Sau khi Phùng Chính Bân bị người ta đánh phải vào viện, thì chợ đêm cổng Bắc lại được yên ổn đôi ngày. Lăng Sấm thu dọn quầy hàng về nhà, sau khi tắm rửa, anh ngồi xuống trước máy tính, nhìn chiếc hộp màu hồng trên bàn.
Đây là món quà sinh nhật trước đó Lương Tinh Tinh đã tặng cho anh, mấy ngày vừa qua liên tục tìm hiểu chuyện của Phùng Chính Bân, nên anh chưa có thời gian bóc nó. Chiếc hộp được đóng gói rất tinh tế, có thể nhìn ra là phong cách mà Lương Tinh Tinh yêu thích, Lăng Sấm khẽ cong môi, tháo chiếc nơ bên trên hộp.
Bên trong có đặt một tấm thiệp nhỏ tự làm, phía trên được vẽ hai người nhỏ nhỏ đang nắm tay nhau. Tuy không phải phong cách tả thực, nhưng đặc điểm của nhân vật vô cùng nổi bật, có thể nhận ra đó là Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu. Chắc hẳn bức tranh là Lương Tinh Tinh tự vẽ, còn trang trí không ít đồ bên trên, Lăng Sấm lấy tấm thiệp ra nhìn, thầm nghĩ chắc hẳn Điền Miêu Miêu sẽ càng thích thứ này hơn.
Ngoài tấm thiệp nhỏ, trong hộp còn có hai tờ phiếu đổi vé xem phim, anh đoán có lẽ là phúc lợi mà đơn vị chị Trương làm việc phát cho chị ấy, và nó đã được Lương Tinh Tinh trưng dụng làm quà sinh nhật.
Lăng Sấm lấy phiếu đổi vé xem phim ra, phát hiện bề mặt còn dán một tấm giấy nhớ, là chữ viết tay của Lương Tinh Tinh: “Anh Lăng Sấm, phải hẹn chị Miêu Miêu đi xem phim đó nhé.”
“Còn biết sai khiến người khác nữa!” Lăng Sấm khẽ cười một tiếng, rồi xếp giấy và phiếu đổi vé xem phim cùng nhau để chụp một tấm ảnh, gửi cho Điền Miêu Miêu.
Lăng Sấm: “Quà sinh nhật Tinh Tinh tặng cho tôi, bảo tôi phải hẹn em đi xem phim.”
Điền Miêu Miêu lúc này cũng đã về nhà, đang chuẩn bị đi tắm thì nghe thấy âm báo điện thoại, cô để khăn trong tay xuống, cầm điện thoại lên nhìn một cái, sau đó rơi vào trầm mặc. Đây là quà sinh nhật, hay là nhiệm vụ vậy!
Điền Miêu Miêu: “Liệu con bé có kiểm tra nữa không?” *Cười khóc*
Lăng Sấm: “Cứ cho là không kiểm tra, nhưng lừa trẻ con cũng không hay đâu.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm: “Tôi đã xem rồi, phiếu đổi vé xem phim này chỉ chỉ định rạp phim, còn lại bộ phim và chương trình có thể tùy chọn, thời hạn đến cuối tháng sau, hay là em bớt chút thời gian, để hoàn thành mong muốn của con bé nhé.”
Điền Miêu Miêu: “Hoàn thành mong muốn của em ấy hay là hoàn thành mong muốn của anh?”
Điền Miêu Miêu: “Hahaha.” *Mèo con tỏ vẻ dễ thương.jpg*
Điền Miêu Miêu: “Nói ra thì tại sao anh lại có nhiều biểu tượng cảm xúc dễ thương thế? Không phải là các cô gái gửi đến cho anh đấy chứ”
Lăng Sấm: “Không phải, tất cả là tôi kiếm được bằng thực lực của mình đó.”
Điền Miêu Miêu: “Hahahahaha.”
Lăng Sấm: “Vì vậy em có muốn đi xem phim không? Hiện tại những bộ phim hè vẫn đang còn chiếu, có vài bộ khá nổi tiếng.”
Điền Miêu Miêu: “Được, hay là chúng ta chọn suất chiếu buổi trưa đi, xem xong về vẫn có thể bán hàng.”
Lăng Sấm: “?”
Lăng Sấm: “Quả không hổ là em!”
Điền Miêu Miêu: “Quá khen quá khen.” *Đầu chó*
Điền Miêu Miêu vẫn đang soạn tin nhắn gửi cho anh, thì màn hình đột nhiên sáng lên tên Lăng Sấm, cô hơi dừng lại, rồi nhận cuộc gọi của anh: “Lăng Sấm.”
“Ừm.” Lăng Sấm nghe thấy giọng của cô, trong mắt ánh lên ý cười: “Nhắn tin phiền quá, nên gọi cho em luôn.”
“Ồ, khụ.” Điền Miêu Miêu hắng giọng, lên tiếng hỏi anh: “Chúng ta xem bộ phim nào thế?”
Lăng Sấm nhìn giới thiệu phim trên màn hình máy tính, nghĩ rằng phim hài là an toàn nhất, bèn kiến nghị với cô: “Xem phim hài được không?”
“Được, khi nào thế?”
Lăng Sấm ngẫm nghĩ, rồi nói: “Trưa mai.”
“Cũng được.”
“Vậy nhân tiện chúng ta ăn trưa luôn tại trung tâm thương mại nhé, đi sớm một chút.”
“Được.”
Lăng Sấm ở đầu dây bên kia lặng lẽ cong khóe miệng, giọng nói bất giác dịu dàng hơn rất nhiều: “Vậy đến lúc đó tôi tới đón em, ngày mai gặp nhé.”
“Ngày mai gặp.” Sau khi cúp máy, Điền Miêu Miêu mới thở một hơi từ trong lồ ng ngực, chỉ là đi xem phim cùng Lăng Sấm thôi mà, cô căng thẳng như vậy làm gì?
Cô lại cầm khăn của mình lên, đi vào phòng tắm, nhưng đầu óc chỉ nghĩ đến việc ngày mai sẽ mặc gì đi xem phim. Sau khi tắm xong ra ngoài, cô sấy khô tóc, thấy đèn phòng Điền Đậu Đậu vẫn sáng, bèn đi tới gõ cửa phòng cậu ấy.
“Sao thế?” Điền Đậu Đậu đang nằm trên giường chơi game, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên rồi hỏi một câu.
Điền Miêu Miêu đứng bên ngoài, nói với cậu ấy: “Trưa mai chị ra ngoài ăn cơm, đến khoảng ba giờ chiều thì về.”
“Á.” Cuối cùng Điền Đậu Đậu cũng nhìn về phía cửa, và bò dậy mở cửa cho Điền Miêu Miêu “Chị đi đâu thế?”
“Không đi đâu, có chút việc riêng thôi.” Điền Miêu Miêu cố làm ra vẻ nghiêm túc, đáp.
Điền Đậu Đậu đánh giá cô, hàng lông mày khẽ động: “Việc riêng kiểu gì, không phải đi hẹn hò với anh Sấm đó chứ?”
“Em hỏi lắm thế làm gì?” Điền Miêu Miêu cố lảng tránh: “Chị chỉ báo với em một tiếng vậy thôi, em và Chúc Tinh chớ có làm biếng.”
“Chị ra ngoài một mình, vậy mà còn nói bọn em làm biếng?”
Điền Miêu Miêu lại ho một tiếng, rồi quay người đi về phía phòng mình: “Thế đấy, em cũng ngủ sớm đi, đừng có chơi game mãi.”
Cô nói xong bèn đóng cửa phòng, Điền Đậu Đậu chơi nốt ván game giở, sau đó kìm không được phải nhắn tin cho Lăng Sấm.
Điền Đậu Đậu: “Anh Sấm, anh có biết trưa mai chị gái em đi đâu không?”
Lăng Sấm: “Đi ăn trưa và xem phim cùng tôi.”
Điền Đậu Đậu: “Vậy thì không sao.” *Cười mỉm*
Cậu ấy đã nói chị gái đi hẹn hò với anh Sấm, vậy mà chị ấy còn không thừa nhận.
Lúc này, Điền Miêu Miêu đang nằm trên giường, có chút không ngủ được, nói ra cũng kỳ lạ, rõ ràng cô và Lăng Sấm đã cùng đi xem Lễ hội âm nhạc, cũng làm phù dâu phù rể cùng nhau, vậy tại sao ngày mai đi xem phim cô lại không ngủ được thế này?
Điền Miêu Miêu buộc bản thân nhắm mắt lại, nhưng đầu óc vẫn đang nghĩ xem ngày mai mặc gì, để tóc ra sao, hoàn toàn không thể kiểm soát.
Cô cũng không nhớ mình thiếp đi lúc mấy giờ, nhưng trong mơ chỉ toàn cảnh mình và Lăng Sấm đi xem phim. Sau khi tỉnh dậy, cô mơ mơ màng màng nhớ rằng mình đã làm một kiểu tóc rất đẹp, nhưng khi ngẫm kỹ lại không thể nhớ ra trông nó như thế nào.
Mất công mơ!
Đến chợ nông sản Ánh Sao lấy nguyên liệu về, thì Điền Đậu Đậu đã chuẩn bị xong bữa sáng, cậu ấy từ bếp đi ra, ánh nhìn ái muội đánh giá Điền Miêu Miêu, mồm miệng toe toét: “Chị, chị và anh Sấm tiến triển nhanh ghê nhỉ, xem ra ước mong của mẹ nhà ta sắp thành hiện thực rồi”
“…” Điền Miêu Miêu giả vờ không hiểu, cô ngồi xuống cầm đồ ăn sáng lên ăn: “Em đang nói cái gì thế?”
“Hơ, chị còn muốn giấu em nữa hả?” Điền Đậu Đậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, với tư thế thẩm vấn: “Em đã hỏi anh Sấm rồi, hôm nay chị ra ngoài ăn trưa và xem phim cùng anh ấy.”
“…” Điền Miêu Miêu nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Chẳng qua chỉ là ăn bữa cơm, xem bộ phim thôi, làm gì mà ngạc nhiên đến thế, em bớt hóng chuyện chút đi, hôm nay là em và Chúc Tinh ra ngoài ăn trưa, xem phim hả?”
Điền Đậu Đậu: “…”
Sao lại dùng chiêu so sánh coi thường này thế? Cậu ấy và Chúc Tinh không ra ngoài ăn trưa, xem phim, chẳng lẽ là do cậu ấy không muốn?
Điền Đậu Đậu phẫn nộ rút lui.
Điền Miêu Miêu thấy cậu ấy rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau bữa sáng, Điền Miêu Miêu đi tìm đồ hôm nay cần mặc, Lăng Sấm gửi tin nhắn cho cô, nói xem phim suất chiếu một giờ, nên hơn mười giờ bọn họ sẽ xuất phát.
Điền Miêu Miêu “mày mò” bản thân, bất giác đã đến mười giờ, cô tranh thủ từng phút xiên được một ít đồ nướng mà Điền Đậu Đậu đã thái, thì nhận được tin nhắn của Lăng Sấm, nói anh đã đến dưới lầu rồi. Điền Miêu Miêu đứng phắt dậy, đi vào rửa tay, rồi cầm túi xách ra ngoài.
Lăng Sấm ngồi trong xe, khẽ ngước lên nhìn về phía cổng khu nhà, trông thấy bóng dáng Điền Miêu Miêu xuất hiện, ánh mắt anh khẽ di chuyển, rồi mở cửa xe bước xuống.
Điền Miêu Miêu liếc thấy anh, bèn chạy bước nhỏ tới: “Anh đợi lâu không? Đáng lẽ anh phải nói với tôi lúc ra khỏi nhà mới đúng, như vậy tôi có thể xuống đây trước.”
“Không sao, cũng không đợi quá lâu.” Lăng Sấm cong môi mỉm cười, giúp cô mở cửa xe: “Lên xe trước đã.”
“Ừm.” Điền Miêu Miêu cúi người ngồi vào xe, Lăng Sấm đóng cửa cho cô, sau đó vòng đến bên ghế lái.
Điền Miêu Miêu thắt dây an toàn, nhìn Lăng Sấm ở bên cạnh, hỏi: “Trưa nay chúng ta ăn gì thế?”
Lăng Sấm vừa lái xe vừa nói với cô: “Trong trung tâm thương mại nhiều đồ ăn lắm, em có món gì muốn ăn không?”
“Ừm, trung tâm thương mại mà chúng ta chọn có một hàng lẩu Thái rất ngon, trước đây tôi và bạn cũng ăn ở đó.”
“Được, vậy chúng ta ăn món đó.”
Hàng lẩu Thái mà Điền Miêu Miêu nói ở cùng tầng với rạp chiếu phim, vì hai người không mua vé trực tuyến, nên đến rạp chiếu phim để đổi vé trước.
“Suất chiếu một giờ rất ít người, chắc chắn vẫn còn vé.” Lăng Sấm nhìn Điền Miêu Miêu đi vội vàng, không kìm được khẽ cười một tiếng.
Điền Miêu Miêu nghiêng đầu nói với anh: “Khi nãy trên đường đến đây, tôi đã xem trên điện thoại rồi, đúng là rất ít người, nhưng vị trí đẹp nhất đều đã bị đặt mất rồi, tôi sợ muộn thêm chút nữa, thì vị trí đẹp số hai cũng không còn.”
“Không sao, đây là 2D, nên chỉ cần không ngồi bên rìa, thì đều ổn.” Lăng Sấm miệng nói vậy, nhưng bước chân vẫn đi nhanh theo Điền Miêu Miêu.
Giờ này ở rạp chiếu phim không có nhiều người, Lăng Sấm cầm phiếu đổi vé trong tay, nói với Điền Miêu Miêu bên cạnh: “Em ngồi ở đây đợi một lát, tôi đi đổi vé.”
“Được.” Điền Miêu Miêu gật đầu rồi ngồi xuống ghế.
Một vài nam thanh niên từ bên ngoài rạp chiếu phim đi vào, nhìn thấy Điền Miêu Miêu ngồi một mình tại đó, sau một hồi thì thầm, thì có một chàng trai bị đẩy lên. Anh ta là người đàn ông có ngoại hình đẹp nhất nhóm, nước da cũng trắng nhất, vì vậy lúc này rất dễ nhận thấy vành tai đang hơi đỏ lên.
Anh ta có chút căng thẳng đi đến trước mặt Điền Miêu Miêu, gọi cô một tiếng: “Xin chào, em gái xinh đẹp, em đi một mình sao?”
Điền Miêu Miêu nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, rồi lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Khụ, thì là, không biết có thể làm quen với em không?”
Điền Miêu Miêu đáp: “Tôi đã có bạn trai rồi.”
Người đàn ông hơi sững sờ, dường như không ngờ rằng cô lại thẳng thắn như vậy: “Á, em lừa anh phải không?”
Điền Miêu Miêu: “Tôi xinh đẹp thế này, trông có giống là chưa có bạn trai không?”
Người đàn ông: “…”
Nhất thời đã bị thuyết phục!
Anh ta giơ tay lên sờ gáy mình, đang còn muốn nói gì đó thì Lăng Sấm từ phía sau đi tới: “Cậu tìm bạn gái tôi có việc gì không?”
Chàng trai nghe thấy giọng nói, vô thức nhìn về phía anh, sau đó nhất thời đóng băng. Dáng người Lăng Sấm rất cao, giá trị nhan sắc cũng tuyệt đối, đối phương đứng trước mặt anh đột nhiên phát hiện kẻ xấu xí chính là bản thân mình.
“Hahaha, không có gì, tôi chơi thua trò “nói thật hay mạo hiểm”, bị ép đến bắt chuyện với vị tiểu thư này đây, xin lỗi, làm phiền, làm phiền rồi.”
Chàng trai xấu hổ nói xong, bèn nhanh chóng quay người rời đi, mấy người bạn đứng một bên thấy vậy cũng đi theo.
Chỉ còn Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu ở lại, Lăng Sấm cầm hai tấm vé xem phim trên tay, mỉm cười nhìn Điền Miêu Miêu: “Bạn gái anh được yêu thích ghê nhỉ, mới không trông chừng có hai phút, mà đã có đàn ông đến bắt chuyện rồi.”
“…” Điền Miêu Miêu xấu hổ xoay xoay tóc bên sườn mặt mình, rồi đứng dậy khỏi ghế: “Người ta đã nói là chơi “Nói thật hay mạo hiểm” mà, xem anh kìa, dọa cậu nhóc sợ rồi.”
Lăng Sấm thấp giọng cười một tiếng, anh đưa vé xem phim trong tay cho cô xem: “Mua được vé ở vị trí mà em thích rồi, bây giờ có thể yên tâm ăn uống nhé.”
“Được luôn.” Điền Miêu Miêu vui vẻ đáp lại, rồi sánh vai cùng anh bước ra ngoài, khi ngang qua chiếc máy gắp thú bông ngoài cửa rạp chiếu phim, cô đã không kìm được phải liếc nhìn vài lần.
“Muốn gắp thú sao?” Lăng Sấm cảm nhận được ánh mắt của cô bèn hỏi một câu.
Điền Miêu Miêu đáp: “Muốn gắp, nhưng thôi, trước giờ tôi chưa một lần gắp được.”
Cô vẫn luôn không hiểu, mấy người khoe thú bông trên khoảnh khắc, rốt cuộc là bọn họ gắp thế nào mà được vậy.
Lăng Sấm dừng lại, nói với cô: “Vậy để anh gắp giúp em.”
“Có thể thử xem sao.” Lăng Sấm đi tới, lấy điện thoại quét mã: “Dù sao thì gắp thú bông cho bạn gái, là nghĩa vụ cần có của mỗi người bạn trai.”Thiên: Gòi, cái mỏ dẻo hơn kẹo kéo luôn á:v
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT