Mạnh Kiều ngửa đầu: “Thân rắn chín đầu, ăn người vô số. Nơi nó đi đến, đều thành vùng ngập nước.”
Là Tương Liễu.
Hoặc gọi là Đại Xà Bát Kỳ.
Nhưng mà ai sẽ cúng bái hung thần thượng cổ trong Sơn Hải Kinh này?
Cô gái nhìn chăm chú vào đôi mắt được khảm bằng hổ phách của rắn lớn, đầy nghi ngờ.
“… Đùng đoàng…”
Tia chớp trắng lóa từ chỗ sâu trong mây đen đánh xuống, không trung tối tăm lập tức sáng ngời. Mưa đá và hạt mưa bắt đầu đập lung tung lên nền xi măng, trong nháy mắt chỉ nghe được âm hưởng “lộp độp, lộp độp”.
Trương Xán Xán kinh sợ hô lên: “Cơn mưa này to quá! Nhìn giọt mưa to như nắm tay ấy!”
Lý Bách bỉ ổi nhắc nhở: “Nếu sợ có thể tìm anh bất cứ lúc nào nhé.”
Ngô Mai đứng cạnh Trương Xán Xán phẫn nộ nói: “Xán Xán không phải loại người như vậy! Ông câm mồm lại!”
Lý Bách không từ bỏ ý đồ xấu xa: “Sẽ có lúc em cần anh thôi!”
Mạnh Kiều quay đầu lại liếc Lý Bách đang cực kỳ đắc ý, ánh mắt kia quả thực còn rét lạnh hơn cả Nghiêm Mục lúc vừa rồi.
Hạ Tinh Thần muốn đóng cửa lớn chủ điện lại để phòng ngừa giọt mưa bắn vào. Lúc đi tới cửa, cậu vừa hay loáng thoáng thấy nơi xa có một bóng đạo sĩ áo đen che ô đi tới. Đạo sĩ không tức giận bởi vì chủ điện có người lạ xông vào, chỉ đóng ô lại sau khi vào cửa rồi nhìn mấy người vái chào một cái thật sâu.
“Mấy vị là du khách từ nơi khác tới hả? Thị trấn này không có khách sạn, quán trọ.” Ông ta nhìn mưa bên ngoài: “Cơn mưa này phải đến rạng sáng ngày mai. Nếu không có chỗ qua đêm, không chê thì có thể ở ký túc xá của thủ quán ở sau điện chúng tôi.”
Mạnh Kiều chớp mắt: “Vị đạo trưởng này, ở đây còn có ký túc xá à?”
Đạo trưởng cười nói: “Dăm ba gian phòng thôi, ở ngay tầng hai phía sau điện. Tôi là thủ quán của Bạch Giác Quán, họ Bạch.”
Hạ Tinh Thần nói: “Thật sự cảm ơn thủ quán Bạch. Chúng tôi ra cửa cũng không nghiên cứu du lịch gì, cho nên đánh bậy đánh bạ đến nơi này.”
Cô gái cau mày, thủ quán?
Nghiêm Mục đánh giá người đàn ông trung niên tự xưng thủ quán.
Mạnh Kiều nhỏ giọng hỏi: “Anh biết thủ quán là gì không?”
Nghiêm Mục: “Xem thêm đã.”
Thủ quán nói: “Không có việc gì. Nhìn mấy vị đều tới nơi này du lịch nhỉ, gần đây đúng là có rất nhiều du khách đến đây. Trước đó vài ngày có một đám vừa đến, cũng khoảng sáu bảy người. Mọi người đi theo tôi. Vòng qua chính điện đi lên lầu là ký túc xá.”
Mấy người đi theo sau đạo sĩ, bấy giờ Mạnh Kiều mới thấy rõ tua treo màu đỏ sau lưng áo choàng đen của đạo sĩ, phía dưới phủ kín từng hàng kinh văn màu trắng. Phía dưới kinh văn lại là một tầng rậm rạp chằng chịt người tí hon quỳ trên mặt đất, lễ bái một con rắn chín đầu. Tầng tầng lớp lớp, không giống màu đen phía trước, mặt sau quả thực chính là một bức hoạ cuộn tròn mỹ lệ.
Mạnh Kiều đi theo bên cạnh thủ quán, bắt đầu lải nhải tìm manh mối nhiệm vụ lần này.
Mạnh Kiều hỏi: “Chúng tôi đến tham gia lễ Vu Lan. Lễ Vu Lan có hoạt động gì thế? Nghe nói rất vui.”
Sắc mặt thủ quán Bạch thay đổi, lạnh giọng nói: “Không có gì vui cả! Người xứ khác mấy người đừng có tìm đường chết! Ba ngày sau là lễ Vu Lan, cô xem bây giờ từng nhà chưa cần trời tối chỉ hơi âm u đã đóng cửa lại rồi. Cô cho rằng đây là ngày hội bình thường à? Sẽ chết người đó! Nghe tôi khuyên một câu, đừng tìm kích thích như nhóm du khách trước. Đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.”
Giọng điệu ông ta cực kỳ nghiêm khắc, dọa Mạnh Kiều giật nảy mình.
Nhưng cô đã bắt được tin tức quan trọng, thời hạn nhiệm vụ lần này là ba ngày.
Lễ Vu Lan là phong tục tập quán dân tộc trong tết Trung Nguyên(*).
(*) Tết Trung Nguyên: Rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.
Cửa quỷ mở rộng.
Thờ cúng vong hồn.
Nói thật, không có lý do gì để sợ cả. Chẳng lẽ đến lúc đó trên đường đều là xác không hồn, quỷ quái hoành hành?
Thủ quán Bạch tiếp tục nói: “Đám người xứ khác mấy người không hiểu, lễ Vu Lan âm khí rất nặng, người chết oan đều sẽ xuất hiện ở chỗ này. Thần linh để chúng tôi trấn thủ ở đây, là vì trấn áp đám oan hồn này. Nhưng vẫn có lúc không trấn áp được, cho nên mọi người sẽ không rời khỏi nhà để tránh gặp phải rủi ro.”
Mạnh Kiều gật đầu như suy tư gì đó.
Thế mà còn có lúc thần linh còn không áp được?
Vì sao không áp được?
Đạo cao một thước, ma cao một trượng?
Hành lang dài bốn phía gió lùa, tiếng hạt mưa chạm nóc nhà cực kỳ trong trẻo, bắn ra bọt nước rất to trên mặt đất. Chân trời sấm sét ầm ầm. Phía sau chính điện là một nhà nhỏ hai tầng. Tầng một tổng cộng có năm phòng mở rộng cửa, trong đó có bốn phòng bày tượng thần khá đơn sơ, một gian khác là văn phòng.
Mạnh Kiều tự xưng là tác giả tiểu thuyết kinh dị, đầu trâu mặt ngựa gì mà chưa từng nghe qua, nhưng cô thật sự chưa từng gặp tượng thần nào như nữ thần một mắt mặt đen, Thái Tử đổ máu đứt tay... Đám tượng thần này thoạt nhìn bộ mặt dữ tợn lại kỳ lạ, mà Bạch Giác Quán cũng lộ ra cảm giác âm u ở khắp nơi.
Người nơi này không giống đang cúng thần.
Mà là đang cúng quỷ!
“Thật kỳ lạ! Sao lại có người cúng quỷ.” Mạnh Kiều nói khẽ.
Nghiêm Mục nhỏ giọng trả lời: “Tín ngưỡng không thống nhất ở từng khu vực, tôn giáo sẽ sinh ra rất nhiều chi nhánh. Ví như ở Đài Loan, bọn họ sẽ cúng quỷ trong miếu. Tôi đã từng nghe cư dân địa phương kể bọn họ có một truyền thuyết tám thi thể trôi dạt từ trên biển đến. Có người từng cúng bái một thi thể trong đó, sau đó đã phát tài. Sau đó người cúng bái càng ngày càng nhiều, cũng xây cung miếu.”
Mạnh Kiều gật đầu: “Vậy có vẻ cư dân nơi này hẳn cũng giống vậy, tín ngưỡng là thần của bọn họ. Tôi đã bảo sao mà lạ vậy chứ.”
Cô gái chắp tay trước ngực vái ở cửa: “Vừa rồi đã đắc tội, đã đắc tội.”
Sau đó cô mặc niệm hai lần ở trong lòng: “Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.”
Hạ Tinh Thần không có biểu cảm kinh ngạc gì, dọc theo đường đi không nói thêm câu nào nữa.
Mạnh Kiều ngoan ngoãn đi theo thủ quán, không biết tại sao Nghiêm Mục lại đột nhiên đi lên phía trước.
Thủ quán vô tình đập vào lưng anh.
“Đắc tội, đắc tội.” Thủ quán cực kỳ thành khẩn xin lỗi.
“Là tôi sai.” Nghiêm Mục trả lời.
“Cậu vẫn nên đi theo sau tôi thôi.”
“Được.”
Mấy người theo thang gỗ kẽo kẹt đi lên tầng hai. Thủ quán Bạch nói: “Ở chỗ này. Tuy rằng thoạt nhìn hơi đơn sơ.”
Nghiêm Mục nói: “Che mưa che gió là được. Cảm ơn thủ quán Bạch.”
“Cảm ơn ông.” Mạnh Kiều cũng phụ họa theo một tiếng.
Cuối hành lang là một nhà vệ sinh, chỉ còn lại ba gian phòng, bọn họ tổng cộng có sáu người. Ngô Mai và Trương Xán Xán một gian, còn lại chỉ có Lý Bách, Mạnh Kiều, Hạ Tinh Thần, Nghiêm Mục. Cô gái nhỏ mắc bệnh khó lựa chọn, chỉ trỏ giữa hai người đàn ông, chọn tới chọn lui.
Trương Xán Xán thấy Mạnh Kiều khó xử. Cô ấy vốn cho rằng một trong hai người đàn ông đi sau Mạnh Kiều là bạn trai cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó xử của cô gái thì hỏi: “Nếu không chị Kiều Kiều ngủ cùng với em.”
“À, chị...” Mạnh Kiều nhìn cô gái dịu dàng đáng yêu trước mặt.
Giọng mềm mại của Hạ Tinh Thần từ bên cạnh Mạnh Kiều truyền đến: “Tôi sợ.”
Cậu nói xong câu đó, mặt đỏ ửng lên như là anh đào chín. Mắt thường có thể thấy được chiếc cổ trắng nõn của cậu cũng nổi lên màu hồng nhạt, trông cực kỳ thẹn thùng.
Mạnh Kiều không thể tin nổi, Hạ Tinh Thần này là robot à? Chủ động học tập lời Lý Bách vừa nói? Nhưng nhìn gương mặt đỏ rực của thiếu niên, cô không đoán ra nổi rốt cuộc cậu có tâm tình gì, rõ ràng thẹn thùng muốn chết lại nói trắng ra như vậy.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Hạ Tinh Thần: “Tôi muốn ở cùng một phòng với Kiều Kiều.”
Mạnh Kiều: “Cậu lớn vậy rồi. Tôi không cần mặt mũi nữa chắc?”
Hạ Tinh Thần đỏ mặt lắc đầu, giọng cậu khẽ khàng dường như không tự tin, nhưng Mạnh Kiều cũng không biết đứa nhóc da mặt mỏng vậy làm sao có thể nói ra câu không biết xấu hổ vừa rồi.
Nhưng Mạnh Kiều đương nhiên sẽ không lựa chọn ngủ một mình, cũng sẽ không lựa chọn người bên ngoài trừ Nghiêm Mục và Hạ Tinh Thần. Dẫu sao đó đều là người xa lạ, mà hai người kia trước mắt sẽ không hại cô.
Cho dù... là hai người đàn ông.
Đàn ông thì sao?
Hạ Tinh Thần không tính. Thân thể cậu ấy nhỏ vậy, cô có thể một chọi ba!
Về phần Nghiêm Mục, hai người bọn họ, còn chưa biết ai là con mồi đâu.
Nghiêm Mục nheo mắt, học giọng điệu của Hạ Tinh Thần: “Tôi cũng sợ.”
Mạnh Kiều: “Anh sợ cái quỷ ấy!”
Tuy chưa ở chung lâu với kiểu người như Nghiêm Mục, nhưng Mạnh Kiều có thể thấy được kiểu người này đặt trong tiểu thuyết của cô thì là nhân vật nam chính, hoặc là rất thông minh, hoặc là rất bạo lực, hoặc là rất may mắn. Từ nhiệm vụ ở trung học Hạnh Nhạc lần trước, Nghiêm Mục chiếm hết ba thứ này. Lại còn chiếm cả chuyện hời từ cô.
Ai chết cũng không thể là anh ấy chết!
Mạnh Kiều cười ha ha, cô lại không phải bông hoa nhỏ trong trắng gì, ngược lại giọng điệu cũng cao lên: “Hai anh trai chọn vợ à?”
Ai biết Lý Bách đứng ở đối diện lại chợt cười to: “Em gái à. Nếu em sợ thì có thể ngủ với anh nhé.”
Mạnh Kiều ghét bỏ nhìn ông ta. Dầu mỡ trên cơ thể người đàn ông này có thể rán bánh được luôn. Vừa rồi ông ta chen sang bên Trương Xán Xán, hiện tại lại trêu chọc cô. Cô gái cười nhạt nhìn ông ta: “Không phiền ông bác.”
Khuôn mặt của Lý Bách càng bóng nhẫy lên: “Nếu em sợ thì nửa đêm có thể đến phòng anh. Anh có đủ năng lực bảo vệ em. Dù sao anh sẽ không chết, không tin thì em cứ chờ xem!”
Người đàn ông này từ khi tiến vào nhiệm vụ đã vô cùng tự tin, khiến Mạnh Kiều không khỏi nhăn mày. Phản ứng đầu tiên của cô là người đàn ông này tự tin như vậy, trông giống như Lý Bách có được vũ khí hoặc là thiên phú khá lợi hại. Nếu không sẽ không đến mức kiêu ngạo đến thế trước đội ngũ của người khác.
Mạnh Kiều mỉm cười: “Vậy nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, ông bác nhất định phải giúp tôi đấy.”
Lý Bách: “Đấy là dĩ nhiên. Em gái đáng yêu như vậy mà.”
Mạnh Kiều lộ ra nụ cười chân thành.
Người đàn ông chọn phòng cuối hành lang, đi vào đóng cửa lại, cuối cùng còn không quên để lại một nụ cười chắc chắn “nam tính chất lượng cao” cho Mạnh Kiều.
Trương Xán Xán kéo Ngô Mai nói: “Chúng ta cũng về phòng thôi. Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cùng đi tìm manh mối.”
“Hẹn gặp lại.” Mạnh Kiều vẫy tay, xoay người nhìn hai người: “Hai người, có ý gì?”
Hạ Tinh Thần: “Tôi sợ chị không an toàn.”
Nghiêm Mục: “Tôi sợ em “trai đơn gái chiếc” không an toàn.”
Mạnh Kiều: “... Hai anh trai câm miệng đi.”
Ba người đi đến phòng đối diện phòng Lý Bách.
Phòng rất đơn sơ, là một chiếc giường sắt hai tầng, nhưng bọn họ có ba người.
Mạnh Kiều mím môi: “Tôi muốn ngủ ở trên, an toàn.”
Hạ Tinh Thần cảm thấy ngượng ngùng: “Vậy tôi ngủ trên đất là được rồi. Anh Nghiêm ngủ trên giường đi.”
Nghiêm Mục: “Được.”
Mạnh Kiều: “Cái anh này, người ta khiêm nhường, anh còn nhận?”
Nghiêm Mục nhướng mày: “Tôi đây không nhận, còn không phải là làm điệu bộ à?”
Mạnh Kiều: “Mặc kệ anh, mau nhường người ta một nửa giường.”
Cô nhanh nhẹn bò lên giường trên, nhìn ra ngoài quan sát toàn bộ phong cảnh Bạch Giác Quán. Giọt mưa đập trên kính, đôm đốp đôm đốp không thấy rõ bên ngoài cho lắm.
Cô gái ghé vào giường, hai chân đung đưa giữa không trung, nhìn về phía ngoài cửa sổ không chớp mắt.
Xa xa đằng trước là cảnh núi non mông lung, xa xa bên cạnh cũng là núi non mờ mịt.
Hạ Tinh Thần dựa vào vách tường, ba người chen chúc trong phòng nhỏ hẹp, có phần không thở nổi: “Chị mở cửa sổ đi.”
Mạnh Kiều: “Ừ.”
Làn gió nóng ẩm chợt thổi vào, Mạnh Kiều lập tức cảm thấy người mình dính nhớp.
Mạnh Kiều vươn đầu ra ngoài cửa sổ: “Bốn phía núi vây quanh, nơi này là vùng đất trũng. Mưa to vậy có khi có đất đá lở, đến lúc đó sẽ chôn hết chúng ta.”
Hạ Tinh Thần: “Hả?”
Nghiêm Mục: “Em không có bất kỳ thiên phú hoặc đạo cụ ‘nói chuyện trở thành sự thật’ nào đấy chứ? Tôi sợ em nói khiến ba chúng ta cùng chết.”
“Anh thôi đi!” Giờ phút này Mạnh Kiều mới cảm thấy Nghiêm Mục khá độc miệng: “Bốn phía núi vây quanh là nơi tụ âm, âm khí nặng. Khó trách họ lại sợ lễ Vu Lan. Có khi thật sự có quỷ, có lệ quỷ, giết người răng rắc.”
Nghiêm Mục nhìn ngoài cửa sổ: “Mạnh đại sư, em còn phát hiện gì không?”
Mạnh Kiều nghiêng đầu nhìn một lúc: “Anh đừng nói nữa. Chùa miếu này hẹp dài chật chội, nằm ở giữa sơn cốc.”
Hạ Tinh Thần: “Có vấn đề gì?”
Mạnh Kiều: “Với kinh nghiệm nhiều năm viết tiểu thuyết kinh dị thì tôi nói cho cậu biết, có vấn đề! Giống quan tài.”
Thân thể Hạ Tinh Thần vô thức co về phía sau: “Chị đừng làm tôi sợ!”
Mạnh Kiều cũng tin một nửa lời mà mình vừa nói ra: “Tôi nói thật, giống quan tài. Hai người ngẫm lại cấu tạo của chùa miếu này xem. Chỗ âm khí nặng nhất, nhìn kỹ xem, đúng là hơi kỳ lạ. Nghiêm Mục, anh có suy nghĩ gì không?”
Nghiêm Mục: “Mạnh đại sư, em lạc đề rồi. Đây không phải viết tiểu thuyết, em cũng không phải người giỏi bắt quỷ trong tiểu thuyết của em.”
Mạnh Kiều: “Ồ.”
Cô gái trở mình, duỗi người, lúc này mới phát hiện, trên nóc nhà chính điện là rắn hai đầu, không có đuôi rắn, chỉ có hai cái đầu rắn. Hiện tại, chín cái đầu kia nhìn cô giống như hổ rình mồi. Cô vô thức sờ soạng cổ mình, cảm thấy dường như nửa đêm con rắn kia nhất định sẽ cắn mình.
“Lễ Vu Lan... Lễ Vu Lan...” Mạnh Kiều thì thầm: “Nghiêm Mục, anh có suy nghĩ gì không?”
Nghiêm Mục: “Ba ngày là thời hạn, trọng điểm là ở Quỷ Quan Nương. Là ai? Phải làm gì? Làm sao giết chết cô ta?”
Cô gái lặp lại ca dao vừa rồi người qua đường đọc khi trời mưa: “Trời tối rồi, trời mưa rồi. Chớ về nhà, chớ về nhà. Nữ Quan Nương, mang về nhà.”
Cô duỗi đầu từ giường trên xuống, tóc dài rối tung giống nữ quỷ hỏi hai người ngồi ở giường dưới: “Nữ Quan Nương và Quỷ Quan Nương có quan hệ gì? Nữ Quan Nương là cái gì? Nơi này thật kỳ lạ. Đạo trưởng không gọi là đạo trưởng, mà lại gọi là thủ quán. Chẳng lẽ nam gọi thủ quán, nữ gọi quan nương? Xưng hô kỳ lạ!”
Nghiêm Mục: “Có lẽ thói quen phong tục của người dân thôi. Tôi cho rằng em sẽ phát hiện điểm quan trọng khác.”
Mạnh Kiều: “Hả?”
Nghiêm Mục: “Thủ quán Bạch là người mù, đồng tử thất thần không có ánh sáng.”
Mạnh Kiều: “Rõ ràng ông ta...”
Nghiêm Mục: “Tôi đã thử rồi, ông ta không nhìn thấy. Thủ quán không nói buổi tối không thể đi lung tung, đi xem khắp nơi trước đã.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT