Mạnh Kiều và Nghiêm Mục tìm thấy một căn nhà trống có hai phòng ngủ, một phòng khách, hai người sắp xếp lại rồi nghỉ ngơi.
Hai người ban ngày đi tìm manh mối của San San và Hạ Tinh Thần, buổi tối lại trở về căn nhà trống. Nhưng trong một thành phố bỏ hoang, tháp tín hiệu bị phá hư thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Ngoại trừ sốt ruột vì mãi không tìm thấy San San thì vẫn còn một chuyện làm Mạnh Kiều không thể yên lòng.
Sau khi trải qua phó bản bệnh viện tâm thần, khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút, nhưng hai người không ai nhắc đến cái đêm dựa sát, hỗ trợ lẫn nhau trong phó bản.
Cô không hiểu nổi lòng mình đang nghĩ gì, mỗi ngày đều rối rắm lại nghiêm túc. Cô không biết mình có thích Nghiêm Mục hay không, cũng không biết lần hôn môi kia là Nghiêm Mục đang cứu mạng cô hay cũng có hơi thích thích mình.
Lùi một vạn bước mà nói, Mạnh Kiều bỗng cảm thấy có chút mất mát, trong đống phó bản ăn bữa nay lo bữa mai này, yêu đương đã trở thành một thứ xa xỉ, ai biết được giây tiếp theo người nào sẽ chết chứ.
Cho nên mấy ngày nay cô đều ủ rũ, trong đầu tràn ngập trăm mối suy nghĩ rối rắm này.
Vì vậy, cô gái cũng bắt đầu len lén quan sát nhất cử nhất động của Nghiêm Mục.
Cô chợt phát hiện.
Anh làm cơm cho mình.
Xong rồi còn rửa chén.
Dọn dẹp nhà cửa bụi bặm.
Anh sắp xếp mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, nhưng điều đáng sợ hơn là bản thân cô lại yên tâm thoải mái nhận tất cả mọi thứ đó!
Thái độ thản nhiên như vậy bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Cô bỗng cảm thấy mình cứ như con ếch bị luộc trong nước ấm.
Mạnh Kiều lại rơi vào trầm tư.
Nghiêm Mục có thích mình không?
Có lẽ là không thích lắm, nếu không thì sao anh vẫn còn nho nhã lịch sự như thế?
Nhưng nếu không thích thì sao lại đối xử tốt với cô thế kia?
Có lẽ là coi trọng năng lực xuất chúng của cô trong phó bản, ừm, đây là lời anh nói.
Thế cô có thích Nghiêm Mục không?
Câu hỏi này thật xấu hổ!
Mỗi đêm, cô lại bắt đầu nhớ về từng chi tiết thân thiết với Nghiêm Mục, như muốn tìm ra manh mối đằng sau những hành động của người đàn ông này, nhưng cô thật sự nghĩ không ra!
Có lẽ cô quá chậm tiêu.
Dù sao trước nay Mạnh Kiều chỉ thích yêu đương qua mạng, dù sao chuyện gõ chữ nhắn tin này, giấy trắng mực đen, ván đã đóng thuyền, nói rõ ràng, hiểu đúng chỗ. Cho nên về với hiện thực, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Nghiêm Mục đã sớm nhìn thấu, ánh mắt cô nhóc này lúc nhìn anh đều mang theo vẻ nghi ngờ và dò xét, đôi mắt đẹp đảo quanh như con thỏ tai cụp, giống như muốn khám phá ra gì đó từ trên người anh.
Mãi đến ngày thứ ba, Mạnh Kiều suýt bị phỏng đầu lưỡi vì không tập trung, Nghiêm Mục đưa cho cô một ly nước lạnh, hỏi: "Em đang nghĩ gì mà mất tập trung vậy?"
Mạnh Kiều đảo mắt, lời nói đến bên môi lại không biết phải mở miệng thế nào.
Cô suy nghĩ một hồi, quyết định thử anh.
Mạnh Kiều uống hai ngụm nước lạnh, liếm liếm vết bỏng vừa rồi, sau đó nói: "Tôi biết rồi."
Nghiêm Mục mỉm cười, nâng cao giọng: "Em biết rồi?"
Dáng vẻ kia giống hệt ngày đó ở trên sân thượng, tim Mạnh Kiều không khỏi đập thình thịch.
Mạnh Kiều khẽ lẩm bẩm: "Ừ, biết rồi."
Nghiêm Mục cười nói: "Đúng như em nghĩ đó."
Mạnh Kiều khó hiểu: "Hả?"
Người đàn ông nhìn vào mắt Mạnh Kiều, đôi mắt cô gái phản chiếu ánh đèn từ cửa sổ chiếu vào và cái bóng của mình ngồi ở đối diện. Trong ánh mắt yên tĩnh mang theo chút hoạt bát, làm người ta chỉ nhìn thoáng qua đã nhớ mãi không quên.
Lúc ở trường Trung học Hạnh Nhạc anh đã để ý Mạnh Kiều, cô giống một con thỏ nhỏ hoạt bát, trên người mang theo một loại sức sống kiên cường không sợ chết, dùng não giải quyết hết các vấn đề trong phó bản, lần theo manh mối đi hết cốt truyện, không nơm nớp lo sợ, rụt rè như những người khác.
Theo lời của cô thì đã chết một lần rồi nên không sợ nữa.
Một Mạnh Kiều như thế càng tỏa ra sức sống và nhiệt huyết hơn.
"Anh nhìn, nhìn cái gì?"
Nghiêm Mục nhìn chằm chằm Mạnh Kiều đến độ làm cô hơi sợ hãi.
"Nhìn em."
Mạnh Kiều thầm nghĩ: Đây là ánh mắt tràn đầy tình cảm à? Sao cô lại có cảm giác như anh sắp nhìn thấu linh hồn mình luôn vậy?
Mạnh Kiều nghiêng đầu, khẽ nhíu mày, uống một ngụm nước: "Hửm? Nhìn tôi làm gì, làm tôi sợ muốn chết."
Nội tâm của Mạnh Kiều: Cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện, vừa rồi cứ dông dài cô còn tưởng anh muốn tỏ tình chứ.
Giọng Nghiêm Mục trầm thấp lại có chút khàn khàn gợi cảm, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Mạnh Kiều: "Anh thích em."
Ly nước trong tay Mạnh Kiều run lên, nước bên trong bị trào ra ngoài.
Nghiêm Mục cười dịu dàng: "Anh nhìn thấy biểu cảm của em, còn tưởng là khả năng đồng cảm thấp, không cảm nhận được thế giới bên ngoài chứ. Xem ra vẫn phải có chút kích thích."
Mạnh Kiều nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Không phải là anh không biết, tôi chỉ cách tự kỷ có một bước. Tôi còn tưởng là anh tỏ tình thật chứ, hóa ra là vì thử tôi..."
Cô bỗng uống thêm một ngụm nước lớn.
Nghiêm Mục nhướng mày: "Anh đang tỏ tình thật."
Mạnh Kiều:??
Cô suýt chút đã phun cả ngụm nước ra ngoài.
Trái tim của Mạnh Kiều bắt đầu đập dữ dội, thậm chí còn dữ dội hơn cả lần đầu gặp Trương Manh ở trường Trung học Hạnh Nhạc, trái tim trong lồng ngực của cô sắp nổ tung!
Cô bỗng thở hắt ra, cẩn thận hỏi: "Gì cơ?"
Nghiêm Mục thấy phản ứng này thì chợt bật cười, đôi con ngươi sâu lắng sáng lên: "Anh thích em, từ lần đầu tiên gặp mặt đã thích em. Em đứng sau lưng anh, cố chấp quan sát thi thể, lúc đó em còn tưởng anh là NPC, cho nên vừa thấp thỏm vừa nghiêm túc thử anh..."
"A... đã lâu lắm rồi..."
Từ cuộc sống bình thường rồi đến các loại phó bản, chỉ mới hai tháng trôi qua, nhưng Mạnh Kiều lại cảm thấy những gì xảy ra trước đó cứ như là một năm trước.
"Sau đó em ở trường San San gọi điện thoại cho anh, rồi sau đó nữa anh kéo em ra khỏi ảo cảnh ở Bạch Giác Quán." Giọng nói của Nghiêm Mục như một khúc nhạc du dương, mang Mạnh Kiều lâm vào hồi ức.
Hồi ức như nước sôi toát ra hơi nóng hừng hực.
Gò má của cô gái vô thức đỏ ửng lên vì thẹn thùng, cô nhíu mày, khẽ nói: "Anh đừng nói nữa."
"Sao vậy?"
“Không thấy tôi đang đỏ mặt à!” Mạnh Kiều liếc anh một cái, sau đó đập bàn, như cảnh sát đang thẩm vấn.
Cô tiêu hóa thông tin một lúc rồi hỏi: "Bắt đầu thích tôi từ rất rất lâu trước đây rồi?"
Nghiêm Mục cười thành tiếng: "Ừ."
Mạnh Kiều lại hỏi: “Vậy sao trước đó anh không nói tôi biết?”
Nghiêm Mục bình thản trả lời câu hỏi của cô: “Cũng không thể vừa gặp mặt đã lôi cô bé con nhà người ta đi được.”
Bộ dạng nghiêm túc của cô nhóc nhà anh.
Đáng yêu thật.
Mạnh Kiều nghiêng đầu hỏi tiếp: "Vậy tại sao lúc ở Bạch Giác Quán anh không nói?"
Nghiêm Mục: "Anh có nói mà, lúc ấy anh hỏi em có muốn chịu trách nhiệm không đó."
Mạnh Kiều: “…Quá mơ hồ, tôi không cảm nhận được.” Cô ăn mấy ngụm mì đã nguội: “Vậy sao bây giờ anh lại nói?”
Nghiêm Mục nhìn cô: "Không phải đã đến thời cơ rồi sao? Hôm qua em cứ lén lút nhìn anh, hôm kia cũng vậy. Tối hôm kia em còn lén vào phòng anh quan sát một phen."
Cô vốn nghĩ mình che giấu rất kỹ, ai ngờ người đàn ông này đã nhìn thấu mọi tâm tư của cô. Sau khi từ bệnh viện tâm thần trở về, cô không ngừng mơ thấy buổi sáng mình bị thí nghiệm khí độc, lồng ngực nóng bỏng của Nghiêm Mục ôm lấy cô, hôn lấy đôi môi run rẩy của cô, hơi thở mát mẻ mang theo mùi vị dễ ngửi của đàn ông.
Cảnh tượng này lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, làm cách gì cũng không thể gạt nó ra khỏi đầu.
Nghĩ đến đây, mặt cô càng đỏ hơn.
Da thịt trắng nõn như hoa tươi mọng nước, nhéo một cái là chảy ra.
"Anh có thể đừng "câu" lúc tôi đang suy nghĩ không? "Câu" kiểu đó là phạm quy đó!" Mạnh Kiều hơi tức giận, nhưng phần nhiều là xấu hổ vì bị người ta nhìn thấu tâm ý mình: "Anh làm vậy là bất lịch sự."
Nghiêm Mục vô tội cười: "Thế em nhìn lén anh là lịch sự à?"
Mạnh Kiều:??
Mạnh Kiều đỏ mặt đập bàn: "Sao anh còn cãi lại chứ!"
Mặt cô sắp nóng cháy rồi đây này!
Vốn tưởng chỉ là một bữa ăn bình thường, sao người đàn ông này lại thẳng thắn bắt đầu đề tài trắng trợn như vậy chứ.
Mạnh Kiều chống cằm, sau đó xoa xoa gò má nóng hổi của mình rồi hỏi.
Cô đã bắt đầu nhìn trộm anh từ lâu, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là tên của người đàn ông này, không biết từ lúc nào cái tên ấy đã khắc sâu trong lòng cô.
Cô gái nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu rồi gắp hai đũa mì.
Giờ nên nói gì đây?
Giờ phải làm gì đây?
Cô phồng má, trông như một con cá nóc nhỏ.
Cuối cùng Mạnh Kiều mở một chai rượu đỏ đưa cho Nghiêm Mục: “Uống hết đi.”
Nghiêm Mục:??
Nhưng Nghiêm Mục vẫn ngoan ngoãn uống hết nửa chai, Mạnh Kiều tiếp tục nhìn anh chăm chú, người đàn ông cười bất đắc dĩ: “Thật sự uống không nổi nữa, vẫn chưa hết say, miệng đắng chát.”
Say rượu nói thật lòng, nửa chai chắc cũng được nhỉ.
Mạnh Kiều nghiêm túc hỏi: "Anh thích em?"
Nghiêm Mục: "Ừ."
Mạnh Kiều hỏi tiếp: "Thích em ở điểm nào?"
Nghiêm Mục cười nói: "Anh còn nghĩ mình biểu hiện rất rõ rồi chứ. Cái này phải nói từ rất lâu rồi..."
Vì vậy, anh thực sự bắt đầu kể về cái đêm hai người ở trường Trung học Hạnh Nhạc, anh nhớ rõ mọi chi tiết trong ký ức, thậm chí còn miêu tả chính xác lại cảnh Mạnh Kiều loạng choạng nhảy từ thư viện xuống để trốn thoát, rồi cả tiếng hét thảm thiết khi cầm dây cứu hỏa nhảy xuống của cô.
Mạnh Kiều không nhịn được nữa: "Vậy mà khi đó anh không cứu em!"
Nghiêm Mục: "Lúc đó anh nói, em sẽ chết, em không tin."
Mạnh Kiều ngẫm lại, hình như đúng thật là vấn đề của mình...
Nhưng cô lại nhíu mày: "Vậy sao anh không giải thích!"
"Lúc đó em sợ anh ăn em còn gì." Nghiêm Mục dựa vào ghế, rất hưởng thụ cảm giác bị Mạnh Kiều ép hỏi lúc này.
Ăn.
...
Em.
Cái cụm từ này mập mờ quá rồi.
Mạnh Kiều bĩu môi, hỏi lâu như vậy rồi, thế mà mỗi lời Nghiêm Mục nói ra lúc này đều khiến cô như ngồi trên đống lửa.
Nét mặt người đàn ông sắc sảo, trên mặt giờ phút này đang ẩn giấu ý cười thâm thúy, khóe miệng vui vẻ mà cong lên.
Hồi lâu sau, cô mới thấp giọng nói: "Anh nên nói sớm chứ... Nói sớm thì em có thể hoàn toàn ỷ vào anh để qua màn rồi."
Ánh mắt cô kiên định lại thoáng chút tiếc nuối.
Đúng là công cụ hình người?!
Hồi lâu sau, Mạnh Kiều cuối cùng cũng duỗi cái tay ở trên bàn ra, nhỏ nhẹ nói: "Ừm."
Thực ra.
Chắc là.
Em nghĩ.
Em.
Cũng.
Thích anh.
Không biết từ lúc nào, nhưng mỗi khi gặp phải chuyện gì, cô sẽ vô thức gọi tên Nghiêm Mục, tìm kiếm bóng dáng của anh, khi có Nghiêm Mục ở bên, cô mới có thể dũng cảm đấu đá lung tung, xông thẳng về phía trước.
Mạnh Kiều chớp chớp mắt.
Bàn tay Nghiêm Mục phủ lên bàn tay lành lạnh của cô: "Cái gì?"
Mạnh Kiều đỏ vành tai: "Anh tự hiểu đi!"
Khóe miệng anh hơi nở một nụ cười nhẹ: "Nói vậy dễ hơn nhỉ."
Mạnh Kiều:?
Cô cảm thấy hình như mình bị mắc câu rồi!
Cô lấy cái bật lửa ở trên bàn, châm lửa đốt một cục giấy vụn, ngọn lửa từ từ cháy trong cái gạt tàn.
Nghiêm Mục chợt cười phá lên, hiếm khi không kiềm chế được biểu cảm: "Em tưởng đây là ảo cảnh à?!"
Mạnh Kiều hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Anh đừng cười! Em cảm thấy chuyện anh tỏ tình là có tính toán trước! Anh đùa giỡn em!"
Nghiêm Mục xòe tay ra: "Biết sao được? Anh chỉ sợ lần huấn luyện tiếp theo sẽ làm em nghĩ là anh không yêu em, cho nên anh phải tỏ tình sớm thôi."
Mạnh Kiều nuốt nước miếng, căng thẳng hỏi: "Anh, anh muốn làm gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT