Chẳng còn gì nghi ngờ, đề nghị này đối với Lăng Sấm mà nói là vô cùng hấp dẫn, anh nói với Điền Miêu Miêu: “Mười một rưỡi là có thể vào sân, tám giờ sáng tôi sẽ đến đón bọn cô, chắc sẽ chơi được nửa tiếng.”
“Được, lát nữa tôi sẽ nói với Điền Đậu Đậu.” Điền Miêu Miêu đưa tiền cơm chiên cho Lăng Sấm, rồi xách teo hai suất cơm chiên lạp xưởng về quầy.
Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh vẫn đang nướng xiên trong xe đồ ăn, Điền Miêu Miêu đi tới, đặt cơm chiên bên cạnh: “Mua đồ ăn đêm cho hai đứa này, nếu đói thì ăn nhé.”
Điền Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn qua, có chút ngạc nhiên, lên tiếng: “Hôm nay chị trúng cơn gió gì mà lại mua đồ ăn đêm cho bọn em thế này?”
“Được miếng ngon lại còn làm bộ làm tịch.” Điền Miêu Miêu nhịn không được trừng mắt lườm cậu ấy một cái: “Cơm vừa mới chiên, nếu đói thì hai đứa có thể thay phiên nhau ăn.”
“Vậy Chúc Tinh ăn trước đi, tôi ở đây trông là được rồi.”
“Được, nói ra thì tôi còn chưa được ăn cơm chiên của ông chủ Lăng kìa.” Chúc Tinh tháo khẩu trang, xách túi cơm chiên ngồi ra bên ngoài.
Điền Miêu Miêu vẫn ở lại trong xe, mỉm cười với Điền Đậu Đậu, giữa trời Hè, Điền Đậu Đậu cứ thế đổ mồ hôi lạnh vì nụ cười Điền Miêu Miêu.
“Chị lại nghĩ ra kế gì để hủy hoại em rồi à?” Nếu không phải trên bếp đang có đồ nướng, thì cậu ấy thật sự muốn phi luôn ra ngoài.
Điền Miêu Miêu mỉm cười, nói: “Căng thẳng vậy làm gì, là ông chủ Lăng muốn kiếm em chơi bóng rổ.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Nghĩ tới biểu cảm hôm đó khi Lăng Sấm nói điều này với mình, Điền Đậu Đậu lại càng căng thẳng thêm đây này!
“Không phải là em không muốn, mà là chị xem ngày nào chúng ta cũng bận thế này, lấy đâu ra thời gian để chơi bóng rổ?” Điền Đậu Đậu nở nụ cười, hy vọng số phận có thể bỏ qua cho mình.
Điền Miêu Miêu: “Yên tâm, thứ bảy, trước khi đi xem lễ hội âm nhạc, có thể chơi nửa tiếng.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Cậu ấy mở miệng muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nghe thấy bên ngoài có người gọi: “Bà chủ tính tiền.” Điền Miêu Miêu theo đó chạy vèo ra ngoài.
Vì bọn họ không có phần mềm tính tiền, nên Điền Miêu Miêu đều ghi lại từng món của mỗi bàn, lúc thanh toán sẽ dùng máy tính cộng lại.
Sau khi thu tiền, Điền Miêu Miêu đi đến bên cạnh Chúc Tinh, hỏi: “Hương vị cơm chiên thế nào?”
Chúc Tinh không do dự mà khen ngợi: “Ngon lắm ạ, vốn dĩ em còn tưởng mọi người đến mua cơm chiên đều là vì gương mặt của ông chủ Lăng, em thật tội lỗi!”
Điền Miêu Miêu cười một tiếng, rồi lại rót cho cô ấy một cốc nước đặt lên bàn: “Khéo nghẹn.”
“Cảm ơn chị Miêu Miêu.”
“Không có gì, thứ bảy nhớ đến sớm một chút nhé.”
“Chị yên tâm, em đã đặt chuông sáu giờ rồi.” Vì đẩy thuyền CP, mà ngày nghỉ cô ấy còn dậy sớm hơn cả bình thường.
Cân nhắc đến thứ bảy phải dậy sớm, đến thứ sáu, Điền Miêu Miêu cũng đóng quầy sớm hơn một tiếng. Sau khi tắm, Điền Miêu Miêu chuẩn bị xong xuôi quần áo và giày ngày mai sẽ mặc, rồi mới yên tâm nằm lên giường, sau đó đặt báo thức sáu giờ cho mình.
“Ừm, có hơi sớm quá không nhỉ?” Cô cầm điện thoại ngẫm nghĩ, nhưng không xóa báo thức sáu giờ đi, mà đặt thêm một báo thức nữa vào sáu giờ hai mươi.
Ngày hôm sau, báo thức của Điền Miêu Miêu chưa kêu, thì Điền Đậu Đậu đã dậy, Điền Miêu Miêu mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh bên ngoài truyền vào, nhưng vẫn nằm vạ vật đến sáu giờ hai mươi mới dậy.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô đắp mặt nạ đi ra ngoài ngó một lượt, thấy Điền Đậu Đậu đang chuẩn bị đồ ăn sáng trong phòng bếp. Điền Miêu Miêu ngạc nhiên nhìn cậu ấy: “Em làm đồ ăn sáng đấy à? Chị còn đang nghĩ là gọi đồ bên ngoài về ăn.”
Điền Đậu Đậu vừa nhìn bếp vừa đáp: “Dù sao thì em cũng chẳng ngủ nổi, không bằng dậy làm chút đồ ăn sáng còn hơn.”
Điền Miêu Miêu chớp mắt: “Căng thẳng vậy cơ à, lần đầu tiên hẹn hò với con gái hả?”
“…” Điền Đậu Đậu ngoái đầu lại lườm cô: “Chị thì sao, còn đắp mặt nạ nữa!”
“Chị đắp mặt nạ thì làm sao, em cũng muốn đắp thì cứ việc nói thẳng.”
“…” Điền Đậu Đậu im lặng một lúc, rồi hỏi cô: “Vậy chị còn không?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Điền Miêu Miêu vào phòng lấy cho cậu ấy một miếng mặt nạ giống của mình, sau khi đắp xong, Điền Miêu Miêu thay bộ đồ mà mình đã chuẩn bị trước, trang điểm, bện tóc, xong xuôi thì Chúc Tinh cũng đến.
“Chị Miêu Miêu, em mang đồ ăn sáng đến cho mọi người này.” Chúc Tinh xách đồ ăn sáng đi vào, mới phát hiện Điền Đậu Đậu đã làm xong bữa sáng rồi: “Hai người cũng làm bữa sáng rồi à?”
“Không sao, tôi làm không nhiều, đợi anh Sấm đến chúng ta có thể cùng ăn.”
“Được.” Chúc Tinh gật đầu, đặt đồ ăn sáng mình mang đến lên bàn. Điền Miêu Miêu sợ Lăng Sấm lại cũng mua đồ ăn sáng, nên vội vàng gửi tin nhắn cho anh: “Ông chủ Lăng, bọn tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi, anh không cần mua nữa đâu nhé, lát nữa chúng ta cùng ăn.”
Lúc này, Lăng Sấm đang chuẩn bị ra khỏi ra, vốn dĩ anh cũng định mang đồ ăn sáng đến thật, nhưng sau khi thấy tin nhắn của Điền Miêu Miêu, bèn gửi lại cho cô một biểu tượng ok.
“Chị Miêu Miêu, tóc của chị tết kiểu gì thế, đẹp thật đó.” Chúc Tinh nhìn thấy Điền Miêu Miêu tết tóc, thì tò mò tiến lại gần.
“Kiểu này đơn giản lắm, nếu em thích chị cũng tết cho em.” Điền Miêu Miêu nói rồi đi vào phòng lấy ruy băng tết tóc.
Khi cô tết tóc cho Chúc Tinh, thì xe của Lăng Sấm đã đến dưới lầu, vốn dĩ Điền Đậu Đậu đang đứng ngắm Điền Miêu Miêu tết tóc cho Chúc Tinh, thỉnh thoảng lại chỉ chỉ trỏ trỏ vài câu. Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu lập tức đi ra mở cửa cho Lăng Sấm, vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Lăng Sấm, Điền Đậu Đậu vô thức đông cứng.
Lăng Sấm mặc chiếc áo phông màu đen, cùng quần jeans đen, hình trái tim nhỏ màu hồng trên áo phông trở thành điểm nhấn của cả bộ đồ. Mà hôm nay, Điền Miêu Miêu mặc áo ba lỗ croptop màu trắng, bên ngoài kết hợp thêm một chiếc áo chống nắng màu hồng, cùng quần jeans đơn giản màu be, ở eo còn có chiếc thắt lưng da màu đen vô cùng phong cách.
Điền Đậu Đậu quay người, ánh mắt di chuyển giữa hai người họ: “Vậy là hai màu đen hồng kết hợp của hai người là đã có thương lượng trước rồi đúng không?”
Điền Miêu Miêu: “…”
“Khụ.” Lăng Sấm thấp giọng ho một tiếng, rồi thay giày vào nhà: “Trùng hợp thôi.”
“Đây không gọi là trùng hợp, mà là duyên phận đó.” Chúc Tinh nhìn đồ đôi của hai người họ, hai mắt phải sáng ngời. Cô ấy biết mà, chắc chắn hôm nay CP mà cô ấy đẩy thuyền sẽ phát đường cho coi.
“Mọi người đã đến đủ rồi, chúng ta ăn sáng trước đã nhé.” Điền Miêu Miêu vụng về thay đổi chủ đề, đồng thời mang đồ ăn sáng trong phòng bếp ra.
Bàn ăn của nhà Điền Miêu Miêu không lớn, mỗi bên vừa hay ngồi được hai người, Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh không hẹn mà gặp, cùng ngồi một bên, để lại vị trí bên cạnh Điền Miêu Miêu cho Lăng Sấm.
Lăng Sấm kéo chiếc ghế kế bên Điền Miêu Miêu ra, và ngồi xuống: “Đây là đồ ăn sáng cô làm sao?”
Điền Miêu Miêu lắc đầu: “Là Điền Đậu Đậu làm, em ấy nghĩ đến việc hôm nay được ra ngoài cùng Chúc Tinh, phấn khởi quá nên không ngủ nổi.”
Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh: “…”
Quả nhiên, chơi khăm người khác rồi cũng đến lúc bị chơi khăm lại.
Điền Miêu Miêu thấy hai người im như thóc, thì vô cùng mãn nguyện: “Đây là món bánh tổ yến “át chủ bài” của nhà trọ chúng tôi, Đậu Đậu học làm rất ngon, anh nếm thử đi.”
“Được, cảm ơn.” Lăng Sấm mỉm cười nhận lấy bánh tổ yến.
Ăn xong bữa sáng vẫn chưa đến tám giờ, Lăng Sấm lấy bóng rổ trong xe ra, bảo Điền Đậu Đậu đợi anh ở sân bóng rổ của khu nhà.
Năm tốt nghiệp, Điền Miêu Miêu có mua một chiếc máy ảnh thẻ, nghĩ rằng sau này đi du lịch có thể dùng để chụp ảnh. Nhưng sau khi vào làm việc tại khách sạn, cô bận đến mức chẳng có thời gian đi du lịch, và chiếc máy ảnh này cũng bỏ không ở nhà, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội dùng đến nó rồi.
Tối qua, Điền Miêu Miêu đã sạc đầy pin, lúc này đang cài đặt lại ống kính đối diện với sân bóng, trong lúc thử thì một bóng người bước vào ống kính, là Lăng Sấm đang ôm trái bóng rổ.
Điền Miêu Miêu vô thức ấn màn trập, rồi khẽ nghiêng đầu nhìn Lăng Sấm đứng phía đối diện: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Ừm, xong rồi.” Lăng Sấm nện trái bóng rổ xuống đất vài cái, và nhìn về phía Điền Đậu Đậu ở bên cạnh: “Đừng căng thẳng, chỉ chơi vui thôi.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Cậu không biết rằng thứ mà anh Sấm muốn đánh là bóng rổ hay là cậu ấy nữa.
Hai người quyết định xong tấn công và phòng vệ thì bắt đầu phát bóng. Bình thường Điền Miêu Miêu không xem bóng rổ, nên chỉ biết các quy tắc cơ bản, nhưng điều này không quan trọng, hôm nay thân phận của cô là một nhiếp ảnh gia, chỉ cần chụp Lăng Sấm thật đẹp là được.
Chúc Tinh cũng lấy điện thoại ra đứng chụp ảnh ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại reo hò cổ vũ, giúp tạo bầu không khí căng thẳng. Mặc dù cô ấy và Điền Miêu Miêu không mấy hiểu về bóng rổ, nhưng Lăng Sấm và Điền Đậu Đậu chơi được năm phút, thì cả hai đều nhìn ra rằng Lăng Sấm đang áp đảo Điền Đậu Đậu.
Đã rất lâu rồi Lăng Sấm không chơi bóng rổ, khi chạy nhảy trên sân bóng lần nữa, nghe tiếng gió ù ù bên tai, thực sự đã khiến anh tìm lại được vài phần cảm giác thời đại học.
“Không ngờ nhiều năm rồi không chơi, vậy mà cảm giác tay vẫn không bị gượng gạo.” Lăng Sấm vừa nói vừa nhảy lên, ném trái bóng trong tay vào rổ bóng.
Điền Miêu Miêu nhìn lọn tóc mái vẫn đang đung đưa trước trán anh, cùng với ánh mặt trời đúng lúc chiếu lên khuôn mặt anh, bèn nhanh chóng ấn màn trập.
Điền Đậu Đậu thấy Lăng Sấm lại ghi bàn, thì bắt đầu muốn dừng: “Không chơi nữa, không chơi nữa, chiều nay còn có lễ hội âm nhạc, vẫn nên giữ sức thì hơn.”
Hơn nữa, hôm nay cậu ấy đã cố ý sấy kiểu tóc này, nếu còn chạy thì sẽ bị rối bù lên mất.
“Tôi vừa chụp nhiều ảnh lắm, cho anh xem này.” Điền Miêu Miêu đi đến, đưa máy ảnh cho Lăng Sấm nhìn. Lăng Sấm trong ống kính của cô tràn ngập hào quang thiếu niên, rê bóng, nhảy, úp rổ, mỗi một tấm ảnh đều vừa sống động vừa nhiệt huyết. Quan trọng nhất là, không có một góc chụp nào là kỳ lạ.
“Giống nam sinh viên đại học thật đó!” Chúc Tinh cũng ghé đến, đứng bên cạnh xem ảnh, rồi không kìm được phải thốt lời cảm thán: “Chị Miêu Miêu chụp đẹp thật, không đúng là tình yêu đích thực.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Chỉ cần khen kỹ năng chụp ảnh của cô là được rồi mà, câu phía sau không cần thiết đâu.
Lăng Sấm lặng lẽ cong khóe môi, nói với Điền Miêu Miêu: “Sau này, gửi cho tôi nhé.”
“Được.” Điền Miêu Miêu gật đầu: “Lễ hội âm nhạc buổi chiều cũng có thể chụp, để tối tôi gửi hết cho anh.”
“Được.” Lăng Sấm đáp một tiếng, sau đó ôm theo trái bóng rổ, cùng cô đi đến chỗ đậu xe.
Điền Đậu Đậu đứng bên cạnh Chúc Tinh, thăm dò, hỏi: “Chúc Tinh à, vừa rồi tôi thấy cô cũng chụp ảnh.”
“Đúng thế.” Chúc Tinh hứng thú bừng bừng đáp: “Tuy nhiên tôi chụp không đẹp bằng chị Miêu Miêu.”
“Không sao, tôi không để ý đâu.” Điền Đậu Đậu nhìn cô ấy, gương mặt vẫn còn chút xấu hổ: “Cô cũng gửi ảnh cho tôi nhé.”
“Được thôi.” Chúc Tinh mở điện thoại ra, gửi toàn bộ ảnh mình chụp được sang Wechat của Điền Đậu Đậu.
Điền Đậu Đậu nghe thấy Wechat đang không ngừng đổ âm báo, bèn vui vẻ nhấp vào, sau đó nhìn thấy một loạt ảnh của Lăng Sấm, nụ cười của cậu cứ thế đóng băng trên gương mặt.
“Không phải chứ, sao cô cũng chụp toàn ảnh anh Sấm thế?”
Chúc Tinh đáp: “Vì anh ấy đẹp trai chứ sao!”
“…”
“Anh xem trình độ nhiếp ảnh của tôi, chụp ảnh vẫn nhìn được đấy chứ nhỉ!”
Điền Đậu Đậu: “…”
Cậu ấy cũng rất ăn ảnh mà, cậu chơi bóng rổ trong trường cũng được rất nhiều các bạn nữ tới xem mà, chẳng lẽ không một ai chụp cho cậu ấy tấm ảnh nào sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT