Bữa tiệc trưa đúng mười hai giờ bắt đầu, trước khi Phạm Hinh Dư và Chu Khải Tinh đến khách sạn, đã rẽ qua công viên Ánh Sao để chụp ngoại cảnh tư liệu. Thường ngày công viên Ánh Sao là một địa điểm chụp ảnh cưới nổi tiếng nhất của Thành phố A, hôm nay lại là ngày đẹp, nên có rất nhiều cặp đôi đang chụp ảnh tại đây.
Ngoài đội ngũ chuyên nghiệp đi theo đoàn ra, thì Chu Nhất Minh cũng cầm máy ảnh DSLR để chụp, không những chụp cô dâu chú rể, còn nhân cơ hội chụp thêm vài tấm ảnh chung của Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu.
Anh ta đã nhìn ra rồi, so với việc đứng cạnh anh ta, thì Lăng Sấm càng muốn đứng cạnh Điền Miêu Miêu hơn, nên chụp đại cũng có thể bắt được ảnh chung của hai người họ.
Chụp ở công viên Ánh Sao nửa tiếng đồng hồ, mọi người lại cùng ngồi xe đến khách sạn, nơi buổi lễ được tổ chức. Hôm nay, Điền Miêu Miêu làm phù dâu, cũng chẳng thể ngồi chung dự tiệc với mọi người, hơn nữa còn phải đi cùng cô dâu chú rể để mời rượu mọi người nữa.
“Lăng Sấm, Nhất Minh, lát nữa hai người cầm theo bình rượu nhé.” Trước khi buổi lễ bắt đầu, Chu Khải Tinh dặn dò hai phù rể: “Chai này là rượu thật, rót cho khách, chai này bên trong là nước, để tôi và Hinh Dư uống, đừng có nhầm đấy nhé.”
Chu Nhất Minh nói: “Yên tâm, cho dù anh không tin tưởng em thì cũng phải tin tưởng Lăng Sấm chứ.”
Quả thực là Chu Khải Tinh tin tưởng Lăng Sấm hơn: “Vậy lát nữa, Lăng Sấm cầm chai này, rồi rót cho tôi và Hinh Dư là được.”
“Được.” Lăng Sấm gật đầu rồi nhận lấy chai rượu bên trong có nước.
Buổi lễ sắp bắt đầu, Lăng Sấm nhìn quanh hội trường một lượt, anh trông thấy Điền Miêu Miêu đang đứng ở cửa, cô không ở cùng cô dâu, mà bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi. Ánh mắt Lăng Sấm khẽ chuyển động, đồng thời nhớ ra đã từng nhìn thấy người kia ở đâu.
Ở bên kia, Giản Khoan vẫn đang khen ngợi Điền Miêu Miêu hôm nay thật đẹp, thì lại nghe thấy có người gọi cô một tiếng: “Miêu Miêu.”
Điền Miêu Miêu nghe thấy, bèn ngoái đầu qua, thấy Lăng Sấm đang đi về phía mình: “Lăng Sấm, sao thế?”
Lăng Sấm đi đến bên cạnh cô, rồi dừng lại nói: “Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, em đi xem xem cô dâu thế nào đi.”
Điền Miêu Miêu gật đầu đáp một tiếng, Giản Khoan ở một bên có chút kinh ngạc đánh giá Lăng Sấm: “Anh không phải là người…”
Là nam minh tinh kia sao?
“Lăng Sấm, trước đây hai người cũng từng gặp nhau ở chợ đêm cổng Bắc rồi.” Điền Miêu Miêu nhắc anh ta một câu.
“Ồ, đúng vậy.” Lần trước Giản Khoan gặp anh, anh chỉ mặc áo phông và quần jeans bình thường, nhưng cũng đã đẹp trai đến mức có chút nhức mắt rồi, hôm nay đổi thành lễ phục, lại càng giống ngôi sao hơn: “Anh là phù rể của hôm nay sao?”
“Ừm.” Lăng Sấm tùy ý gật đầu, rồi lại nói với Điền Miêu Miêu: “Phạm Hinh Dư phòng thay đồ của cô dâu, em vào xem sao, ngộ nhớ có việc gì cần em giúp đỡ.”
