Điền Miêu Miêu vừa lẩm bẩm trong bụng, vừa nghiêm túc trả lời lại Lăng Sấm: “Không cần đâu, vốn dĩ là mẹ tôi nằng nặc đòi cho anh, nên không có lý do gì để anh phải đáp lễ cả.” *Biểu cảm cười khóc*
Lăng Sấm ngẫm nghĩ, rồi hỏi cô: “Cô có thích quả Thanh Mai đỏ không?”
Lăng Sấm nhìn tin nhắn trả lời của cô thì bất giác mỉm cười: “Đúng lúc trong vườn nhà tôi có một cây Thanh Mai đỏ, ra khá nhiều quả, để tôi hái xuống chia cho cô một ít, cô có thể tự làm nước Thanh Mai.”
Điền Miêu Miêu: “Cảm ơn ông chủ Lăng.”
Điền Miêu Miêu: “Ở khu này mà lại có cả vườn, chắc hẳn là khu biệt thự phải không?” *Biểu cảm khóc cười*
Ông chủ Lăng, có phải anh lại âm thầm khoe của cải không?
Lăng Sấm: “Nhà là tôi mua khi còn đang ở nước ngoài, nhà ở khu này giá rẻ, thời điểm mua thực sự rất hời.”
Điền Miêu Miêu: “Quả đúng là vậy.”
Tuy nhiên, biệt thự diện tích lớn, có rẻ thế nào cũng không phải là kiểu mà người bình thường có đủ khả năng chi trả.
Lăng Sấm đang gõ tin nhắn thì đột nhiên Tần Ngạn tìm anh trên Wechat: “Lăng tổng, chẳng phải lần trước cậu nói ở chợ đêm mới có một hàng đồ nướng rất ngon sao, giới thiệu cho tôi đi.”
Lăng Sấm: “Luật sư Tần không tăng ca nữa hả, còn có thời gian ăn đồ nướng cơ đấy.”
Tần Ngạn: “Cuối tuần gia đình tụ tập, không đi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa mất.” *Biểu tượng mỉm cười*
Lăng Sấm: Biểu tượng nhịn cười.
Tần Ngạn: “Thu lại cái điệu cười chế giễu đó của cậu đi, đưa Wechat của chủ hàng đồ nướng cho tôi là được.” *Mỉm cười*
Lăng Sấm gửi nhóm đồ nướng của Điền Miêu Miêu cho anh ta.
Tần Ngạn: “Cậu gửi nhóm cho tôi làm gì?”
Lăng Sấm: “Đây là nhóm đồ nướng do chủ quầy lập, cậu cứ hỏi luôn cô ấy trong nhóm là được.”
Tần Ngạn: “Cô ấy? Cậu không bình thường à nha!” *Cười mỉm*
Tần Ngạn nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, bèn quét mã QR tham gia nhóm đồ nướng của Điền Miêu Miêu. Thành viên đầu tiên trong nhóm là chủ nhóm, tên là AAA Đồ nướng Miêu Miêu, hình đại diện là ảnh minh họa chú gấu trúc rất dễ thương.
Tần: “@AAA Đồ nướng Miêu Miêu, xin chào bà chủ, có thể giao đồ sống không?”
Điền Miêu Miêu nhìn thấy gắn thẻ, bèn lập tức vào nhóm trả lời anh ta: “Vâng, chỉ cần báo với tôi trước một ngày là được, để tôi chuẩn bị cẩn thận.”
Tần: “Cô tự giao hàng sao?”
Đôi lông mày của Lăng Sấm ở bên ngoài màn hình khẽ giật, theo anh thấy thì lượng công việc của Tần Ngạn vẫn chưa đủ.
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Trong vòng 5km thì tôi tự giao hàng, còn ngoài 5km sẽ thuê người giao.”
Điền Miêu Miêu gửi vào nhóm thông tin liên quan đến giao hàng mà mình chuẩn bị từ trước, Tần Ngạn xem xong, liền kết bạn rồi nhắn tin riêng cho cô.
Sau khi nói xong chuyện chính, anh ta còn cố ý chụp lại ảnh màn hình ảnh Điền Miêu Miêu đã đồng ý lời mời kết bạn, gửi cho Lăng Sấm để khoe khoang: *Hình ảnh* “Cậu không cho tôi thì đã làm sao, vẫn kết bạn được với bà chủ rồi này.”
Lăng Sấm: “Ồ, cậu giỏi quá rồi.”
Tần Ngạn: “…”
Bị Lăng Sấm từ chối, Tần Ngạn lại tiếp tục làm phiền Điền Miêu Miêu: “Bà chủ Điền, thực ra tôi là bạn cùng trường đại học với Lăng Sấm, là cậu ấy kéo tôi vào nhóm.”
Điền Miêu Miêu nhìn dòng tin nhắn này của anh ta, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Vậy tôi sẽ giảm giá cho anh 10%.”
Tần Ngạn: “…”
Ý của anh ta không phải vậy mà!
Tần: “Không cần, không cần đâu, tôi nói chỉ đơn thuần là muốn giới thiệu với cô thôi.”
Tần: “Cả hai bọn tôi đều ở trong đội bóng rổ của trường đại học, cũng từng cùng đi thi đấu.”
Điền Miêu Miêu không ngờ rằng trước đây Lăng Sấm còn đánh bóng rổ, nên có chút tò mò hỏi Tần Ngạn: “Trước đây, ông chủ Lăng chơi cả bóng rổ sao?”
Tần: “Đúng thế, trong trường có rất nhiều bạn nữ thích xem cậu ấy chơi bóng rổ, à phải rồi, tôi vẫn còn ảnh chụp hồi đó, để tôi tìm xem.”
Tần Ngạn lục trong điện thoại một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy vài tấm ảnh chụp Lăng Sấm ngoài sân bóng thời đại học, rồi gửi cả cho Điền Miêu Miêu.
Cũng không rõ ai là người chụp những tấm ảnh này, tuy nhiên phải nói rằng đây là trình độ nhiếp ảnh của người đàn ông siêu thẳng, cũng may là Lăng Sấm đã dựa cả vào gương mặt này để chống chọi lại đủ loại góc chết ấy.
Thế nhưng, có một tấm ảnh chụp tỷ lệ cơ thể của anh vô cùng kỳ lạ, Điền Miêu Miêu xem xong đã không nhịn được phải chuyển tiếp luôn cho Lăng Sấm: “Hahahaha, anh Tần gửi cho tôi ảnh anh đang chơi bóng rổ, đây là ai chụp cho anh thế? Hahaha, hahaha?”
Lăng Sấm: “…”
Lăng Sấm nhìn tấm ảnh mà Điền Miêu Miêu gửi đến cho mình, rồi gọi thẳng luôn cho Tần Ngạn. Tần Ngạn vẫn đang kiếm ảnh của Lăng Sấm trong điện thoại, thì đột nhiên cái tên Lăng Sấm lại xuất hiện trên màn hình, anh ta chép miệng một tiếng, nhưng vẫn nhấc máy: “Sao thế, lại có người quay video của cậu đăng lên mạng à?”
Lăng Sấm cười lạnh, lên tiếng: “Luật sư Tần, cậu vẫn còn nhớ tôi là khách hàng của cậu sao? Vậy mà cậu lại tùy tiện lan truyền hình ảnh của khách hàng trên mạng, đây có được tính là làm rò rỉ thông tin của khách hàng không nhỉ?”
“…” Tần Ngạn nhất thời không nói nên lời.
“Vậy sao…”
“Cậu không cần phải nói nữa, tôi đã quyết định khiếu nại cậu với Công ty Luật rồi.”
Tần Ngạn: “…”
“Không đến mức vậy chứ, tôi chỉ gửi có mấy tấm ảnh thời đại học của cậu cho bà chủ Điền thôi mà!”
Giọng nói của Tần Ngạn truyền ra từ ống nghe, với đề-xi-ben hơi to: “Nói cụ thể hơn thì là những tấm ảnh xấu đau xấu đớn của tôi thời đại học.”
Tần Ngạn: “…”
Anh ta hiểu rồi, Lăng tổng không chê anh ta phát tán ảnh của anh, mà chê những tấm ảnh này không đẹp.
“He, khi đó có bạn nữ cầm SLR chụp ảnh cậu, còn nói muốn thêm phương thức liên lạc để gửi ảnh cho cậu, chính cậu là người không cần đó nhé. Bây giờ lại chê tôi chụp ảnh cho cậu không đẹp?”
“Nếu nó chỉ nằm yên trong điện thoại của cậu thì tôi không quan tâm.” Lăng Sấm: “Không nói nữa, tôi đi khiếu nại cậu đây.”
Tần Ngạn: “…”
Lăng Sấm nhanh chóng cúp điện thoại, Tần Ngạn thầm mắng chửi anh mười nghìn lần, rồi đi kiếm Điền Miêu Miêu cứu trợ khẩn cấp: “Bà chủ Điền, có phải cô chuyển ảnh tôi gửi cho cô sang cho Lăng Sấm không? Bây giờ cậu ấy đang muốn tìm công ty Luật để khiếu nại tôi vì đã để lộ thông tin khách hàng kìa.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Xin lỗi, tuy rằng nghe thì có vẻ rất thảm, nhưng cô lại thấy có chút buồn cười.
AAA đồ nướng Miêu Miêu: “Ồ, hóa ra anh là Luật sư à?”
Tần Ngạn: “…”
Đây có phải trọng điểm của vấn đề không?
Quả thực là Lăng Sấm đang thực sự bắt đầu khiếu nại Tần Ngạn, nhưng một dòng tin nhắn của Điền Miêu Miêu đã làm anh gián đoạn.
“Ông chủ Lăng, không phải anh định thực sự khiếu nại Luật sư Tần đó chứ? Đúng là kỹ thuật chụp ảnh của anh ta khi chụp cho anh có hơi tệ, nhưng đâu đến mức đó! *Biểu cảm cười khóc*
Lăng Sấm: “Chủ yếu là do cậu ta tùy tiện phát tán ảnh của tôi trên mạng.”
Điền Miêu Miêu: “Ồ, anh yên tâm, anh ta chỉ gửi cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài đâu.”
Lăng Sấm: “…”
Điền Miêu Miêu: “Anh đừng buồn, lần tới nếu đánh bóng thì gọi tôi, tôi sẽ chụp ảnh giúp anh. Kỹ thuật của tôi tốt hơn anh ta nhiều, đảm bảo khôi phục được vẻ đẹp của anh.”
Lăng Sấm: *Biểu cảm che mặt*
Lăng Sấm: “Bây giờ tôi rất ít khi đánh bóng, hơn nữa cũng khó hẹn được bạn.”
Điền Miêu Miêu: “Quả đúng là vậy, bây giờ mọi người đều rất bận. Nhưng mà trước đây Điền Đậu Đậu cũng đánh bóng rổ, nếu hôm nào đó đột nhiên anh có hứng, thì tôi sẽ hẹn em ấy giúp anh, hai người có thể đấu 1:1 *Biểu cảm đầu chó*.”
Điền Miêu Miêu: “Tôi đứng bên cạnh chụp ảnh cho anh, chụp xong sẽ cầm ảnh “đập” thẳng vào mặt Luật sư Tần *Biểu cảm đầu chó*.”
Lăng Sấm thấp giọng mỉm cười, rồi trả lời lại Điền Miêu Miêu: “Nghĩ cũng thấy rất vui rồi.”
Vì chút niềm vui này, nên Luật sư Tần đã may mắn thoát khỏi bị khiếu nại.
Ngày hôm sau, chính là ngày Điền Đậu Đậu quay trở lại chợ đêm cổng Bắc, buổi sáng, Chúc Tinh đã đến giúp họ sơ chế thực phẩm.
Vì giờ đã có hai sư phụ nướng đồ, nên Điền Miêu Miêu đã chuẩn bị thịt, rau nhiều hơn trước đó, bởi vậy lượng công việc của phần xiên que cũng tăng lên, cũng may là Chúc Tinh vô cùng chủ động, nên đỡ họ được rất nhiều.
Hiện tại, Chúc Tinh đã luyện được tay nghề xiên que, tốc độ nhanh hơn nhiều so với lúc mới bắt đầu. Ban đầu, Điền Miêu Miêu và cô ấy thương lượng thì chỉ có mức lương của sự phụ nướng đồ. Hiện tại cô ấy lại làm hai phần việc, mà Điền Miêu Miêu cũng chẳng lợi dụng đối phương, nên đã trợ cấp thêm cho Chúc Tinh ngày hai bữa cơm. Đợi đến cuối tháng, lại gửi thêm cho cô ấy chút tiền lì xì.
Đúng sáu giờ tối, xe đồ ăn của Điền Miêu Miêu lái đến chợ đêm cổng Bắc. Mọi người đã không nhìn thấy Điền Đậu Đậu trong vài ngày liền, lúc này thấy cậu ấy đến, bèn đồng loạt chào hỏi. Ngay cả Tôn Húc Xuyên không mấy thân thiết cũng chạy đến ngó cậu một cái: “Nghe nói lần trước cậu thái thịt bị chém vào chân, bây giờ thế nào rồi?”
Điền Đậu Đậu nhìn anh ta, nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi khỏi rồi.”
“Ồ.” Tôn Húc Xuyên lại nhìn xuống chân cậu ấy, rồi lên tiếng: “Hay là cậu lại làm đồng tác đó đi, Chim Ưng tung cánh ấy, để tôi xem xem chân cậu đã lành hẳn hay chưa?”
“…” Điền Đậu Đậu dùng sự im lặng thay lời từ chối.
Tôn Húc Xuyên thấy cậu ấy không cử động bèn làm động tác Chim Ưng tung cánh trước, coi như là tấn công cậu ấy, Điền Đậu Đậu cũng lập tức phản động bằng một động tác Chim Ưng sải cánh của mình.
Điền Miêu Miêu nãy giờ chứng kiến hết thảy: “…”
Chân thì khỏi rồi, nhưng xem ra đầu lại có vấn đề, đề nghị hai người rủ nhau đi khám não đi!
Khi xe đồ ăn của Giang Thận đến, đã thu hút sự chú ý của Điền Đậu Đậu: “Chị, quầy đồ om nóng hổi kia chính là ông chủ Giang mới đến mà chị nói sao?”
“Đúng thế, tay nghề của anh ta khá tốt, cuối cùng thì em cũng khỏi rồi, có thể mua nếm thử xem.”
Điền Đậu Đậu đáp lại một tiếng, rồi đánh giá quầy đồ om bên đối diện, Tôn Húc Xuyên đứng cạnh cũng tiến gần lại phía cậu, nhỏ giọng nói: “Theo quan sát mấy ngày nay của tôi, thì ông chủ Giang kia có ý với chị gái cậu.”
Trong mắt Điền Đậu Đậu lóe lên tia kinh ngạc, cậu ấy mới không đến có vài ngày, vậy mà kịch bản tại chợ đêm cổng Bắc đã ngày một thêm thú vị rồi.
“Vậy anh Sấm nói sao?” Cậu ấy cũng học theo dáng vẻ của Tôn Húc Xuyên, hạ thấp giọng hỏi anh ta.
Tôn Húc Xuyên thần thần bí bí lên tiếng: “Miệng anh Sấm thì không nói gì, nhưng bây giờ ngày nào anh ấy cũng bán thêm hai mươi suất cơm chiên, tối nào cũng đóng quầy cùng chị Miêu Miêu.”
Mới đầu, anh ta còn tưởng rằng chợ đêm cổng Bắc có sức hút lớn, sau này mới hiểu ra là sức hút của chị Miêu Miêu lớn mới đúng.
Điền Đậu Đậu ngầm hiểu, gật đầu: “Vậy là không cho đối phương có chút cơ hội nào rồi.”
Cậu ấy thích hóng!
“Điền Đậu Đậu, em đến để buôn chuyện với người khác đấy phải không?” Điền Miêu Miêu thấy Điền Đậu Đậu nãy giờ vẫn túm tụm lại với Tôn Húc Xuyên, cuối cùng cũng không kìm được nữa mà ngắt lời hai người họ.
Tôn Húc Xuyên lập tức quay về quầy hàng của mình, Điền Đậu Đậu cũng quay vào đeo khẩu trạng, chuẩn bị đón lượt khách đầu tiên của tối ngày hôm nay.
Giang Thận nhìn thấy Điền Đậu Đậu, còn cố ý đến chào hỏi cậu ấy, nghe thấy Điền Đậu Đậu nói lần trước cậu ấy chưa được ăn đồ om của anh ta, nên lại mang một ít đến tặng.
Điền Miêu Miêu cảm thấy ngại ngùng, nói: “Ông chủ Giang anh khách sáo quá rồi, việc làm ăn của mọi người đều chẳng dễ dàng, để tôi gửi tiền anh.”
“Trả tiền thì xa lạ quá, mấy món này của tôi cũng chẳng đắt đỏ gì.” Giang Thận không lấy tiền của Điền Miêu Miêu: “Đậu Đậu bị thương mới khỏi, đây là chút thành ý nhỏ của tôi.”
Điền Miêu Miêu ngẫm nghĩ, rồi vào trong xe đồ ăn lấy bánh chưng và trứng vịt muối ra: “Ông chủ Giang, đây là bánh chưng nhà tôi tự gói, còn cả ít trứng vịt muối, hy vọng là anh không chê.”
Bánh chưng mà mẹ cô gói là bánh chưng chay, không đáng bao nhiêu tiền, trứng vịt muối cũng chỉ có bốn quả, trông khá là “keo kiệt”. Tuy nhiên, Giang Thận lại chẳng hề chê bôi, nhìn biểu hiện còn có chút vui mừng ra mặt: “Nhà cô còn tự gói được bánh chưng cơ à?”
“Vâng, năm nào cũng gói một ít, tuy nhiên đều là bánh chay, không biết anh có thích không.”
Giang Thận mỉm cười đón lấy đồ trong tay cô: “Tôi rất thích ăn bánh chưng chay, mấy món bánh chưng màu mè tôi lại ăn không quen.”
Điền Miêu Miêu cũng chẳng rõ đây có phải mấy lời khách sáo lịch sự của anh ta hay không, nhưng cô vẫn mỉm cười, nói: “Bên trong có đường đỏ và bột đậu nành, cũng là do nhà tôi tự làm.”
“Được, cảm ơn.” Sau khi hai người hàn huyên xong, thì Giang Thận mới quay lại quầy hàng của mình. Sau khi anh ta rời đi, Điền Đậu Đậu ngoái đầu lại nhìn Điền Miêu Miêu: “Chị, chẳng phải chị nói bánh chưng và trứng vịt muối là cho anh Sấm sao?”
Điền Miêu Miêu mỉm cười với cậu: “Ai bảo em nhận đồ om của người ta!”
Điền Đậu Đậu: “…” Xin lỗi anh Sấm, đáng lẽ cậu ấy không nên tham lam miếng ăn này!
Sau khi xe đồ ăn của Lăng Sấm đến, Điền Miêu Miêu đã bớt chút thời gian bê hộp xoài sang cho anh. Xoài đã gần chín, chỉ bê hộp như vậy cũng có thể ngửi thấy mùi xoài thơm nồng.
“Không có gì.” Đôi mắt Điền Miêu Miêu cũng khẽ cong: “Vốn dĩ tôi còn mang thêm vài cái bánh chưng và trứng vịt muối, nhưng vừa rồi ông chủ Giang tặng đồ om cho Đậu Đậu, nên tôi cho anh ta bánh chưng và trứng muối rồi. Ngày mai, tôi lại mang một ít đến cho anh, để anh nếm thử bánh chưng chay mẹ tôi làm.”
Sẽ bớt nó từ khẩu phần của Điền Đậu Đậu.
Sau khi nghe thấy điều này, ánh mắt Lăng Sấm khẽ chìm xuống, anh vô thức liếc về phía quầy hàng của Giang Thận: “Anh ta mang đồ om sang cho Điền Đậu Đậu sao?”
“Đúng thế, Điền Đậu Đậu thèm ăn, còn nhắc đến ở trước mặt người ta, nên người ta cũng ngại nếu không cho em ấy.”
Lăng Sấm hoàn toàn không đồng tình với câu nói này của Điền Miêu Miêu, anh thấy rõ ràng là Giang Thận đang Túy Ông chi ý bất tại tửu: “Trước đây, khi làm việc trong khách sạn, cô có thân thiết với Giang Thận không?” Anh không chút do dự, lên tiếng hỏi. [1]
Điền Miêu Miêu hơi sững sờ, rồi mới lên tiếng: “Cũng tạm, lần đầu tiên đón tiếp anh ta, lúc đó tôi vẫn đang làm mở quầy lễ tân, sau này việc làm ăn của đối phương ngày một lớn, còn tôi thì cũng một mạch lên vị trí Quản lý. Có thể là do cảm thấy có duyên, nên sau đó lần nào đến, anh ta cũng tìm tôi để phụ trách việc đón tiếp, còn trả tôi khá nhiều tiền boa nữa.”
Nói đến đây, Điền Miêu Miêu không khỏi cảm thán một câu: “Nói ra thì quả đúng là có duyên, đến tận chợ đêm cổng Bắc bày quầy bán hàng cũng gặp nhau!”
Lăng Sấm không lên tiếng, e rằng trong lòng Giang Thận cũng nghĩ như vậy. Anh rời mắt khỏi Giang Thận, rồi nhấc quả Thanh Mai hôm nay mới hái xuống xe. Hôm qua, Điền Miêu Miêu đã nghe anh nói đến quả Thanh Mai, không ngờ anh lại hái một hộp to như vậy: “Chỗ này là anh hái cả sao?”
“Quản lý khu nhà cũng hái đỡ một ít.” Anh đặt hộp Thanh Mai trước mặt Điền Miêu Miêu, nói: “Cô chọn trước đi, chỗ còn lại tôi sẽ cho mọi người trong chợ đêm.”
“Vậy cảm ơn ông chủ Lăng nhé!” Chỗ Thanh Mai này nhìn rất đẹp mắt, quả nào quả nấy vừa to vừa đỏ, trông vô cùng tươi ngon. Điền Miêu Miêu không cố ý chọn, mà thuận tay nhặt rồi bỏ vào túi mà Lăng Sấm đưa cho mình.
“Thế này thôi.” Điền Miêu Miêu xách túi, mỉm cười với Lăng Sấm: “Đợi tôi làm được nước Thanh Mai ướp lạnh, sẽ mang cho anh một cốc.”
“Được.” Lăng Sấm đợi cô rời đi, thì cũng lấy túi ra gói lại một ít, định chia đi qua chia cho vài chủ quầy bên cạnh.
Lúc ngang qua quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu, anh nhìn thấy Điền Đậu Đậu đang đứng nướng đồ bên trong, bèn gọi cậu ấy một tiếng: “Chân khỏi rồi à?”
Điền Đậu Đậu quay người lại, gật đầu với anh: “Vâng, anh Sấm.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lăng Sấm giả bộ tùy ý đáp một tiếng: “Hôm nào chúng ta đến công viên Ánh Sao đánh bóng rổ nhé.”
“Á!” Điền Đậu Đậu ngẩn người.
Lăng Sấm: “Chị gái cậu nói trước đây cậu thích chơi bóng rổ, tình cờ là thời đại học tôi cũng ở trong đội bóng rổ, chúng ta có thể đấu một trận 1:1.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Tại sao cậu ấy lại cảm thấy thứ anh Sấm muốn đánh không phải bóng rổ mà chính là cậu ấy thế này.
Sau khi nói chuyện với Điền Đậu Đậu, Lăng Sấm cũng đi khỏi quầy đồ nướng, để chia Thanh Mai cho anh Phan, sau đó lại băng qua đường đưa một túi khác cho Lương Tinh Tinh đang đỡ việc trước quầy phở chua cay.
Lương Tinh Tinh nhìn thấy anh mang Thanh Mai tới, thì vui vẻ híp mắt: “Wow, Thanh Mai đẹp quá, cảm ơn anh Lăng Sấm!”
“Không có gì, em chuẩn bị kiểm tra cuối kỳ rồi phải không? Làm bài cho cẩn thận, nếu được một trăm điểm thì anh sẽ tặng em một món quà nhỏ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Tinh Tinh hơi suy sụp khi nghe thấy hai từ kiểm tra, tuy nhiên nghe đến cuối câu, thì lại tò mò nhìn Lăng Sấm: “Quà gì thế ạ?”
Lăng Sấm đáp: “Cho em tự chọn.”
“Thật không ạ?”
“Ừm, nhưng tiền đề là phải thi được 100 điểm.”
“…” Lương Tinh Tinh im lặng một lúc, rồi hỏi: “Mấy môn cộng lại thành 100 điểm ấy ạ?”
“Đương nhiên là một môn rồi.”
“Được ạ, em sẽ cố gắng.” Vì món quà của anh Lăng Sấm, cô bé sẽ hết mình.
Sau khi đưa Thanh Mai cho Lương Tinh Tinh, Lăng Sấm ngước lên nhìn sang quầy đồ om của Giang Thận ở bên cạnh, rồi vẫn cất bước đi tới: “Ông chủ Giang, Thanh Mai trong vườn nhà tôi, anh có muốn ăn thử không?”
Giang Thận vừa cân đồ om cho một khách hàng xong, nghe thấy anh nói thì vô thức nhìn vào túi Thanh Mai anh đang xách trên tay: “Ồ, trông ngon thật đấy, màu sắc cũng tươi nữa.”
“Ừm, vừa mới hái hôm nay.”
Lăng Sấm đưa túi Thanh Mai qua, Giang Thận đón lấy quai túi và nói cảm ơn anh: “Cảm ơn nhé, nhưng mà nhà anh ở có cả vườn, là biệt thự phải không?”
“Cũng không hẳn, chắc chắn không rộng bằng biệt thự trước đây ông chủ Giang từng sống.”
Giang Thận nghe vậy thì mỉm cười, nhìn anh, nói: “Ông chủ Lăng đừng chế giễu tôi nữa, biệt thự có rộng đến mấy thì hiện tại cũng chẳng phải là của tôi nữa rồi. Anh tặng Thanh Mai cho tôi, mà lúc này tôi chẳng có gì để đáp lễ, vừa rồi Miêu Miêu có cho tôi một ít bánh chưng và trứng vịt muối, tuy nhiên tôi lại không tiện tặng qua tay cho anh.”
Đôi mắt của Lăng Sấm khẽ chuyển động, cuối cùng anh khẽ nhếch khóe môi, rồi nở nụ cười nhạt với anh ta: “Không sao, cô ấy nói ngày mai sẽ cho tôi một ít.”
“Vậy sao, thế thì tốt quá rồi.” Giang Thận vẫn giữ dáng vẻ bên ngoài tươi cười, nhưng trong bụng thì không.
Thanh Mai mà Lăng Sấm hái vẫn còn lại một ít, anh về quầy của mình, rồi gửi tin nhắn vào nhóm chợ đêm cổng Bắc, nói ở quầy của mình có Thanh Mai tươi, ai muốn ăn thì có thể đến lấy.
Tôn Húc Xuyên là người đầu tiên đến, miệng còn phàn nàn một câu: “Anh Sấm, bây giờ anh hết yêu em rồi, đến cả Thanh Mai cũng không mang qua cho em.”
Lăng Sấm không biến sắc, nói: “Tôi thấy vừa rồi cậu đông khách, nên không làm phiền cậu.”
“Hơ, câu nói này bản thân anh có tin nổi không mà anh lại mang ra để lừa anh em của anh thế, anh đừng có tự mình dối mình nữa.”
Lăng Sấm: “…”
Trước khi đóng quầy, các chủ gian hàng trong chợ đêm đã đến lấy hết Thanh Mai mà Lăng Sấm mang đến. Sau mười rưỡi, chợ đêm cổng Bắc đón lượt khách sau, ngoài những người thích ra ngoài ăn đêm vào giờ này ra, thì còn có không ít nhân viên giao đồ ăn cùng tài xế lái thuê cũng lui tới nơi đây.
Các ông chủ trở về từ những bữa tiệc chiêu đãi, cũng thích đến đây ăn đêm, vì về cơ bản là trên bàn nhậu chẳng được ăn no. Hôm qua, Lăng Sấm gặp một ông chủ trung niên mới ra khỏi bàn tiệc, ông ta say lướt khướt, vừa ăn cơm chiên vừa kể lể công việc của mình khổ sở ra sao với Lăng Sấm. Cuối cùng, nói mãi nói mãi, lại cứ thế ngồi trên ghế bật khóc, còn là kiểu có muốn dỗ cũng chẳng dỗ được nữa.
Hôm nay thì khác, hôm nay lại gặp một tài xế lái thuê đưa ông chủ uống say về nhà: “Tôi đã làm tài xế lái thuê được hai năm rồi, từng lái rất nhiều xe sang, ông chủ hôm nay cũng là một ông chủ lớn, chiếc xe đó là Rolls-Royce.”
Điền Đậu Đậu đang nướng thịt nghe đến đây, cũng hào hứng ngoái đầu lại: “Vậy chiếc xe đó cũng phải đến vài triệu tệ ấy nhỉ?”
“Tôi vừa tra thử, loại cấu hình thông thường rơi vào khoảng trên dưới năm triệu tệ, nhưng phụ kiện của ông chủ kia còn đắt hơn.” Tài xế lái thuê nói với cậu ấy: “Tuy rằng tôi là một tay lái lão làng, nhưng gặp phải loại xe này vẫn có chút căng thẳng, vì vậy tôi mới lái chậm một chút, kết quả là ông chủ đó nói với tôi rằng, đây là chiếc xe rẻ nhất của ông ta.”
Điền Đậu Đậu: “…”
“Tôi đưa ông ta về biệt thự, trên đường về vừa hay ngang qua đây, muốn ăn chút gì đó rồi làm tiếp.”
Điền Miêu Miêu có chút tò mò hỏi anh ta: “Thông thường thì mấy giờ bọn anh ta làm.”
“Cũng phải đến ba, bốn giờ sáng, ăn cơm xong tôi sẽ đến hẻm Thanh Nam, lát nữa bên đó sẽ là cao điểm đặt đơn, tất cả đều uống rượu trong quán bar đi ra.”
Khi Lăng Sấm đến đưa cơm chiên cho anh ta, phát hiện đối phương đã bắt đầu huyên thuyên rồi, chỉ có điều anh không ngờ rằng, anh trai này lại kéo anh lại huyên thuyên cùng: “Ông chủ này tôi mới gặp lần đầu, tôi cũng đã đến đây ăn uống nhiều lần rồi, chỉ nghe nói ở đây có một quầy cơm chiên siêu ngon, nhưng trước giờ chưa từng thấy.”
“Bây giờ anh vẫn đóng quầy khá sớm mà, chỉ còn lại hai suất cơm cuối cùng thôi.” Anh trai nói xong, lại nghiêng đầu nhìn về phía Điền Miêu Miêu: “Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi ấy nhỉ?”
Điền Miêu Miêu: “Nói lát nữa sẽ đến hẻm Thanh Nam.”
“Ồ, đúng, bên phía hẻm Thanh Nam cũng nhiều xe sang, tuy nhiên đại đa số là thanh niên, hầu hết đều lái siêu xe, còn nhóm các ông chủ ở khu Thiên Hạ thì thích xe thương vụ. Nói ra thì, mọi người biết sự khác biệt giữa Rolls-Royce và Mercedes là gì không?”
Điền Đậu Đậu tò mò, hỏi: “Khác biệt chỗ nào?”
Lăng Sấm đáp: “Cần số của Mercedes có thể kéo thẳng xuống, còn Rolls-Royce thì có điểm uốn.”
Tài xế lái thuê kinh ngạc nhìn anh: “Trước đây anh cũng làm tài xế lái thuê sao?”
Điền Đậu Đậu nhất thời nghĩ đến lần trước Lăng Sấm đã lái một chiếc xe sang đắt tiền đến bệnh viện, không phải là nhà anh Sấm còn có một chiếc Rolls-Royce nữa chứ?
Đến giờ đóng quầy, cuối cùng cậu ấy cũng không kìm được mà hỏi Lăng Sấm câu hỏi này. Lăng Sấm nhìn cậu ấy một cái, rồi nói: “Không có, tuy nhiên còn một chiếc siêu xe nữa, tôi không mấy khi lái nó.”
“…” Điền Đậu Đậu nhìn anh chằm chằm trong ba giây, và chân thành hỏi: “Anh Sấm, anh là Sói già Phố Wall thật đấy à?”
Lăng Sấm lạnh lùng cười: “Sòi già Phố Wall thì có là gì, nếu buộc phải tính, thì có lẽ chỉ là chó hoang Phố Wall thôi.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Vậy xin hỏi, Phố Wall còn thiếu chú chó hoang nào như thế nữa không? Cậu ấy cũng muốn thử xem sao.
Sau khi về nhà, Điền Đậu Đậu vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí tiền bạc của Phố Wall, tối ngủ cũng nằm mơ thấy mình đang lái một chiếc siêu xe siêu ngầu, đưa Chúc Tinh đến bờ biển hóng gió. Giấc mơ thật đẹp mà ngày hôm sau thức giấc vẫn phải tiếp tục bán hàng.
Điền Miêu Miêu mang Thanh Mai hôm qua lấy ở chỗ Lăng Sấm ra, để hôm nay làm nước Thanh Mai. Cô tìm một chiếc bình kín, đổ đầy nước Thanh Mai vào, sau đó cất trong tủ lạnh, định bụng tối nay sẽ mang đến cho Lăng Sấm. Phần nước Thanh Mai còn lại, ban ngày cô cùng Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh đã uống hết sạch trong lúc ngồi xiên que.
Hôm nay, sau khi bày quầy, Điền Miêu Miêu đã mang chỗ bánh chưng và trứng vịt muối còn cả nước Thanh Mai qua cho Lăng Sấm. Điền Đậu Đậu đã lén chụp lại một bức ảnh hai người họ, gửi cho mẹ: “Chị gái con mang hết chỗ bánh chưng và trứng vịt muối vốn dĩ thuộc về con cho anh Sấm rồi.”
Mẹ Điền: “Làm tốt lắm.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Mẹ ruột của con ơi!
Mẹ Điền: “Xoài đã tặng cho người ta chưa?”
Điền Đậu Đậu: “Tặng rồi ạ, tặng hôm qua, anh Sấm còn tặng lại Thanh Mai cho bọn con, sáng sớm chị con đã làm thành nước Thanh Mai, còn cố ý để lại một bình cho anh Sấm nữa.”
Mẹ Điền: “Vậy thì xem ra Miêu Miêu có ý với người ta, nhưng không chịu thừa nhận. Con quay video để mẹ xem xem.”
Điền Đậu Đậu: “…”
Mẹ coi cậu ấy là “trạm tỷ” tiền tuyến thật đấy à?
Khi màn đêm buông xuống, các chủ quầy tại chợ đêm cổng Bắc cũng bắt đầu công việc làm ăn đâu vào đấy, có một đôi vợ chồng lớn tuổi từ bên ngoài tiến vào, nhưng không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.
“Giang Thận, con bày quầy bán hàng ở đây thật đấy à?”
Giang Thận đã choáng váng khi nghe thấy giọng nói này, anh ta ngước lên nhìn, quả nhiên là ba mẹ mình, Giang Thận mím môi, nhìn họ, nói: “Sao ba mẹ lại đến đây thế?”
“Mẹ và ba con nghe nói con bày quầy bán hàng ở đây, nên mới đến.” Mẹ Giang nhìn các loại đồ om trên quầy, cũng đã bán được kha khá, việc buôn bán tương đối tốt: “Khoảng thời gian này, con không liên lạc với gia đình, sau đó có dự định gì cũng chẳng nói với ba mẹ, vậy là con định bày quầy bán hàng ở đây mãi sao?”
Giang Thận vừa đón lấy đồ om mà khách đã chọn, vừa nói với hai người họ: “Ba mẹ đừng coi thường quầy hàng nhỏ này của con, mỗi ngày con đều có thu nhập không nhỏ. Con đã nghĩ rồi, đợi làm khoảng đôi năm, chắc sẽ tiết kiệm được một khoản tiền khởi nghiệp, sau đó con sẽ làm lại từ đầu.”
Ba Giang nghe thấy điều này, cuối cùng cũng không kiềm chế được: “Con muốn làm lại từ đầu thì chỉ cần nói với ba mẹ một câu là được, ba mẹ cũng đâu phải là không có tiền?”
Khách hàng đang thanh toán bên cạnh, âm thầm liếc nhìn bọn họ, gì thế này, đây là phú nhị đại ra ngoài trải nghiệm cuộc sống sao?
Giang Thận lại chẳng lay chuyển: “Con không muốn lấy tiền của ba mẹ, hơn nữa bán hàng ở đây, con cảm thấy tâm rất bình tĩnh.”
“Thế sao con không xuất gia luôn đi, vậy có phải càng bình tĩnh hơn không!”
Giang Thận: “…”
Mẹ Giang kéo người bên cạnh mình lại, nguyên nhủ: “Nói chuyện hẳn hoi với con!”
Ba Giang kìm nén cơn giận, không tiếp tục nói nữa, dường như cũng là sợ làm đả kích cậu con trai mới trải qua khúc uốn cuộc đời của mình.
Khách hàng cầm lấy đồ om vừa mua xong, cũng không tiện quang minh chính đại nán lại xem kịch hay, nên chỉ đành vừa đi vừa ngoái lại rồi rời khỏi quầy đồ om. Anh ta lại đến trước quầy cơm chiên của Lăng Sấm mua một suất cơm, nhịn không được bèn chia sẻ với anh về những gì mình vừa hóng được: “Ông chủ Lăng, ông chủ Giang đối diện bên kia là tình địch của anh phải không, tôi vừa mới hóng được chuyện của bọn họ, anh có muốn biết không?”
Lăng Sấm: “…”
Anh ngước mắt nhìn vị khách đến mua cơm chiên, rồi chẳng mấy mặn mà hỏi anh ta: “Tôi lại khá muốn biết việc ai nói với anh rằng tôi và Giang Thận là tình địch của nhau đấy?”
Khách hàng đáp: “Cả chợ đêm cổng Bắc đều đồn vậy mà!”
Lăng Sấm: “…”[1] Túy ông chi ý bất tại tửu: Ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT