Con thuyền tròng trành dưới bầu trời dần tối, mặt nước tĩnh lặng như một tấm gương mờ đục.
Mạnh Kiều ngồi trên ghế xếp trong khoang thuyền, quay đầu nhìn dấu vết tàu đánh cá đi qua. Cảnh gió êm sóng lặng lúc này luôn mang cho cô cảm giác dưới nước có một con quái vật khổng lồ nguy hiểm đang rình rập.
Nghiêm Mục đã thép hóa ván gỗ mạn thuyền một lượt, khiến con thuyền đánh cá nhỏ vốn có vẻ sắp vỡ vụn trở nên kiên cố hơn chút.
Mặt trời từ từ xuống núi, mây đen cuồn cuộn trên đầu làm Mạnh Kiều hơi sốt ruột: "Sao trời lại sắp mưa rồi? Lần trước cũng mưa. Cũng may bây giờ thời tiết không lạnh, nếu không chúng ta sẽ chết cóng mất."
Nhiệt độ hiện tại khoảng 20 độ, mùa xuân êm dịu ấm áp và dễ chịu hơn mùa đông ở thế giới hiện thực nhiều.
San San tò mò nhìn ra ngoài mạn thuyền, ngọn đèn dầu trên đầu cô bé chợt tắt. San San sửng sốt một lúc rồi châm lại đèn dầu, cô bé nghịch cái đèn cười nói: "Chị, đông lạnh không chết đâu, nếu chị bị tổn thương do giá rét thì có thể nếm thử nồi nước thuốc của anh Tinh Thần, thế nào?"
Mạnh Kiều vừa nghe nhắc đến đạo cụ của Hạ Tinh Thần thì sởn gai ốc khắp người, mùi hôi thối mỗi lần lại khác nhau lập tức ùa về. Hạ Tinh Thần che miệng, vui vẻ nói: “San San nói hay lắm. Nếu chị bị đông cứng, em có thể giúp chị.”
"Không cần không cần." Mạnh Kiều xua tay, quay sang hỏi San San: “Em uống đạo cụ của cậu ta mấy lần rồi? Nước thuốc đó khó uống như vậy mà em còn nhớ mãi không quên.”
San San bẻ tay đếm rồi nói: "Bốn năm lần thì phải? Lần cuối cùng em vậy mà còn cảm thấy nó hơi ngọt nữa đó chị.”
Bốn năm lần, bị thương nặng vậy à?
Mạnh Kiều cau chặt mày.
“Ai da, không sao đâu, chẳng phải em vẫn ổn đây sao.” San San nắm tay Mạnh Kiều: “Chị, em không sao.”
Nãy giờ Nghiêm Mục vẫn đang nói chuyện với ngư dân, ngư dân không muốn nói thêm, chỉ nói đừng suy nghĩ nữa, nếu còn nghĩ tiếp, sẽ biến thành suy nghĩ tâm lý, đến lúc đó sẽ thu hút chúng nó tới. Trời tối dần, bọn họ như đang đi trong thung lũng tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón, nguồn sáng duy nhất chỉ có ngọn đèn dầu. San San lớn lên trong thành phố, dù trời tối đen cũng có ánh đèn đường mờ ảo chiếu sáng lối đi, nhưng bây giờ thậm chí cô bé còn không thể nhìn thấy rõ mọi thứ cách đằng trước mình một mét.
Ngư dân lấy một cái đèn dầu khác treo ở mũi thuyền, ngọn đèn dầu đung đưa trên con thuyền tròng trành. Mạnh Kiều bước ra khỏi khoang thuyền, đột nhiên, dòng sông vốn tĩnh lặng bỗng nổi sóng dữ dội. Con thuyền ngày càng lắc lư, rõ ràng vừa rồi vẫn rất vững chãi nhưng bây giờ lại như bị dòng nước cuốn về phía trước!
Gió lớn ập đến.
Con nước chảy xiết.
“A!” San San ngã ngồi xuống đất, Hạ Tinh Thần vội tới đỡ cô bé.
"Bám chặt vào thuyền! Đừng để rơi xuống!" Mạnh Kiều hét lên, dùng tay giữ chặt lan can. Rõ ràng là cô không nhìn thấy gì, nhưng Mạnh Kiều lại cảm thấy rất nhiều người đang đứng trong bóng tối.
Con sông cuồn cuộn, đáy sông như có con cá khổng lồ đang đảo loạn dòng nước. Ngư dân ra sức chèo thuyền, giữ cho thuyền ổn định lại, Nghiêm Mục cũng giúp một tay, mỗi người một bên. Xung quanh không có tiếng gió, chỉ có tiếng sóng ào ào trên sông, con thuyền quay cuồng trong dòng nước.
Bọn họ như bị kẹt trong một vòng xoáy khổng lồ, bóng tối muốn cuốn hết bọn họ xuống đáy sông lạnh băng.
“Đừng buông tay!” Tóc Mạnh Kiều bị gió sông thổi tung rối bù, cô nhìn chằm chằm vào bóng tối mờ ảo, đột nhiên nhìn thấy những chấm trắng nhỏ lần lượt nhô lên.
Những chấm trắng nhỏ lập lòe, từ từ tiến lại gần.
Mạnh Kiều hét lên: "Nghiêm Mục! Phía Tây của anh là cái gì!"
Nghiêm Mục lắc lư giơ đèn lên nhìn sang, lại thấy trên mặt nước thăm thẳm chẳng có gì trừ mạch nước ngầm đang chuyển động. Rõ ràng là mặt nước yên ả, nhưng bọn họ như bị thác nước cuốn trôi.
"Em thấy cái gì?" Nghiêm Mục nói lớn.
"Chấm trắng, rất nhiều chấm trắng!" Mạnh Kiều sợ hãi kêu: "San San, Hạ Tinh Thần, hai người lại gần hơn đi!"
Ngư dân lớn tiếng cản lại: "Đến phía sau đi, các người làm vậy sẽ lệch thuyền đấy! Mau đi ra sau!" Mạnh Kiều bị mưa gió quật ngã trái ngã phải, trong cơn choáng váng cô bỗng cảm thấy một đôi tay lạnh băng nhẹ nhàng vuốt ve bả vai của mình. Mạnh Kiều mắng to một tiếng, chợt muốn đá về phía bên cạnh một cái, nhưng phát hiện chẳng có gì.
“Xung quanh có người!” Mặc dù Nghiêm Mục không nhìn thấy gì, nhưng lúc này trên sông đã nổi lên từng trận gió lạnh.
"Đằng trước là hạ lưu! Bám chắc vào!" Ngư dân hét lên, bám chắc vào lan can bên cạnh. Nghiêm Mục và Mạnh Kiều mỗi người đứng một bên để ổn định độ nghiêng của thuyền. Thuyền bắn tung tóe bọt nước to lớn vào mặt sông. Cả người Mạnh Kiều ướt sũng nước sông hôi tanh, tóc còn dính cả con mắt thối rữa của cá chết.
"Sao tự dưng lại tròng trành thế chứ?" Mạnh Kiều đau đớn nắm lấy lan can, nhưng vẫn không quên căn dặn San San và Hạ Tinh Thần ở đuôi thuyền đừng nhúc nhích. Con thuyền như đã lao vào bụng một con quái vật khổng lồ, lăn qua lăn lại. Mặt sông cuồn cuộn, như đang sôi sục, hình thành những vòng xoáy đen.
Con sông đổ dốc, cơ thể Mạnh Kiều gần như lao ra ngoài, Nghiêm Mục bước hai ba bước tới kéo cô lại, mà Hạ Tinh Thần lập tức thế vào chỗ của Nghiêm Mục, giữ cho thuyền thăng bằng ở hạ lưu.
"A a a..." Cuối cùng San San cũng không nhịn được nữa mà hét lên, sợ đến mức bật khóc, hai tay ôm chặt lấy lan can, bảo vệ mình không bị gió lớn hất ra ngoài.
Cô bé nhắm mắt lại, tự an ủi mình, đây là nước xiết đang tới, nước xiết đang tới thôi!
Cảm giác rơi tự do trên sườn núi dựng đứng khiến bụng Mạnh Kiều quặn lên. Cũng may, Nghiêm Mục đã đứng sau lưng, ôm cô gái vào lòng mình. Nếu không Mạnh Kiều suýt đã bị hất văng ra thuyền. Thuyền bị nước sông dâng cao thấm ướt, nếu đây mà là thuyền gỗ thì đã vỡ thành từng mảnh từ lâu rồi.
"A -- chị! Chị ơi!" San San kêu lên: "Chị còn ở đó không?"
Ngọn đèn dầu đã tắt ngúm trong lúc tròng trành, xung quanh không một nguồn sáng. Ngay khi Mạnh Kiều không biết thuyền sẽ còn xóc nảy bao lâu nữa thì con thuyền bỗng dừng lại.
Tuy nhiên, Mạnh Kiều lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao con sông đang cuộn trào dữ dội, va quật con thuyền mà thuyền lại ngừng?
"Bác ơi? Chuyện gì vậy?" Mạnh Kiều hét lên: "San San, em đi đốt đèn đi."
Hai ngọn đèn dầu đồng thời sáng lên, bọn họ quả thực đang đứng yên sừng sững như cây đinh giữa dòng nước.
Ngư dân nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt đen nhẻm đầy hoảng sợ, ông ta mở to mắt, run rẩy hét lên: “Là quỷ nước, quỷ nước tới! Quỷ nước đòi mạng, quỷ nước đòi mạng!"
Đèn dầu rọi sáng gần bên, bọn họ có thể nhìn thấy sương trắng không ngừng thong thả bay tới, Mạnh Kiều vốn đã ướt sũng, giờ lại thêm lạnh lòng.
Mỗi khi thành phố ven biển trục vớt tàu sẽ luôn nhìn thấy sương trắng, trước khi trục vớt xác tàu đắm, đội cứu hộ phải cúng tế bách quỷ, khẩn cầu tha thứ, nếu không quỷ nước sẽ đòi mạng, bắt người sống thế chỗ để được đầu thai.
Mạnh Kiều nghĩ thầm: Quả thực là mình viết tiểu thuyết kinh dị đã nhiều năm, toàn bộ tình tiết của tiểu thuyết đô thị đều báo ứng trên người mình hết rồi.
“Chèo thuyền.” Nghiêm Mục quay lại vị trí của mình: “Xem có thể di chuyển rời khỏi sương trắng hay không.” Ngư dân cũng cắn răng cố gắng rời khỏi làn sương trắng quỷ dị này, nhưng cho dù con thuyền bị hai người đàn ông trưởng thành tác dụng lực lên thì vẫn không nhúc nhích.
Mạnh Kiều buông lan can ra, cầm đèn soi về phía xa.
"Phát hiện được gì không em?" Nghiêm Mục hỏi.
Mạnh Kiều hỏi: “Các anh có nghe thấy gì không?”
Giữa tiếng nước va vào thuyền vang lên một âm thanh có quy luật.
"Cộc - Cộc - Cộc -"
Như tiếng gõ cửa.
"Tiếng gì!!!"
"Cộc - Cộc - Cộc -"
“Tiếng người gõ cửa đúng không?” Hạ Tinh Thần kinh hãi nhìn chung quanh: “Thuyền này không có cửa mà!”
Mạnh Kiều nín thở tìm nơi phát ra âm thanh, Nghiêm Mục cau mày nhỏ giọng nói: “Từ dưới chân truyền tới.”
"Cộc - Cộc - Cộc -" Có người gõ vào đáy thuyền, từng tiếng rung động như đòi mạng gần như làm gãy tấm thép.
Âm thanh ngày càng trầm.
Ngày càng gần.
Ngư dân rùng mình hét lên: "Cmn là quỷ bám thuyền! Mau, mau lấy tiền giấy đi!"
Quỷ bám thuyền là truyền thuyết được những người đi thuyền truyền miệng, thực tế thì độ chân thật cũng gần giống với truyền thuyết đô thị. Nhưng ngư dân cũng không ngờ lại gặp phải một ác quỷ hung dữ như vậy. Nếu con thuyền đột nhiên ngừng chuyển động trong dòng chảy xiết, chết cứng ở chỗ đó, rất có thể đã gặp phải quỷ bám thuyền.
Nếu nhảy khỏi thuyền xem, chắc chắn sẽ thấy một thi thể trắng bệch trương phình bám chắc vào đáy thuyền. Đi trên sông mấy chục dặm không gặp được ai, đụng phải quỷ bám thuyền thế này thì chỉ có thể tự cứu mình. Nếu không thi thể bám vào thuyền ngày càng nhiều, sau đó cả thuyền sẽ chìm vào lòng sông, tất cả mọi người biến thành người chết thay.
Đốt tiền giấy rải rác trên sông, trên sông bắt đầu nổi lên ánh lửa bắt đầu thiêu đốt, những bóng quỷ trắng loáng thoáng lóe lên dưới làn nước đục.
Ngư dân nhướng mày, lấy xác con gà trống và một vò rượu ra: “Nếu muốn quỷ nhường đường, tiền tài vứt hết đi!”
Ông ta lẩm bẩm xong thì ném tiền giấy và cống phẩm xuống sông, nhưng một lúc sau thuyền vẫn không thể di chuyển.
Ngư dân càng run rẩy dữ dội hơn: "Làm sao đây, làm sao đây..."
"Ném người?" Mạnh Kiều hỏi.
Ngư dân hoảng sợ, quả thực đúng như lời Mạnh Kiều nói, thứ cái xác dưới nước muốn không phải là tiền, mà là người!
Sắc mặt ông ta tái nhợt, toàn thân run rẩy: "Phải có một người nhảy xuống, nhảy xuống... Nếu không tất cả chúng ta sẽ chết ở đây! Tất cả chúng ta sẽ chết!"
San San sợ đến không nói nên lời, cô bé cố nén nước mắt, sắc mặt Hạ Tinh Thần tái nhợt.
Mạnh Kiều buông lan can, duỗi cơ: "Cách cũ, để em đi!"
San San quá sợ hãi, thấy cô chuẩn bị nhảy khỏi thuyền thì vội vàng chạy ra khỏi khoang thuyền, ôm lấy eo Mạnh Kiều, khóc: "Chị! Chị đừng đi! Chị đừng xuống đó! Muốn chết thì chúng ta cùng chết! Bố mẹ em đã chết rồi, em không thể mất cả chị nữa!"
“Cô ấy không xuống đâu.” Nghiêm Mục đi tới: “Sao anh có thể để cô ấy đi chịu chết chứ?”
“Hả?” Bi thương dâng trào trong lòng San San đột nhiên không còn lối thoát.
Mạnh Kiều quỳ rạp trên sàn thuyền, không ngẩng đầu lên nói: “Hạ Tinh Thần, cậu chèo thuyền, chuẩn bị đi.”
Hạ Tinh Thần không biết phải làm gì, nhưng nhìn bộ dạng tự tin của Mạnh Kiều, cậu gật đầu.
"Nghiêm Mục."
"Tới đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT