Ông cụ lưng còng gầy yếu đứng trên đường đất, giọng nói già nua lại khàn khàn: “Là... đến quay phim à?”

“Vâng! Đạo diễn bảo chúng tôi trực tiếp tìm trưởng thôn! Xin hỏi ông biết nhà trưởng thôn đi đường nào không ạ?” Hương Hương hỏi.

Ông cụ nhìn đoàn người phong trần mệt mỏi từ trên xuống dưới, xoay người lại đẩy cửa nhà ra: “Là tôi đây. Vào đây với tôi.”

Mọi người bước nhanh đuổi kịp, đi theo trưởng thôn vào sân. Dụng cụ trồng trọt chất lộn xộn ở góc sân có vẻ như đã lâu chưa từng dùng. Nhà trưởng thôn là nhà trệt năm gian, hai gian là phòng chuẩn bị cho bọn họ, còn lại là một gian phòng khách, một gian phòng bếp và phòng ngủ của chủ nhà. Trong sân có một cái hố xí, Mạnh Kiều liếc mắt nhìn một cái, coi như cũng sạch sẽ không có mùi lạ.

“Là hai gian nhà ở phía Tây Nam và phía Tây kia, các cô cậu tự chia đi. Cơm thì ăn ở nhà tôi. Đi ngủ sớm một chút. Tắm rửa ở nhà tắm trong thôn, ra cửa quẹo phải là được.” Ông cụ lại dặn dò hai câu rồi xoay người cầm đồ rời khỏi cửa.

“Ôi! Ông trưởng thôn!” Hương Hương gọi: “Đây không phải nhà ông à? Ông đi đâu đấy?”

“Đến nhà con gái tôi. Bên đó tôi còn đang hầm gà.” Trưởng thôn có lẽ không phải người giỏi ăn nói. Ông ta quay đầu lại nhìn Hương Hương, đôi mắt tối om giống hai lỗ thủng. Ông ta nhìn chằm chằm khiến cô ấy cực kỳ khó chịu.

Dường như ông ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, trên khuôn mặt lạnh băng lộ ra nụ cười vui mừng, lại bổ sung: “Đúng rồi, ngày mai là tiệc mừng của con gái tôi. Ngày mai là ngày dự sinh của nó, bà mụ đều đến rồi. Chờ sinh xong thì ăn cỗ! Các cô cậu nhất định phải đến đấy, ở ngay cách vách thôi! Chúng tôi sẽ để phần cho các cô cậu một bàn cỗ.”

“Được, được! Chúc mừng ông. Chúng cháu nhất định sẽ đi!” Hương Hương cười nói.

Ánh mắt Mạnh Kiều sáng lên, nhỏ giọng nói: “Được ăn ngon, lại được ăn ngon.”

“Đã biết.” Nghiêm Mục cười.

Trưởng thôn rời đi.

Mạnh Kiều một mình dạo qua một vòng ở trong sân, Nghiêm Mục hỏi: “Phát hiện gì?”

“Hả? Không có gì cả.” Mạnh Kiều nói: “Cũng không nhìn thấy có quỷ. Chẳng có gì cả luôn, cần gì cũng không có.”

Nghiêm Mục: “Không đúng, nghĩ thêm đi.”

“Em mệt lắm, em không nghĩ.” Mạnh Kiều mệt mỏi. Từ sau khi xác định quan hệ với Nghiêm Mục, cô căn bản không muốn động não. Vì thế cô nhắm mắt muốn chui vào ngực Nghiêm Mục giống một bé mèo con làm nũng.

Nghiêm Mục nhéo gáy cô: “Nhìn lại xem.”

Mạnh Kiều vừa định nói ‘đừng hành em’ thì đột nhiên chớp mắt. Nơi này vậy mà không có vải bố trắng! Nhà trưởng thôn không treo vải bố trắng! Cô hơi giật mình quay đầu nhìn Nghiêm Mục, hy vọng người đàn ông này cho cô thêm nhắc nhở. Kết quả Nghiêm Mục buông tay ra: “Đi, ngủ thôi.”

“Cái đó...” Hương Hương lúng túng: “Em...”

Mạnh Kiều vẫy tay: “Nếu em tin được anh ấy thì em ngủ với chị.”

Nghiêm Mục:?? Chuyện này liên quan gì đến anh?

Hương Hương gật đầu, đi đến cạnh Mạnh Kiều: “Tốt quá! Em tưởng hai người còn muốn hưởng thụ thế giới riêng đó. Ở nhiệm vụ phó bản lần trước, em ngủ một mình. Sợ chết đi được.”

“Hai người thì sao?” Mạnh Kiều quay đầu lại hỏi Hạ Linh.

Hạ Linh không tự quyết định, vì thế cậu ấy chờ Cốc Thu lên tiếng.

Hai phút sau, mọi người chia xong phòng. Cốc Thu, Hạ Linh, Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Hương Hương, năm người ngủ ở gian lớn, ba người còn lại ngủ ở gian nhỏ. Vào phòng mới phát hiện, tuy rằng thôn này nhìn hoang vắng khủng bố, nhưng trong phòng lại rất sạch sẽ, chăn có mùi ấm áp của việc được phơi nắng. Trên giường đất cũng ấm áp dễ chịu, trong góc tường là một chồng chăn dày.

Mạnh Kiều đếm, tổng cộng ba chiếc chăn. Vì thế tất nhiên hai đôi tình nhân mỗi đôi một chiếc, mà Hương Hương ngủ ở góc trong cùng. Hương Hương cảm thấy, cho dù trong phòng có ba người đàn ông, nhưng cũng đáng tin cậy hơn cách vách nhiều. Trong phòng này nhìn có vẻ đều là cao thủ, tỷ lệ sống sót cũng lớn.

Dưới màn đêm, thôn làng yên tĩnh đến kỳ quặc, không có gà gáy chó sủa, chỉ có thể nghe thấy côn trùng kêu vang trong sân.

Ba người khác nhanh chóng đi vào giấc ngủ, chỉ có Mạnh Kiều lăn qua lộn lại không ngủ được, nguyên nhân rất đơn giản: Chăn và giường đất quá nhỏ, cô chỉ có thể kề sát vào người Nghiêm Mục. Tay Mạnh Kiều không có chỗ đặt, chỉ có thể đặt ở trên người Nghiêm Mục. Cô sợ đánh thức người đàn ông, cho nên không dám nhúc nhích, cực kỳ tỉnh táo.

Cuối cùng, Nghiêm Mục ôm Mạnh Kiều vào trong ngực mình, khẽ vỗ lưng cô như dỗ trẻ con. Giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Đừng nhích tới nhích lui trên người anh.”

Mạnh Kiều không có phản ứng gì, Hạ Linh nằm bên cạnh vẫn luôn giả vờ ngủ đột nhiên cười “Phì...” một tiếng. Cậu vốn còn muốn nhịn, nhưng càng nhịn thì cả người càng run rẩy, cuối cùng cả người cậu đều run lên.

Thế nên Mạnh Kiều mới biết mọi người đều không ngủ. Đầu cô bốc khói, dứt khoát rụt vào trong chăn không nói chuyện.

Giọng Cốc Thu từ bên kia truyền đến: “Em cũng đừng run loạn.”

Hương Hương: Thật là một đêm khó khăn!

Sau một lúc lăn lộn, tám người trong hai phòng đều tiến vào mộng đẹp. Bọn họ trải qua đường dài xóc nảy và đi bộ trong núi đã sớm mỏi mệt không chịu nổi. Tuy rằng phòng này của Mạnh Kiều im ắng chỉ có tiếng thở khẽ mỏng manh, nhưng bên phòng Trương Tuấn thì tiếng ngáy vang rung trời, ba người ngủ thẳng cẳng.

Nửa đêm, Mạnh Kiều bừng tỉnh.

Cô lay Nghiêm Mục: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

“Ừ.”

“Đi xem chứ? Trưởng thôn chưa nói không cho đi ra ngoài vào buổi tối.” Mạnh Kiều mặc áo xong xuống giường, Nghiêm Mục theo sát sau đó. Ánh trăng treo rất cao, sao trời lập loè trên đỉnh đầu. Mùa thu trong núi sâu khá lạnh và ẩm ướt, làm cô vô thức run lập cập. Nghiêm Mục đưa áo khoác của mình cho Mạnh Kiều, còn mình thì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen cộc tay. Cô liếc thấy đường cong cánh tay mượt mà của người đàn ông, nuốt một ngụm nước bọt.

“Trưởng thôn nói ăn tiệc mừng con gái nhà ông ta. Con gái ông ta ở đâu nhỉ? Cách vách?” Mạnh Kiều đẩy cửa sân đi ra ngoài: “Bên phải đúng không? Em nhớ trưởng thôn nói ở cách vách là nhà con gái ông ta.”

Nhà cô con gái cũng tối đen, không nhìn ra bất kỳ rực rỡ náo nhiệt nào của việc chuẩn bị tiệc mừng. Mạnh Kiều đi hai bước, đột nhiên đá phải một thứ đồ tròn vo.

Lộc cộc, lộc cộc, một cái đầu búp bê lăn trên mặt đất đi về phía bóng đêm.

Cô rút chân về như đứa trẻ làm sai chuyện. Góc tường đặt một cái xe nôi mới tinh, có điều xe nôi hẳn đã bị người ta ác ý bẻ gãy, hoặc là đập vào tường. Phía dưới xe nôi là mấy món đồ chơi búp bê.

Đầu búp bê cười quái đản trong bóng đêm. Mạnh Kiều mím môi, duỗi tay cẩn thận chạm vào một cái, sau đó không xảy ra việc gì cả: “Không phải đồ người chết.”

Nghiêm Mục lấy nước rửa tay trong túi ra: “Nào.”

“Anh chuẩn bị từ lúc nào thế?” Mạnh Kiều sửng sốt.

“Ai bảo em thích sờ tới sờ lui.”

Nơi này không có đèn đường, quá tối, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục quyết định quay về rồi tính.

Nhưng mà giây tiếp theo.

“Á... Con của tôi... Con của tôi! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy, á, á…” Một giọng nữ the thé từ trong nhà cách vách truyền đến, thê lương và chói tai. Mạnh Kiều nghe được mà trong lòng sởn gai ốc.

Cô gái trong nhà kia khóc khàn cả giọng, như đang gân cổ lên kêu: “Con của tôi... Con của tôi á, á!” Tiếng thét chói tai của cô gái đánh động đám quạ đen đậu ở nóc nhà chung quanh. Mấy chục con quạ đen đồng loạt vỗ cánh ẩn vào chỗ sâu trong bầu trời đêm.

“Bố ơi... bố! Cứu… cứu con! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy á… á!” Âm thanh từng tiếng cao vút như quỷ tru khóc gào làm Mạnh Kiều không thể không bịt tai mình lại.

Ngay sau đó cô gái trong phòng bắt đầu phát ra từng tiếng cười quái đản: “Ha ha ha ha... Vì sao... Vì sao ha ha ha... Sao lại xảy ra chuyện này... Bố ơi...”

Mạnh Kiều đang tự hỏi có nên vào không, cô cảm thấy cô gái bên trong điên rồi.

Đó là con gái trưởng thôn à?

Khoan đã, đứa con? Không phải đã nói mở tiệc mừng sinh con à?

“Á!! Là ai? Là ai?”

“Tao muốn giết chúng mày! Giết chúng mày!!”

Nghiêm Mục thấy phía sau sân đột nhiên hiện lên một bóng đen vặn vẹo. Anh kéo Mạnh Kiều quay đầu về thẳng: “Ngày mai lại nói, gần đây có người.”

Trở lại trong phòng, hai người bò lên trên giường đất. Cái đầu búp bê lăn xuống và giọng nữ thê lương không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Mạnh Kiều. Cô cố gắng ổn định nghi vấn trong lòng, không kiềm lòng được đập một cái vào trong lồng ngực ấm áp của Nghiêm Mục. Người đàn ông đặt một nụ hôn lên trán cô: “Đừng sợ, cũng đừng vội. Có anh ở đây.”

“Dạ.” Mạnh Kiều ngủ thiếp đi trong hơi thở của Nghiêm Mục.

Tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Mạnh Kiều mơ màng từ trong chăn chui ra, trên người cô còn có mùi thuốc lá của Nghiêm Mục. Cả một đêm cô đều gối lên cánh tay người đàn ông, chân cũng đặt trên eo anh, gần như toàn bộ thân mình đều quấn lấy người đàn ông, tư thế này cực kỳ chướng tai gai mắt.

Hương Hương đã dậy, đang ngồi trên giường đất sửa sang lại tóc mình. Hạ Linh cũng tỉnh lại từ trong ngực Cốc Thu. Cậu hôn lên khóe miệng người đàn ông, cười tủm tỉm từ trong chăn chui ra.

Nghiêm Mục dùng ngón tay chải lại mái tóc xù lên như cây cọ của cô gái, muốn nói gì đó nhưng bị Mạnh Kiều trực tiếp dùng tay chặn miệng. Cô không thể nghe mấy lời kỳ lạ gì từ trong miệng Nghiêm Mục nữa. Năm người thu dọn xong xuôi, ngoài cửa cũng vang lên tiếng đập cửa.

Triệu Nhất Minh hỏi: “Các vị xong hết chưa? Chúng tôi chuẩn bị đi xung quanh một chút.”

“Đi thôi! Đi cùng nhau hay chia ra?” Mạnh Kiều mở cửa.

Nghiêm Mục đứng ở phía sau đeo thẻ công tác của đoàn làm phim lên cổ cô.

Mọi người chia thành ba tổ.

Cốc Thu và Hạ Linh một tổ.

Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Hương Hương một tổ.

Trương Tuấn, Triệu Nhất Minh, Vương Tranh Tranh một tổ.

Trọng điểm nhiệm vụ lần này chỉ có hai điều.

Nhiệm vụ phó bản: Nhà ai chết người?

Nhắc nhở phó bản: Mời tôn trọng phong tục địa phương.

Cho nên, việc đầu tiên bọn họ cần biết là nhà ai chết người.

Thôn xóm không lớn, thoạt nhìn chỉ có 34 hộ gia đình, không có người đưa tang, cũng không có tiếng kèn xô na tang lễ nào. Ngay cả giọng nữ thê lương đêm qua cũng biến mất không thấy. Mạnh Kiều đứng ở cửa nhà cách vách, cửa lớn đóng chặt. Cô gõ cửa, nhưng bên trong không hề có ý muốn mở cửa. Trong một góc vẫn có thể nhìn thấy con búp bê Tây Dương tối hôm qua.

“Chết người! Sắp chết người rồi!” Có tiếng quát tháo loáng thoáng không nghe rõ từ phía sân sau truyền đến: “Sắp có người chết rồi ha ha ha ha ha!”

“Á á á á!” Hương Hương thét chói tai chạy ra từ hướng giọng nói kia: “Cứu mạng! Có kẻ điên!”

Một kẻ điên đầu bù tóc rối, trên người còn dính bãi nôn, nhe răng trợn mắt chạy ra. Hương Hương dang tay nhào vào ngực Mạnh Kiều.

_______

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nghiêm Mục: Em thường xuyên sờ tới sờ lui.

Mạnh Kiều:?? Em nào có?

Nghiêm Mục cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play