Ở độ tuổi này, bạn bè xung quanh Điền Miêu Miêu đều đã lần lượt lập gia đình, mỗi lần nhìn thấy người khác kết hôn, thì cô đều sẽ nhất thời lo lắng một chút, nhưng rất nhanh lại bị công việc làm loãng. Sau khi bày quầy bán hàng tại chợ đêm cổng Bắc, thì cô lại càng chẳng có thời gian rảnh để nghĩ đến nó.

“Tôi còn chẳng có bạn trai, nếu có nghĩ thì chắc nên nghĩ đến việc tìm một người bạn trai trước đã.” Điền Miêu Miêu vừa nói vừa liếc nhìn Lăng Sấm hai lần: “Còn anh lại nghĩ xa quá nhỉ, nhảy thẳng một bước đến đích.”

Lăng Sấm cong môi mỉm cười, nhìn lại về phía trước: “Làm người mà, sẽ luôn có chút ước mơ.”

“…” Vậy ước mơ của anh cũng lớn ghê ha!

Sau khi lái xe đến cổng khu nhà của Điền Miêu Miêu, Lăng Sấm dừng lại bên ngoài: “Tối gặp lại nhé.”

“Ừm.” Điền Miêu Miêu tháo dây an toàn, cũng nói với anh một câu: “Tối gặp lại.”

Lăng Sấm khẽ cười nhìn cô đi xa, mới lái xe rời đi.

Khi Điền Miêu Miêu về đến nhà, Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh vẫn đang xiên đồ nướng, hôm nay cô không ở nhà, nên tốc độ của hai người họ chậm hơn rất nhiều.

“Hai người mới xiên được ngần này thôi à?” Điền Miêu Miêu đã đoán rằng bọn họ không xiên được quá nhiều, nhưng chỗ này còn ít hơn so với dự đoán của cô nữa.

Chúc Tinh đáp: “Tại Điền Đậu Đậu cả, cứ làm này làm kia!”

Điền Đậu Đậu: “…”

Rõ ràng là cậu ấy hao tâm tổn tứ trong khó khăn, muốn vun đắp tình cảm của hai người mà.

Điền Miêu Miêu thấy dáng vẻ của cậu ấy, thì cũng thầm đoán được bảy, tám phần, cô vươn tay vỗ vỗ lên vai Điền Đậu Đậu, nói với cả hai: “Chị đi thay quần áo, rồi ra giúp hai đứa.”

Điền Đậu Đậu nghe cô nói vậy, lại vô thức khịt khịt mũi: “Chị, có phải trưa nay chị ăn lẩu không?”

“Vẫn có mùi sao?” Điền Miêu Miêu cúi đầu, khẽ ngửi ngửi trên áo mình.

Điền Đậu Đậu nhìn cô, nói: “Mùi lẩu thì còn đỡ, chủ yếu có cả chút mùi chua chát của tình yêu nữa.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Cô liếc nhìn Điền Đậu Đậu một cái, rồi về phòng thay đồ.

Có sự tham gia của Điền Miêu Miêu, nên tốc độ xiên que tăng mạnh, mấy người vẫn kịp chuẩn bị sẵn sàng các món trước khi ra ngoài bày quầy hàng.

Dòng người vào kỳ nghỉ Hè đông hơn bình thường, Điền Miêu Miêu cũng chuẩn bị nhiều xiên nướng thêm một chút, tuy rằng mệt hơn so với hàng ngày, nhưng nghĩ tới việc sắp đến hôn lễ của Phạm Hinh Dư, mình cũng phải tặng một món quà, nên cô lại lập tức tràn đầy nhiệt huyết.

Một tuần trước lễ cưới, Phạm Hinh Dư gửi lịch trình ngày diễn ra hôn lễ cho Điền Miêu Miêu, cô mở văn bản ra xem, bên trên có viết sau khi đón dâu, trước tiên sẽ đến công viên Ánh Sao chụp ảnh ngoại cảnh, sau đó mới đến khách sạn.

Điền Miêu Miêu: “Công viên Ánh Sao ngay gần nhà tôi, tôi có thể đợi cô luôn tại đó không?” *Biểu tượng mặt nứt*

Phạm Hinh Dư: “Không thể, hahaha.”

Phạm Hinh Dư: “Vốn dĩ trước đó tôi cũng cảm thấy công viên Ánh Sao hơi xa, nhưng tôi xem ảnh rồi, quang cảnh tại công viên Ánh Sao thực sự rất đẹp, sau này kết hôn, cô chụp ảnh thì tiện quá rồi.” *Đầu chó*

Điền Miêu Miêu: “…”

Phạm Hinh Dư: “Thứ bảy nhớ đến sớm một chút đó, tôi hẹn cả chuyên gia trang điểm để làm tóc cho mấy người rồi.”

Điền Miêu Miêu: “Okk.”

Thứ bảy phải đến làm phù dâu cho Phạm Hinh Dư, nên chắc chắn không bày quầy bán hàng được rồi, Điền Miêu Miêu chỉ đành vào thông báo trong nhóm đồ nướng của mình một tiếng.

AAA Điền Miêu Miêu: “Xin lỗi mọi người, thứ bảy bạn tôi kết hôn, tôi phải đến làm phù dâu, nên không bán hàng được rồi!”

Phỉ Phỉ: “Á, vậy thứ sáu có mở không?”

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Thứ sáu và chủ nhật mở hàng bình thường, chỉ nghỉ thứ bảy, hai người Đậu Đậu và Chúc Tinh không làm hết được việc.”

Phỉ Phỉ: “Ok.”

Điền Đậu Đậu: “Thứ bảy anh Sấm cũng không bán hàng, anh ấy không lập nhóm, phiền mọi người thông báo với nhau một chút.” *Đầu chó*

Dì Trần: “Thứ bảy ông chủ Lăng cũng bận sao?”

Lăng Sấm: “Vâng, bạn cháu kết hôn, cháu đến làm phù rể.”

Phỉ Phỉ: “Hỏi, hỏi nhỏ một chút, hai người đang nói đến cùng một người bạn sao?”

Tần Ngạn: *Hình ảnh*

Tần Ngạn: “Ảnh đẹp cùng hưởng.” *Đầu chó*

Anh ta gửi tấm ảnh của Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu mà mình trộm về hôm đó, tấm ảnh vừa mới gửi, đã khiến cả nhóm nổ tung.

Phỉ Phỉ: “CP tôi đầy thuyền kết hôn rồi sao?”

Chúc Tinh: “Có ảnh vậy mà không moi ra sớm.”

Điền Đậu Đậu: “Chị, anh Sấm, mẹ chúng ta có biết việc này không?”

Anh Vương: “Chúc mừng, chúc mừng.”

Dì Trần: “Dì đã nói từ lâu rồi mà, Miêu Miêu và Lăng Sấm rất đẹp đôi, nhìn bức ảnh này xem, đẹp chưa kìa.”

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Không phải đâu, là ảnh phù dâu phù rể.”

Câu giải thích của Điền Miêu Miêu nhanh chóng bị nhấn chìm bởi những lời “chúc mừng” nhiệt tình trong nhóm.

Điền Miêu Miêu: “…”

Tin đồn “vụ án mạng vì tình” khi đó, cũng được lan truyền bằng cách này phải không?

Cô còn chưa giải thích rõ việc này, thì đã thấy mẹ gọi đến: “Miêu Miêu, vừa rồi Đậu Đậu gửi cho mẹ tấm ảnh con và Lăng Sấm kết hôn, hai đứa là sao đây?”

Trước đây, bà ấy còn thúc giục Điền Miêu Miêu giao tiếp nhiều hơn với Lăng Sấm, nhưng chẳng thể ngờ, động thái của con gái mình lại nhanh như vậy.

“Mẹ đừng nghe Điền Đậu Đậu nói bậy, đấy là đồng nghiệp của con kết hôn, con đến làm phù dâu.” Điền Miêu Miêu sắp bị Điền Đậu Đậu làm cho tức chết rồi, bác bỏ tin đồn chẳng thấy đâu, ngược lại lan truyền tin đồn thì chẳng ai nhanh bằng cậu ấy, lại còn loan tin đến cả chỗ mẹ cô luôn rồi.

Mẹ Điền sững sờ một lúc, mới lên tiếng: “Ồ, vậy Lăng Sấm ăn mặc thế kia là sao?”

“Chú rể là bạn đại học của anh ấy, anh ấy cũng đến làm phù rể.”

“À, vậy thì hai đứa cũng khá có duyên đấy chứ.”