“Được.” Điền Miêu Miêu nói với Giản Khoan một tiếng, rồi đi vào phòng thay đồ. Lúc này, Lăng Sấm mới nghiêng đầu liếc nhìn Giản Khoan một cái, và nói: “Giám đốc Giản phải không, đồng nghiệp của cô dâu đều ngồi vào vị trí hết rồi, anh cũng lại đó ngồi đi.”
“Ồ, được.” Giản Khoan thấy Điền Miêu Miêu đã rời đi, thì cũng tới chỗ của mình, nhưng vừa ngồi xuống lại nghe thấy các cô gái cùng bàn đều đang bàn tán về phù rể của ngày hôm nay.
“Anh phù rể kia đẹp trai thật, hơn nữa còn có chút quen mắt, không phải là ngôi sao nào đó chứ?”
“Không đâu, nếu giới giải trí có một anh siêu đẹp trai như vậy, thì làm gì có chuyện là tôi không biết.”
“Cô nói xem anh ấy đã có bạn gái chưa?”
“Đẹp trai thế kia chắc chắn là có rồi.”
“Cũng chưa chắc, nhỡ chưa có thì sao? Hay là lát nữa tụi mình hỏi Phạm Hinh Dư nhé.”
“Được, được.”
Giản Khoan kìm không được phải chen vào: “Mấy người thích con trai cũng không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đẹp trai thế kia rất dễ là tên đểu cáng.”
Cô gái đối diện chớp mắt thật nhanh, nhìn anh ta, nói: “Giám đốc Giản, sao câu nói này của anh nghe có vẻ hơi chua chát thế?”
Một đồng nghiệp nam nói đỡ Giản Khoan: “Người ta nói cũng có lý mà, mấy cô chỉ thích đẹp trai, nên rất dễ bị lừa.”
“Nói nghe như mấy người đàn ông các anh không thích con gái xinh đẹp vậy!”
“Đúng thế, Giám đốc Giản thích Miêu Miêu, chẳng phải là vì cô ấy đẹp sao?”
Khuôn mặt Giản Khoan chợt nóng bừng, anh ta nhanh chóng phủ nhận: “Mấy người đừng tung tin bừa bãi.”
Cô gái đối diện bật cười: “Vừa rồi anh còn tìm cô ấy để nói chuyện còn gì?”
“Đấy là tôi nói chuyện về công việc với cô ấy.”
“Miêu Miêu bây giờ đang bày quầy bán hàng tại chợ đêm cổng Bắc, làm ăn khá lắm.” Cô gái nói đến đây, rồi đột nhiên dừng lại: “Tôi nhớ ra rồi, chẳng phải phù rể là ông chủ Lăng ở chợ đêm cổng Bắc sao, lần trước còn lên cả tìm kiếm nóng kìa.”
Cô ta vừa nói vậy, lập tức có rất nhiều người nhớ ra, ban đầu còn muốn nghe ngóng xem Lăng Sấm có bạn gái hay chưa, lúc này nhất thời có chút nản lòng: “Thế mà anh ấy lại cùng Miêu Miêu làm phù dâu phù rể, cái duyên số gì thế này?”
Trong khi họ đang thảo luận về Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm, thì Phạm Hinh Dư đã đứng đợi ngoài cửa phòng tiệc, chuẩn bị tiến vào rồi. Điền Miêu Miêu đứng bên cạnh, giúp cô ấy chỉnh trang lại làn váy: “Lát nữa đừng căng thẳng quá, đi chậm thôi, chớ có giẫm lên váy đó.”
“Ồ, tôi sẽ chú ý một chút.” Phạm Hinh Dư đẩy đẩy mái tóc của mình, thở ra một hơi.
Diêu Trân đã mời ba của Phạm Hinh Dư qua bên này, người dẫn chương trình đã lên sân khấu, chuẩn bị cất lời dẫn dắt.
Phạm Hinh Dư khoác tay ba mình, tiến vào dưới lời nhắc của người dẫn chương trình, Điền Miêu Miêu và Diêu Trân đứng bên ngoài, đợi bọn họ lên đến sân khấu mới đi vào từ cửa sau.
Lăng Sấm cầm chiếc nhẫn trong tay, đang đợi trên sân khấu, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, bèn ngoái đầu lại liếc nhìn, trên tay Điền Miêu Miêu cũng cầm một chiếc nhẫn, cô đi đến đứng bên cạnh anh.
Lăng Sấm thấy cô tới, bèn khẽ cong môi: “Lo lắng không?”
Điền Miêu Miêu nhìn anh một cái: “Tôi chỉ lên sân khấu đưa nhẫn, thì có gì mà phải lo lắng?”
Lăng Sấm nói: “Dù sao thì bên dưới cũng có nhiều người theo dõi thế kia mà.”
Điền Miêu Miêu chớp chớp mắt: “Vậy là anh căng thẳng hả?”
“Trước đây, chơi bóng rổ tôi bị bao nhiêu người nhìn, cũng chẳng thấy căng thẳng.”
“Tôi cũng vậy, khi còn nhỏ lên sân khấu biểu diễn, và chưa từng một lần lo lắng.”
Câu nói này đã gợi lên hứng thú của Lăng Sấm: “Khi còn nhỏ em còn lên sân khấu biểu diễn cơ à, biểu diễn gì thế?”
“Võ thuật, khi đó tất cả học sinh trong trường đều biết tôi biết võ.”
“Ồ.” Lăng Sấm không kìm được, khẽ cười một tiếng: “Vậy bọn họ có biết ước mơ của em là trở thành một đặc vụ không?”
“…” Cái này thì không nhất thiết phải biết.
Hai người trò chuyện vài câu, thì người dẫn chương trình nhắc họ đã đến lúc lên sân khấu rồi. Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm cùng nhau đi lên, cô còn nghe Lăng Sấm ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận, kẻo giẫm vào váy.”
Người dẫn chương trình trông thấy hai người họ cùng đi lên, lại kìm không được mà nói một câu: “Nhan sắc phù dâu phù rể hôm nay của chúng ta quả là đỉnh.”
Các vị khách dưới sân khấu đều bật cười, những người ngồi ở xa còn vươn cổ để nhìn lên sân khấu.
Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm đóng vai trò là công cụ đưa nhẫn, sau đó bước xuống từ phía bên kia sân khấu, Điền Miêu Miêu bước nhanh hơn một chút so với lúc đi lên, lúc xuống sân khấu đã thực sự không cẩn thận giẫm lên váy.
Lăng Sấm kịp thời đưa tay ra đỡ lấy cô, đồng thời khẽ cau mày: “Đi vội thế làm gì, lúc xuống càng phải bước chậm hơn chứ.”
Nơi Điền Miêu Miêu bị anh kéo có hơi nóng, cô khẽ ho một tiếng, muốn rụt tay mình về, nhưng Lăng Sấm lại dắt cô xuống đến bên dưới sân khấu mới buông tay: “Không bị trẹo chân chứ?”
“Không.” Điền Miêu Miêu lắc đầu, nói cảm ơn anh.
Hội trường đột nhiên bùng lên một chàng reo hò hoan hô, Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đồng thời quay đầu lại, mới phát hiện diễn biến đã đến màn chú rể hôn cô dâu rồi.
Điền Miêu Miêu nhìn đến mức khuôn mặt nóng bừng khó hiểu, Lăng Sấm cúi đầu nhìn cô, khóe môi lại cong lên: “Em nhìn người khác hôn mà cũng thấy xấu hổ hả?”
“Tôi, đâu có.” Điền Miêu Miêu quyết không thừa nhận.
Lăng Sấm lại sát lại gần cô một bước, nhìn cô, nói: “Mặt đỏ hết cả lên rồi, nếu là em hôn thì liệu có bỏng luôn không?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Cô lùi về sau một bước, giả vờ tỏ ra bình tĩnh: “Anh nói thì cứ nói, đừng có đứng gần quá như vậy.”
Lăng Sấm mỉm cười gật đầu, rồi cũng lùi ra sau một bước.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Phạm Hinh Dư về phòng thay đồ, chuẩn bị đổi thành bộ đồ đi mười rượu để ra ngoài mời rượu. Trong phòng thay đồ, có hoành thành trước đó khách sạn mang đến cho cô dâu chú rể, nhưng cả Phạm Hinh Dư và Chu Khải Tinh để chẳng để ý đến ăn, lúc này đã nguội cả rồi. Điền Miêu Miêu đứng dậy, nói với bọn họ: “Tôi ra ngoài lấy cho hai người chút đồ ăn nhé, lát nữa còn phải mời rượu, để hai người lót dạ.”
Chu Khải Tinh nói: “Không sao, tôi đã chuẩn bị một chai nước lọc rồi, lát nữa bảo Lăng Sấm rót nước lọc cho bọn tôi.”
Lăng Sấm đứng ở cửa, nhìn mấy người họ, nói: “Vẫn nên lấy chút đồ ăn đi, cậu không ăn nhưng cô dâu phải ăn chứ.”
Cô dâu không ăn, nhưng phù dâu cũng phải ăn.
Anh và Điền Miêu Miêu cùng ra ngoài, cầm theo mấy chiếc bát rỗng, Chu Nhất Minh đưa họ đến bàn của bố mẹ chú rể, lấy vào bát một vài món trông có vẻ ngon tại bữa tiệc, rồi bê về phòng thay đồ.
Phạm Hinh Dư đã thay xong đồ đi mời rượu, lúc này đang làm tóc, thấy bọn họ mang đồ ăn về, bèn nói một câu cảm ơn: “Mấy người cũng ăn một ít đi, cả nhà vất vả rồi!”
Lăng Sấm múc vài muỗng trứng hấp đưa cho Điền Miêu Miêu: “Ăn một ít trước đi đã.”
“Được, cảm ơn.” Điền Miêu Miêu đón lấy bát, cầm thìa nếm thử một miếng: “Ưm, hương vị rất ngon, Hinh Dư, cô cũng ăn một chút đi.”
“Ừm.” Phạm Hinh Dư vừa chải tóc, vừa ăn tạm chút đồ ăn, sau đó dẫn theo phù dâu phù rể ra ngoài mời rượu.
Điền Miêu Miêu cầm nước cam, phụ trách rót nước cam cho những vị khách uống nước ngọt, còn Lăng Sấm thì đứng bên cạnh cô dâu chú rể phụ trách rót “rượu giả” cho họ.
Khi mời đến bàn của Giản Khoan, mấy cô gái trên bàn đều đang nhìn Lăng Sấm, Lăng Sấm khẽ nhích sang một bên, chắn ánh mắt đang nhìn Điền Miêu Miêu của Giản Khoan.
“Giám đốc Giản, uống chút rượu nhé?” Lăng Sấm lấy bình vang đỏ từ tay Chu Nhất Minh, đặc biệt hỏi han Giản Khoan một câu. Giản Khoan lắc đầu, mỉm cười với anh: “Không, hôm nay tôi lái xe đến, tôi uống nước cam là được.”
“Ồ, được.” Lăng Sấm trả lại vang đỏ cho Chu Nhất Minh, rồi lại lấy bình nước cam từ tay Điền Miêu Miêu: “Để tôi rót cho anh.”
Giản Khoan: “…”
Chẳng phải Điền Miêu Miêu phụ trách rót nước cam à? Tại sao anh lại cướp mất thế? Anh ta mím môi đưa cốc qua, Lăng Sấm lặng lẽ rót cho anh ta nửa cốc.
Chu Khải Tinh bỗng đổ chút mồ hôi trên trán, anh ta cười ha ha hai tiếng, rồi kéo Lăng Sấm đi đến bàn khác: “Vậy chúng tôi sang bàn tiếp theo nhé.”
Sau khi mời xong rượu, Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư quay lại, anh ta kìm không được bèn hỏi cô ấy: “Cái anh Giám đốc Giản của bọn em sao lại đắc tội với Lăng Sấm thế?”
Phạm Hinh Dư bị anh ta hỏi có chút bối rối: “Á, hình như hai người họ không quen nhau mà?”
“…” Tình huống khi nãy trên bàn ăn, sau có thể không quen biết nhau được chứ: “Em nghĩ kỹ lại xem nào.”
Phạm Hinh Dư ngẫm nghĩ, rồi lên tiếng: “Ồ, hình như em đã từng nghe nói rằng Giám đốc Giản đang theo đuổi Miêu Miêu.”
Chu Khải Tinh: “…”
Chẳng trách khi nãy sắc mặt của Lăng Sấm lại khó coi đến thế.
“Những thông tin như vậy, em phải nói sớm với anh chứ.” Để trong trường hợp có xảy ra đánh nhau, thì anh ta còn chuẩn bị tâm lý trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT