạy về phía kia cho hả giận. Đến khi xoay người lại, Liên Kiều bị doạ sợ chết khiếp. Trần Đan Ni đã xuất quỷ nhập thần đứng cạnh cô từ lúc nào.
Liên Kiều vỗ trán, cô nghĩ nếu một ngày nào đó mình chết, nếu không phải cô bị kẻ thù của Lệ Liệt Nông giết thì chắc chắn là do cô bị hai cô vệ sĩ này làm tức chết, hoặc là doạ sợ chết.
**
Nina không giống như những lần trước, khi Liên Kiều gõ cửa phòng cô bé nói mình phải đi thì cô bé sẽ mở cửa nhỏ giọng chào tạm biệt. Thấy cánh cửa phòng Nina đóng chặt, Liên Kiều lạnh lùng nhìn Cao Vân Song: Giờ thì cô vừa lòng chưa?
Không một câu trả lời, khuôn mặt vô cảm như thể Liên Kiều vừa đấm vào núi bông vậy.
Được, được lắm, cô vẫn duy trì bước chân như thường, mỉm cười vẫy chào tạm biệt bọn trẻ. Cho đến khi ra bước ra trước cửa viện cô nhi, cô thu lại nụ cười, quay đầu lại, ngón tay chỉ vào Cao Vân Song: "Cô chờ bị đuổi đi, tôi nói được thì làm được!"
**
Chiếc xe chở Liên Kiều và chiếc xe chở Lệ Liệt Nông cùng nhau tiến vào gara.
Cô và anh bước chân xuống xe cùng lúc, hai người đều nhìn đồng hồ, hơn 6 giờ một chút. Trời ơi, khó có dịp nhìn thấy ông Lệ về nhà sớm như vậy.
Ừm, ông Lệ nói rằng hôm nay anh sẽ về sớm. Nhà lãnh đạo 1942 trước giờ đều nói được là làm được, nếu đổi lại là những lần khác anh không báo trước, có lẽ trong lòng cô sẽ cảm động đến rớt nước mắt vì anh đã giữ lời.
Nhưng cơn ấm ách do Cao Vân Song gây ra thì chưa có xuôi, không chỉ không xuôi mà khi nhìn thấy sếp của cô nàng này, sự tức giận còn bùng lên như củi bén lửa.
Cô đâu phải phạm nhân, cô chịu quá đủ rồi.
Ông Lệ có thể bao vây bà Lệ với tầng tầng lớp lớp phòng thủ, ngôi nhà to với an ninh tuyệt đối, nhiều lớp kiểm tra và đội ngũ vệ sĩ tinh nhuệ. Nhưng ông Lệ trước giờ chưa từng dắt tay bà Lệ đi xuống phố, rồi cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người vợ mình.
"Putin và Merkel không phải là ông bà Putin."
(***) Trong đầu bỗng có một âm thanh nhắc nhở cô.
Ách... Lại mất tập trung rồi!
Hiện tại việc quan trọng nhất là tố giác Cao Vân Song và Trần Đang Ni với sếp của họ, phải cho hai người đó chút kiến thức về sự quyền lực của bà Lệ.
Cô đứng cạnh cửa xe, chờ Lệ Liệt Nông đi về phía mình, chờ đến khi anh cách cô khoảng bốn bước, cô lười nhác vươn tay ra.
Haha, cô căn thời gian siêu chuẩn, chiếc túi trong tay cô vừa vặn vươn tới trước mặt Lệ Liệt Nông, ý rất rõ ràng: Ông Lệ nên biết đây là lúc anh thể hiện sự yêu thương, săn sóc với bà Lệ.
Nhưng....
Lệ Liệt Nông không hề đón lấy chiếc túi từ tay cô, ánh mắt anh dừng trên bàn tay còn lại.
"Hoa ở đâu đây?"
Lúc này Liên Kiều mới nhìn xuống bông hoa hồng trên tay mình.
"Ở Anh, hoa hồng cánh trắng cánh mang ý nghĩa rằng, một ngày nào đó, mặc kệ là thời gian trôi qua bao lâu, bất hạnh nào rồi cũng sẽ kết thúc", những lời này như thể đã tạc vào trong đầu cô, cùng với cái tên kia.
Phương Vy Kỳ.
- -
(*) 'tiên sinh' - chắc từ gốc là Mister (Mr.): quý ông, ngài,... thể hiện sự tôn trọng với người đàn ông lạ trong giao tiếp tiếng Anh)(**) Đây mới là tên Phương Vy Kỳ: 方为其. Bạn nào biết tiếng Trung mà thấy tớ edit chưa đúng thì nhắc tớ nhá =)) Đây là tớ nhờ bạn mình dịch hộ ^^)(
***) Ông bà Putin: tớ cũng không hiểu phép ẩn dụ này lắm. Nhưng nếu các cậu search Google 'Ông bà Putin' thì ra cả kết quả có ông Putin và bà Merkel:)) Chắc hai người này thân thiết với nhau.À bên trên có một chi tiết khi anh hề nhìn Liên Kiều, có nảy ra chữ 'Hứa Qua liền tin' thì tớ cũng bối rối zll nhưng chắc Loan ca có ẩn ý gì đó đó:))
Màn phổ cập kiến thức của Loan ca: Chiến tranh Hoa Hồng là một loạt các cuộc nội chiến tranh giành vương vị nước Anh giữa những người ủng hộ hai dòng họ Lancaster và York. Cuộc chiến diễn ra trong các giai đoạn rời rạc từ 1455 tới 1485.
Chiến tranh kết thúc với chiến thắng của Bá tước xứ Richmond, một người thừa kế của nhà Lancaster đã thành lập nên cai trị nước Anh và xứ trong 117 năm. Sở dĩ cuộc chiến có tên gọi chiến tranh Hoa Hồng là do huy hiệu của hai dòng họ đứng đầu cuộc chiến đều có hình ảnh hoa hồng: hoa hồng trắng của nhà York và hoa hồng đỏ của nhà Lancaster.
Theo Wikipedia.