Điền Miêu Miêu mím môi không lên tiếng, nhưng mẹ cô ở bên kia lại hào hứng nói: “Phải nói rằng hay đứa ăn vận thế này, đứng cạnh nhau trông đẹp thật. Ông chủ Lăng đúng là cái móc treo quần áo, biến bộ đồ phù rể còn đẹp hơn cả đồ của chú rể, bạn của cậu ấy phải đẹp trai lắm mới có tự tin nhờ cậu ấy làm phù rể nhỉ!”

Điền Miêu Miêu: “…”

“Mẹ, buổi tối con còn phải bán hàng, không nói chuyện với mẹ nữa đâu.”

“Mẹ nói có vài đâu thì tốn bao nhiêu thời gian của con chứ hả?”

Mẹ Điền còn chưa nói hết câu, thì Điền Miêu Miêu đã dập máy. Mẹ Điền cầm điện thoại lẩm bẩm một câu, rồi lại cong khóe môi, đi về phía nhà bếp: “Lão Điền à, tôi cho ông ngắm con rể tương lai của chúng ta, còn đẹp trai hơn cả minh tinh nữa.”

May mắn là Điền Miêu Miêu cúp máy sớm, nên không nghe thấy câu này. Cô nhấp lại vào nhóm đồ nướng, vẫn muốn giải thích một chút với mọi người, nhưng lại phát hiện trong lúc mình nói chuyện điện thoại, Lăng Sấm đã gửi một bao lì xì vào nhóm.

Điền Miêu Miêu: “…”

Như vậy, những lời chúc mừng của cả nhóm lại càng thêm hăng say mà!

Cô vội vàng gửi tin nhắn riêng cho Lăng Sấm: “Tại sao anh lại gửi lì xì thế?”

Lăng Sấm: “Hình như mọi người đều không trông thấy câu giải thích bên trên của cô, nên tôi định gửi lì xì để giải thích với họ.”

Điền Miêu Miêu: “Vừa rồi tôi cũng nhận lì xì của anh, anh đâu có viết gì bên trên.”

Lăng Sấm: “Nhất thời nhanh tay, gửi xong mới phát hiện mình còn chưa giải thích điều gì.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Cảm ơn anh nhé, bây giờ việc kết hôn lại càng chân thật hơn rồi!

Điền Miêu Miêu: “Không phải là anh cố ý đấy chứ?” *Cau mày*

Lăng Sấm: “Thực sự không phải, hay là tôi gửi thêm lì xì nhé?”

Điền Miêu Miêu: “Thôi đừng.”

Ở bên ngoài màn hình, Lăng Sấm kìm không được khẽ cười thành tiếng. Anh ngẫm nghĩ, rồi vẫn gửi lại lì xì, để giải thích với mọi người một câu.

Sau khi Điền Miêu Miêu nhận lì xì anh mới gửi, bèn thầm hừ một tiếng trong lòng, Lăng Sấm vẫn được coi là con người lòng dạ không quá xấu xa.

Chớp mắt đã đến thứ bảy, hôm nay đẹp ngày, Điền Miêu Miêu gọi xe đến nhà Phạm Hinh Dư, thì được bảo vệ thông báo rằng hôm nay trong khu nhà có ba cái đám cưới, bảo cô đừng vào nhầm cửa.

Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu đến nhà Phạm Hinh Dư, nhưng Phạm Hinh Dư đã gửi số nhà, tòa nhà chính xác cho cô, nên cũng chẳng đến mức đi nhầm. Khi cô đến, vừa hay mới qua bảy rưỡi, Phạm Hinh Dư đã thay váy cô dâu, đang ngồi trang điểm trong phòng khách.

“Miêu Miêu đến rồi à!” Phạm Hình Dư nhìn thấy cô đến, bèn chào hỏi: “Đã ăn sáng gì chưa, trên bàn có bánh mì và sữa, cô xem xem thích ăn loại nào.”

“Không sao đâu, tôi ăn chút bánh quy rồi mới đến đây.”

“Vậy cô vào phòng thay váy trước nhé, Diêu Trân cũng đang ở bên trong, xong thì ra đây trang điểm.”

“Được.” Điền Miêu Miêu gật đầu, đi vào trong phòng. Diêu Trân đã thay xong váy phù dâu, Điền Miêu Miêu được cô ta giúp đỡ, mới thắt được dây đai phức tạp sau lưng.

“Nhắc mới nhớ, hôm đó ai đã buộc dây váy cho cô thế?” Diêu Trân thuận miệng hỏi một câu.

Điền Miêu Miêu nghĩ đến hơi thở rơi trên lưng mình của Lăng Sấm, gương mặt lại hơi ửng đỏ: “Nhân viên cửa hàng buộc giúp tôi.”

“Ồ, tôi cũng thế, tuy nhiên bọn họ chẳng mấy kiên nhẫn, chỉ buộc đại khái cho tôi thôi.” Diêu Trân vừa buộc dây đai cho Điền Miêu Miêu vừa nói với cô: “Tôi thấy hôm đó của cô buộc ổn hơn của tôi.”

“Ha ha, có lẽ đúng đó bọn họ không quá bận.”

Diêu Trân gật đầu, cũng không nghi ngờ gì: “Thế này được chưa, có chặt quá không?”

“Không, vừa rồi.”

“Vậy lát nữa đợi cô trang điểm xong thì bắt đầu trang trí phòng nhé, bên phía chú rể sẽ đến trước chín giờ.”

“Được.”

Trang điểm cho phù dâu không phức tạp như cô dâu, tóc cũng kẹp lên một ít, hơi tạo kiểu, nên cũng không tốn quá nhiều thời gian, đeo bộ nơ con bướm lên đầu xong, Điền Miêu Miêu liền giúp Diêu Trân cùng sắp xếp trò chơi.

Phạm Hinh Dư đã mua rất nhiều thứ đồ uống khó uống nhất trên thị trường, thậm chí Diêu Trân còn mang cả nước tương và giấm ra, trộn chung với Coke.

“Khụ, cái này chua quá.” Diêu Trân hít một hơi chất lỏng trong cốc giấy, mùi hăng khiến cô ta phải sặc một tiếng.

Điền Miêu Miêu đứng bên cạnh bày bài Poker, thấy cô ta tự làm bình bị sặc, thì không kìm được, nói: “Ác quá rồi đó!”

Diêu Trân đặt cốc giấy xuống, rồi lại làm cốc tiếp theo: “Không sao, lấy vợ đâu đơn giản như vậy.”

Điền Miêu Miêu cười một tiếng, nói với cô ta: “Tôi giấu quân joker dưới cốc này được không?”

“Được, dù sao thì đến lúc đó cũng dựa vào vận may của bọn họ cả.”

Điền Miêu Miêu ngẫm nghĩ, rồi lại thu quân joker trong tay lại: “Tôi nhớ có một lần Lăng Sấm mua thẻ cào may mắn trung được một trăm tám mươi tệ.”

Mặc dù thẻ là do cô cào, nhưng là Lăng Sấm mua, xem ra vận may của anh khá tốt.

“Nếu đến lúc đó vận may của Lăng Sấm phát tác, cứ thế lật luôn được quân joker ra thì phải làm thế nào?”

Diêu Trân ngẫm nghĩ và gật đầu: “Mối băn khoăn này của cô rất có lý.”

Nếu vừa mới lên đã bị bọn họ lật được quân joker, thì trò chơi này chẳng thể chơi được nữa.

“Thế này đi.” Điền Miêu Miêu có ý tưởng: “Chúng ta chỉ đặt quân joker tiểu vương, không đặt joker đại vương, như vậy thì cho dù vận may của Lăng Sấm có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tìm ra được quân joker đại vương.”

“…” Điêu Trân nhìn cô trầm mặc một hồi, rồi ngập ngừng lên tiếng: “Cô và Lăng Sấm cãi nhau hả?”

Điền Miêu Miêu lắc đầu: “Đâu có đâu.”

“Vậy tại sao cô lại “xử” anh ấy như vậy?”

Điền Miêu Miêu nghi ngờ: “Tôi có “xử” gì anh ấy đâu, tôi chỉ thêm chút thú vị cho trò chơi thôi mà, hơn nữa cũng cố gắng tìm cách để chúng ta kiếm được nhiều lì xì hơn.”

Diêu Trân mím môi, giơ ngón tay cái về phía cô ấy: “Vẫn là chị ác nhất!”

Trước đó, cô ta còn lo lắng Điền Miêu Miêu sẽ vì mối quan hệ với Lăng Sấm mà cố ý đưa nước cho họ, hiện tại xem ra, cô ta đã đánh giá quá thấp tính cách của chị Miêu Miêu đây rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play