Chợ đêm cổng Bắc phải cải chính là việc mà Lăng Sấm đã sớm nghĩ đến, dù sao thì cùng với sự phát triển của khu vực này, việc bày quầy bán hàng bên đường chắc chắn sẽ bị cấm, và đổi thành khu chợ đêm chính quy có nộp hồ sơ xem xét, như vậy không những mỹ quan mà còn dễ quản lý hơn.

Anh hiểu đây là con đường buộc phải đi của phát triển đô thị, nhưng không chắc những chủ quầy khác sẽ có thể chấp nhận, vì dù sao thì hoàn cảnh của mỗi người đều khác nhau.

Anh nghĩ một lúc, rồi nhắn tin cho Điền Miêu Miêu trước. Lúc này, Điền Miêu Miêu vẫn đang nói chuyện điện thoại với mẹ, hôm nay chợ đêm lên tìm kiếm nóng, mẹ cô cũng đã đọc được, đặc biệt là khi phát hiện trong đó còn có ảnh của Điền Miêu Miêu thì bà ấy lại càng phấn khích khó kìm.

“Phải nói rằng mẹ thực sự có mắt nhìn, đã đặt giá đỡ chân dung của con bên ngoài nhà trọ từ sớm, mỗi lần có khách đến, mọi người đều hỏi đây là nữ minh tinh nào thế?” Khi nói câu này, mẹ Điền cong cong mắt cười: “Hay là chợ đêm cổng Bắc bọn con cũng làm một giá đỡ chân dung của con đi, chắc chắn sẽ còn nổi tiếng hơn nữa, còn về ảnh thì ở chỗ mẹ có luôn đây này.”

“Cũng may là chợ đêm cổng Bắc chẳng có ai nghĩ như vậy.” Điền Miêu Miêu thực sự phục mẹ mình luôn rồi, nếu trước cổng chợ đêm cổng Bắc để giá đỡ chân dung của cô, thì cô sẽ chẳng còn mặt mũi đâu mà đến đó bán hàng nữa: “Ba mẹ vẫn để giá đỡ chân dung bên ngoài nhà trọ đấy à? Lần trước chẳng phải ba con đã hứa là sẽ bỏ nó đi rồi sao?”

“Ông ấy hứa thì có tác dụng gì? Ở nhà chúng ta, ông ấy được quyền quyết định hả?”

Điền Miêu Miêu: “…”

“Con đừng có xấu hổ, mẹ thấy mấy ngôi sao nổi tiếng, chẳng phải giá đỡ chân dung của họ cũng bày đầy đường còn gì? Có thấy người ta xấu hổ đâu!”

“Mẹ cũng nói đó, đấy là ngôi sao nổi tiếng mà, người ta nhận tiền đại diện thương hiệu.”

Mẹ Điền im lặng một lúc, mới lên tiếng: “Mẹ hiểu rồi, hóa ra con nói nhiều như vậy là vì trách mẹ không tra tiền đại diện thương hiệu cho con.”

“…” Điền Miêu Miêu mím môi, mỉm cười, đáp: “Nếu mẹ đồng ý tháo tấm giá ảnh đó xuống, thì con cũng sẵn sàng trả ngược lại tiền cho mẹ, được không?”

“Vậy thì không được, giá ảnh đó đã thành điểm đặc sắc của nhà trọ chúng ta rồi, sau này sẽ có chương trình tạp kỹ về tình yêu đến đây ghi hình kìa, nói không chừng con còn được lên Tivi nữa đó.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Chính là cái Tivi này đó, chúng ta không xuất hiện không được sao?

“Không nói với mẹ nữa, mấy ngày nay có hội chợ bia, con bận chết đi được!” Điền Miêu Miêu nhanh chóng nói xong rồi cúp máy. Ngay khi vừa ngắt cuộc gọi với mẹ thì nghe thấy âm báo tin nhắn đến. Điền Miêu Miêu mở Wechat ra liếc nhìn một cái, là Lăng Sấm nói với cô việc chợ đêm cổng Bắc có thể phải cải chính.

Điền Miêu Miêu nhất thời choáng váng, hỏi anh: “Làm sao anh biết?”

Lăng Sấm: “Trước đây, tôi có kết bạn với một người phụ trách, là ông ấy thông báo với tôi, bảo tôi nói trước với mọi người một tiếng, để chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”

Điền Miêu Miêu cũng biết chợ đêm cổng Bắc không mấy chính quy, nhưng chẳng ngờ nhanh như vậy đã phải đối mặt với cải chính, chẳng lẽ là do hôm nay lên tìm kiếm nóng, độ phổ biến quá lớn?

Điền Miêu Miêu: “Vậy sẽ cải chính thế nào? Có kế hoạch cụ thể không?”

Lăng Sấm: “Cái này vẫn chưa có, có lẽ phải đợi sau khi các văn bản chính thức được ban hành, cái mà tôi lo lắng bây giờ là sự phản kháng của mọi người.”

Điền Miêu Miêu: “Đúng là như vậy… Trong thời gian cải chính sẽ không được bày quầy bán hàng, không bán hàng thì không có thu nhập, tôi còn đỡ, chứ như tình hình của chị Trương thì phải làm sao?”

Trong nhà chị Trương còn có một đứa trẻ bị bệnh, Lương Tinh Tinh đi học cũng cần đến tiền, bây giờ một mình chị ấy làm hai công việc mới gắng gượng duy trì được cuộc sống, nếu không thể bày quầy bán hàng, thì sẽ càng khó khăn hơn.

Lăng Sấm: “Tôi cũng lo lắng vấn đề này, hơn nữa sau khi chợ đêm được cải chính, có thể sẽ cần trả các khoản phí như phí quản lý, hay phí thuê gian hàng, chắc chắn có người không chịu.”

Lăng Sấm: “Tôi thêm cô vào nhóm trước, trước tiên mọi người hãy tóm tắt lại các vấn đề, sau đó có thể thống nhất để phản ứng.”

Điền Miêu Miêu: “Hóa ra chợ đêm cổng Bắc chúng ta còn có nhóm chat cơ à, hôm nay tôi mới biết.”

Lăng Sấm có một nhóm là do Tôn Húc Xuyên lập, thường ngày không mấy khi có ai nói chuyện.

Điền Miêu Miêu: “Vậy anh thêm tôi vào nhé, sau khi vào tôi cũng thêm luôn ông chủ Giang.”

Ánh mắt Lăng Sấm khẽ lay động, anh soạn một dòng tin nhắn gửi qua: “Cô có cả Wechat của ông chủ Giang nữa à?”

Điền Miêu Miêu: “Đúng thế, ngày đầu tiên đến anh ta đã kết bạn với tôi rồi, à, anh ta cũng có mặt trong nhóm đồ nướng của tôi nữa.”

Lăng Sấm thầm cười lạnh một tiếng, ngày đầu tiên đã kết bạn rồi, tác phong của ông chủ Giang cũng nhanh nhẹn quá nhỉ! Sau khi thêm Điền Miêu Miêu vào nhóm, rất nhanh Giang Thận cũng được thêm vào, Lăng Sấm đợi anh ta xuất hiện mới nói đến vấn đề cải chính chợ đêm.

Phản ứng của mọi người tương tự như những gì anh dự đoán, đều không muốn bị cải chính, như trường hợp đặc biệt của chị Trương, thì thậm chí cảm xúc còn kích động hơn.

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Chị Trương đừng vội lo lắng, bọn họ muốn cải chính thì chắc chắn phải đánh tiếng với những chủ quầy hàng là chúng ta, có vấn đề khó khăn đến lúc đó có thể phản ánh.”

Giang Thận: “Miêu Miêu nói đúng, trước đây tôi cũng từng làm dự án cải tạo phố mua sắm cũ, chắc chắn phải đàm phán xong xuôi với chủ cửa hàng. Đến thời điểm mở cuộc họp phản ánh thì tôi có thể đại diện cho mọi người đi tham gia, bây giờ anh chị em có thể nói hết những yêu cầu của mình ra.”

Giang Thận: “Hơn nữa, cải chính chưa chắc đã là chuyện xấu, thực chất con đường mua sắm kia, sau khi cải tạo thì việc buôn bán lại càng thuận lợi hơn. Bây giờ, rất nhiều bạn trẻ đánh giá cao môi trường ăn uống, thích chụp ảnh check-in, nếu không thì tại sao xe đồ ăn của Miêu Miêu lại được yêu thích đến vậy chứ?”

Chợ đêm cổng Bắc có vị trí đẹp, hơn nữa còn tự có lượng khách của riêng mình, có thể nói là một dự án dễ phát triển, nếu không phải do hiện tại Giang  Thận không có tiền, thì bản thân anh ta sẽ tự đầu tư vào dự án này rồi.

Mặc dù chợ đêm cổng Bắc đối mặt với tin tức cải chính và điều này đã mang lại những tác động đáng kể cho mỗi chủ quầy hàng. Tuy nhiên trong mấy ngày có hội chợ bia, mọi người đều muốn tận dụng cơ hội này để kiếm thêm chút ít, vì vậy, buổi tối vẫn đúng sáu giờ bày quầy hàng.

Điền Miêu Miêu nhìn các chủ quầy hàng bày quầy đúng giờ, đã kìm không được phải thầm thở dài một tiếng, thế giới của người trưởng thành thật sự chẳng dễ dàng!

Không biết có phải vì nguyên do lên tìm kiếm nóng hay không, mà lượng khách hôm nay còn đông hơn ngày hôm trước, còn có không ít người xông đến chỗ Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm nữa.

Cũng có thể do thấy chợ đêm cổng Bắc quá nổi tiếng, nên một vài khu chợ đêm khác cũng bắt đầu làm theo, họ hô hoán rằng chỗ của mình cũng có trai xinh gái đẹp bày quầy bán hàng,  nếu mọi người muốn đẩy thuyền CP, thì còn có cả những cặp vợ chồng thật sự cho mọi người đẩy.

Điền Miêu Miêu: “…”

Thế giới của người lớn thực sự chẳng dễ dàng!

Vào ngày thứ tư của hội chợ bia, Điền Đậu Đậu đã sắp mệt đến liệt luôn rồi, tất cả mọi người đều muốn nắm lấy đợt cao điểm này, mà tình nguyện bày bán hàng đến hai giờ sáng, như thể chẳng cần mạng nữa rồi! Điền Miêu Miêu cũng rất mệt mỏi, tuy nhiên mỗi ngày nhìn vào thu nhập của hôm đó, cô lại cảm thấy mình vẫn làm được.

“Chàng trai, hãy kiên trì thêm chút nữa, ngày mốt là kết thúc hội chợ rồi.” Điền Miêu Miêu vỗ lên vai Điền Đậu Đậu, cổ vũ: “Đợi hội chợ kết thúc, chúng ta sẽ nghỉ một ngày.”

“Chị hào phóng quá nhỉ, ít nhất cũng phải cho nghỉ hai ngày chứ?”

Điền Miêu Miêu nghiến răng: “Hai ngày thì hai ngày, cho em một kỳ nghỉ dài.”

Điền Đậu Đậu: “…”

Đúng là chị gái của cậu, đến các nhà tư bản cũng không dám định nghĩa một “kỳ nghỉ dài” là như vậy!

Một ngày trước khi hội chợ bia kết thúc, chợ đêm cổng Bắc đón một vị khách không mời, đối phương ngồi xe sang, giữa mùa hè vẫn mặc vest, khi đến phía sau có vài người đi theo, như thể đến để kiểm tra công việc vậy.

Mọi người đều hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía họ, Tôn Húc Xuyên nhấc ngay điện thoại lên, nhắn tin vào nhóm: “Ông chủ lớn này đến đây không phải là chủ khai thác phát triển đó chứ?”

Mấy ngày qua, vì xuất hiện việc cải chính, nên vốn dĩ nhóm chat chẳng mấy khi có ai nói chuyện, lại đột nhiên hoạt động. Tôn Húc Xuyên vừa gửi tin nhắn đi, đã nhận được không ít câu trả lời bên dưới.

Lăng Sấm: “Chưa quyết định được chủ khai thác phát triển, chắc có lẽ chỉ là ông chủ có ý định đầu tư thôi.”

Giang Thận: “Tôi biết người này, là Trần Bách Thái của Tập đoàn Hoành Thái, hai năm nay đang phát triển rất mạnh.”

Giang Thận: “Tập đoàn Hoành Thái là công ty niêm yết, hiệu suất trên thị trường chứng khoán có thể nói là tuyệt vời, nếu anh ta muốn nắm được dự án này, e là khá dễ dàng.”

Lăng Sấm nhìn tin nhắn mà Giang Thận gửi tới, rồi lại hướng về phía người đàn ông đang dừng lại ở xe đồ nướng của Điền Miêu Miêu. Hiệu suất của Tập đoàn Hoành Thái trên thị trường chứng khoán trong một năm nay thực sự rất ấn tượng, có thể nói là quá ưu tú. 

Từ quan điểm của một nhà đầu tư, thì chợ đêm cổng Bắc là một dự án tốt, và Trần Bách Thái muốn đầu tư vào đây cũng chẳng lấy gì làm lạ. Tuy nhiên, sự xuất hiện của anh ta rõ ràng là không được chào đón, các chủ quầy đều đang tươi cười chào đón khách hàng của mình, khi nhìn thấy anh ta lại đều lạnh mặt, như thể đối phương là một loại dịch hạch nào đó vậy.

Chỉ có Điền Miêu Miêu là một nhân viên được rèn rũa tại khách sạn năm sao, lúc  này vẫn có thể mỉm cười với anh ta. Sau khi rời khỏi trước quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu, anh ta lại đi đến trước mặt Lăng Sấm, thư ký đi bên cạnh còn đưa cho Lăng Sấm một tấm danh thiếp.

Lăng Sấm nhận lấy danh thiếp nhìn một cái, đúng là Trần Bách Thái của Tập đoàn Hoàn Thái. “Tôi nghe nói ông chủ Lăng rất có tiếng nói trong chợ đêm cổng Bắc, sau này công việc phát triển mong ông chủ Lăng hợp tác nhiều hơn một chút.” Trần Bách Thái nói xong, cũng chẳng đợi Lăng Sấm đáp lại, mà cứ thế dẫn người rời đi.

Tôn Húc Xuyên chẳng có tâm tư đâu mà làm việc nữa, anh ta lấy điện thoại gõ liền một mạch: “Anh Sấm, anh ta đã nói gì với anh thế? Em thấy anh ta còn đưa cả danh thiếp cho anh.”

Lăng Sấm: “Ừm, đúng là Trần Bách Thái của Tập đoàn Hoành Thái.”

Tôn Húc Xuyên: “Anh ta còn trêu chọc chị Miêu Miêu nữa.”

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Không phải đâu, anh ta nói đã nhìn thấy ảnh của tôi trên mạng, nói sau này cải tạo xong xuôi chợ đêm, sẽ mời tôi làm người đại diện.”

Quả thật là có người có cùng suy nghĩ với mẹ cô, đúng là đáng sợ!

Tôn Húc Xuyên: “Chắc chắn anh ta đang muốn làm hai người lung lay, hai người phải giữ vững lập trường nhé, không được theo địch đâu đấy!”

Lăng Sấm: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Tôi chắc chắn sẽ đứng cùng phe với cả nhà.”

Tôn Húc Xuyên: “Vậy thì tốt quá rồi, vậy là hôm nay ông chủ kia thực sự đến để thu mua chúng ta sao?”

Lăng Sấm: “Trước tiên, cái này không gọi là thu mua, thứ hai, cứ cho là anh ta thực sự muốn khai thác phát triển dự án chợ đêm cổng Bắc, thì cũng cần đưa ra được bản kế hoạch cụ thể. Sau đó, còn phải tiến hành kiểm tra trình độ của công ty của anh ta, không nhanh được đến thế đâu.”

Giang Thận: “Hơn nữa, hiện tại chợ đêm cổng Bắc của chúng ta là miếng mồi thơm, không phải chỉ một mình anh ta muốn đến đây khai thác phát triển, tuy rằng thực lực của anh ta rất mạnh, nhưng nói không chừng còn có người khác mạnh hơn kìa.”

Tôn Húc Xuyên: “Cái này tôi thích xem, đánh nhau đi, đánh nhau đi!”

Tốt nhất là bọn bọ đấu đá lẫn nhau, sau đó chợ đêm cổng Bắc vẫn tự lo cho thân mình.

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Bây giờ vẫn chưa ra thông báo, mọi người cứ ổn định trước đã!”

Sau khi Điền Miêu Miêu gửi tin nhắn này, thì nghe thấy Điền Đậu Đậu gọi mình: “Chị, chị xem xem Chúc Tinh sao thế này?”

Điền Miêu Miêu vội vàng cất điện thoại đi, và đỡ Chúc Tinh ra khỏi xe đồ ăn: “Em sao thế, khó chịu chỗ nào không?”

“Hình như là bị say nắng, em thấy hơi chóng mặt buồn nôn.” Sắc mặt của Chúc Tinh không tốt lắm, trông có vẻ thực sự khó chịu. Điền Miêu Miêu nhanh chóng đỡ cô ấy ngồi lên ghế, nói: “Vậy em nghỉ ngơi một chút, trên xe có nước Hoắc Hương giải cảm, để chị lấy cho em một lọ.”

Điền Miêu Miêu sợ thời tiết quá nóng rất dễ bị say nắng, vì vậy đã chuẩn bị nước Hoắc Hương. Cô lên xe lấy ra một lọ, cắm ống hút rồi đưa cho Chúc Tinh: “Uống cái này đi, rồi nghỉ thêm một lúc.”

Điền Đậu Đậu thò nửa người ra khỏi xe đồ ăn, không yên tâm, hỏi: “Thế nào rồi?”

Điền Miêu Miêu: “Hơi say nắng, uống thuốc xong chắc sẽ đỡ hơn.”

Điền Đậu Đậu lập tức trừng mắt nhìn Điền Miêu Miêu: “Đã nói rồi, thức đêm liên tiếp như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe, hơn nữa hiện tại thời tiết còn nóng như vậy, giờ Chúc Tinh xỉu rồi đấy!”

Chúc Tinh nghe cậu ấy nói vậy bèn vội vàng xua tay: “Tôi chỉ hơi say nắng chút thôi, nghỉ một lúc là được, hơn nữa chị Miêu Miêu cũng có được nghỉ ngơi đâu.”

“Người chị ấy chẳng khác gì sắt.”

Điền Đậu Đậu nói được một nửa thì bị Điền Đậu Đậu lườm cho, phải quay vào. Điền Miêu Miêu lại rót cho Chúc Tinh một cốc nước: “Em cứ nghỉ đi, ngày mai nếu vẫn mệt thì nghỉ ở nhà nhé.”

“Không sao, em ngồi một lúc là đỡ.” Chúc Tinh thấy vẫn đang còn rất nhiều người đứng đợi trước xe đồ nướng, thì có chút lo lắng: “Chị không cần để ý đến em đâu, cứ làm việc đi ạ.”

“Được rồi, em ngồi đây một lúc nhé.” Điền Miêu Miêu lại dặn dò cô ấy vài câu, rồi tiếp tục làm việc. Chúc Tinh ngồi nửa tiếng, cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, bèn vào xe đồ ăn chuẩn bị nướng đồ. Điền Đậu Đậu thấy cô ấy vào trong, liền vội vàng nói: “Sao cô lại vào đây làm gì, chẳng phải bảo cô nghỉ ngơi đi sao?”

Chúc Tinh đeo khẩu trang, nói với cậu ấy: “Tôi đỡ nhiều rồi, chỉ có hai người làm không hết việc.”

Điền Đậu Đậu mím môi, nhìn cô ấy, nói: “Chị gái tôi buộc phải tăng lương cho cô mới được, để lát nữa tôi nói với chị ấy.”

Chúc Tinh chớp mắt với cậu ấy: “Tháng trước chị Miêu Miêu đã gửi thêm lì xì cho tôi rồi.”

Trước đây, học việc tại nhà bếp cô ấy đâu có được lương cao như vậy. Điền Đậu Đậu lại chẳng để ý cô ấy nói gì, cái chớp mắt vừa rồi của Chúc Tinh cứ thế “chớp” thẳng vào trái tim cậu rồi, cậu cảm thấy bản thân cũng có chút say nắng.

Ngày hôm đó, cân nhắc tới vấn đề sức khỏe của Chúc Tinh, Điền Miêu Miêu đã đóng quầy trước vào lúc mười hai giờ. Sau khi tắm xong, cô cầm điện thoại ngồi trên giường, nhìn nhật ký trò chuyện trong nhóm chợ đêm.

Hôm nay, ông chủ lớn của Tập đoàn Hoành Thái đến chợ đêm, đương nhiên sẽ gây ra một cuộc thảo luận vô cùng sôi nổi. Điền Miêu Miêu không biết Trần Bách Thái, nên đã lên mạng tra một lượt, phát hiện hiện tại Tập đoàn Hoành Thái thực sự phát triển rất tốt.

Cô ngẫm nghĩ, rồi gửi tin nhắn cho Lăng Sấm: “Ông chủ Lăng, anh ngủ chưa?”

Lăng Sấm gần như trả lời lại cô ngay: “Vẫn chưa, đang xem cổ phiếu của Hoành Thái.”

Điền Miêu Miêu: “Hôm nay, tôi thấy ông chủ Giang nói bọn họ đang làm rất tốt trên thị trường chứng khoán.”

Lăng Sấm: “Đúng thế, vì vậy mới thấy kỳ lạ, vì bản thân hoạt động kinh doanh của họ chưa tăng trưởng cũng như chưa kiếm được lợi ích quá lớn, vậy mà cổ phiếu lại đang tăng vọt, tôi nghi ngờ rằng công ty bọn họ có khả năng là gian lận tài chính.”

Điền Miêu Miêu: *Biểu cảm kinh ngạc*

Điền Miêu Miêu: “Đây chính là Sói già Phố Wall sao?”

Lăng Sấm bên ngoài màn hình thấp giọng cười một tiếng, nhưng trong màn đêm lại nghe được rất rõ: “Nói không chừng hiện tại Phố Wall đang tổ chức bán khống giá cổ phiếu để nhắm mục tiêu vào bọn họ rồi.” [1] 

Điền Miêu Miêu: “K1ch thích vậy luôn ấy hả?”

Lăng Sấm: “Ừm, Phố Wall có người chuyên nhắm vào các công ty có vấn đề về tài chính kiểu này, bằng cách bán khống cổ phiếu của các doanh nghiệp đó, để thu được lợi nhuận khổng lồ từ họ.”

Điền Miêu Miêu: “Trước đây anh cũng từng làm việc cho tổ chức bán khống sao?”

Lăng Sấm: “Không, tôi làm bên quản lý quỹ đầu tư.”

Điền Miêu Miêu: “Ồ, là kiểu Quản lý chuyên làm tôi bị đấy lỗ phải không?”

Lần này, Lăng Sấm đã phải phá lên cười, trong đôi mắt anh tràn ngập ý cười, đồng thời gõ vào khung trò chuyện: “Cô mua chứng chỉ quỹ bị lỗ sao?” [2] 

Điền Miêu Miêu: “Đúng vậy, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại tự bỏ tiền ra để thuê người đến làm cho mình bị lỗ.” *Biểu cảm mặt cười*

Lăng Sấm: *Nhịn cười.jpg*

Điền Miêu Miêu: “?” *Ý của anh là sao.jpg*

Lăng Sấm: *Xin lỗi.jpg*

Lăng Sấm: “Vì để bày tỏ lòng xin lỗi, tôi sẽ tìm cho cô một loại quỹ khá tốt nhé.”

Điền Miêu Miêu: “Tôi uyển chuyển từ chối nha, tôi đã thề rằng sẽ không bao giờ bước chân vào thị trường này nữa rồi.” *Biểu cảm mặt cười*

Lăng Sấm: “Vậy tôi tặng cô, lỗ thì tính cho tôi, còn lời thì tính cho cô.”

Điền Miêu Miêu: “???”

Trên đời này vẫn còn việc tốt vậy sao?

Điền Miêu Miêu: “Chụp màn hình lại rồi nha!” *Hình ảnh*

Khóe miệng Lăng Sấm lại càng thêm cong: “Đợi tôi tìm được sẽ tặng cho cô.”

Điền Miêu Miêu chỉ coi đây là câu chuyện đùa, nên chẳng hề nghiêm túc, tuy nhiên Lăng Sấm lại thực sự để nó trong lòng. Thế nhưng, trước khi tìm được một chứng chỉ quỹ thật tốt cho Điền Miêu Miêu, anh cần phải giải quyết vấn đề của Tập đoàn Hoành Thái trước.

Theo phân tích hiện tại của anh, thì Trần Bách Thái và Tập đoàn Hoành Thái của anh ta tồn tại một vấn đề rất lớn, tuy nhiên phải đưa ra một báo cáo nghiên cứu chi tiết, mà những tài liệu mà anh hiện có là chưa đủ.

Anh ngẫm nghĩ, rồi tìm trong điện thoại một số rất lâu rồi không liên lạc, và bấm gọi.
[1] Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm giá của một loại chứng khoán như cổ phiếu hay trái phiếu. Phần lớn các nhà đầu tư theo một khoản đầu tư dài hạn, hy vọng rằng giá của loại chứng khoán đó sẽ lên.

[2] Mua quỹ nói chung là phương pháp đầu tư và quản lý tài chính mà những người có nguồn vốn nhàn rỗi có thể lựa chọn. Họ sử dụng số tiền tạm thời chưa sử dụng để mua quỹ đầu tư nhằm bảo toàn giá trị và kiếm lợi nhuận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play